Lô Hạo Sinh không ngờ được rằng, sau khi mình đến Bắc Sơn, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy. Quan lại, thân sĩ, thậm chí là quân đội của Bắc Sơn hoàn toàn không cho vị tổng đốc mới nhậm chức thời gian để gây dựng tình cảm, vừa mới gặp là đã đòi ngân lượng, mà Lô Hạo Sinh lúc này thiếu nhất cũng lại chính là ngân lượng.
Chưa nói đến việc gia sản cần sung công của Tiếu Hoán Chương không biết tung tích ở đây, ngay cả khi có tung tích rồi thì tất cả người ở Bắc Sơn cũng không đủ kiên nhẫn cho Lô Hạo Sinh thời gian. Ngồi trong đại đường của phủ Tri châu, Lô Hạo Sinh đã cảm nhận được, quan lại của Bắc Sơn chẳng hề coi y là tổng đốc mà chỉ là một con nợ như chúa chổm mà thôi.
- Cừu đại hiệp, ngươi xem chúng ta phải làm thế nào?
Trước khi tới Bắc Sơn, Lô Hạo Sinh vẫn còn rất tự tin, nghĩ rằng với sách lược vừa ra oai vừa ban ơn của mình chắc chắn sẽ khống chế được Bắc Sơn, nào ngờ lúc này chưa kịp làm gì thì đã lâm vào cảnh tuyệt vọng. Người Bắc Sơn hoàn toàn không cho y cơ hội để sử dụng những thủ đoạn đó.
Không bột khó gột nên hồ, lúc này y cần ngân lượng không có ngân lượng, cần binh mã không có binh mã, dường như ngay cả cái danh của Tề Vương cũng chẳng thể dọa nổi đám quan lại Bắc Sơn này.
Cừu Như Huyết lắc đầu:
- Cừu mỗ là kẻ võ phu, không biết phải xử lý việc khó khăn này như thế nào cả. Nhưng theo ý Cừu mỗ, nếu không thể chi trả được quân lương thì chỉ e binh mã Bắc Sơn sẽ xảy ra binh biến thật. Đến cả đầu người bọn chúng cũng đã lôi ra rồi, xem ra tình hình không thể lạc quan được.
Lô Hạo Sinh khổ sở nói:
- Nhưng trong tay bản đốc làm gì có ngân lượng? Triều định không thể nào cấp ngân lượng xuống...
Trầm ngâm trong giây lát, giọng nói của y cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều:
- Cừu đại hiệp, bản đốc cũng biết quân lương không thể chậm trễ được, ngươi xem nếu bản đốc mà mượn ít ngân lượng của Sở đại nhân thì...
Cừu Như Huyết xua tay cười nói:
- Lô đại nhân, thứ lỗi cho ta nói thẳng, hiện nay Sở đại nhân cũng đang đau đầu vì ngân lượng. Ngài cũng biết Tây Quan vẫn còn rất nhiều nạn dân, lương thực thu hoạch năm ngoái thì quá nửa cũng đã dùng làm hạt giống rồi. Thời gian trước vì lo miếng cơm cho bách tính Tây Quan mà Sở đại nhân mất ngủ cả đêm. Bổng lộc của quan lại Bắc Sơn triều đình không rót xuống, ở bên Tây Quan cũng chẳng khác gì hơn, quan lại ở Tây Quan cũng đều sống nhờ một tay Sở đại nhân. Còn có binh mã của Tây Quan, quân lương hàng tháng cũng là một con số không hề nhỏ. Để giải quyết khó khăn của Bắc Sơn, bây giờ ít nhất ngài cũng cần mười lăm vạn lượng bạc, cho dù có mười lăm vạn lượng bạc rồi thì còn những khoản cần chi tiêu khác thì sao? Còn tháng sau nữa? Thuế má của bách tính phải đợi tới sau khi thu hoạch mới nộp lên được, vẫn còn nửa năm nữa, Lô đại nhân, nói không khách sáo thì nếu trong tay ngài không có bốn năm chục vạn lượng bạc mà muốn gắng gượng đến lúc thu hoạch, quả thực quá khó khăn.
- Bốn năm chục vạn lượng bạc?
Lô Hạo Sinh không khỏi chấn kinh.
- Cục diện hiện tại ngài cũng đã nhìn thấy rồi đấy, tổng đốc đại nhân ngài đi tới đâu là người đòi nợ cũng xuất hiện ở đấy.
Cừu Như Huyết chậm rãi nói:
- Quan lại không có bổng lộc không thể nào làm việc nghiêm túc được, tướng sĩ không có quân lương cũng không thể ngồi yên được. À đúng rồi, bây giờ đã vào xuân, đã vào mùa cày cấy rồi, nếu trong tay Lô đại nhân mà không có ngân lượng thì e rằng sẽ rất khó giải quyết mọi việc.
Lô Hạo Sinh cười khổ:
- Cũng có nghĩa là, bây giờ bản đốc muốn mượn ngân lượng cũng không biết mượn ở đâu được?
- Trừ khi thân sĩ Bắc Sơn chịu rút hầu bao ra.
Cừu Như Huyết nói:
- Nhưng nhìn tình hình hiện nay thì điều này không thể xảy ra được. Bọn chúng không tìm Lô đại nhân để đòi ngân lượng đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói tới chuyện rút hầu bao ra tương trợ.
Gã đứng lên, nói:
- Lô đại nhân, ngài hãy nghỉ ngơi đi, quan tước càng cao thì gánh nặng cũng càng lớn, Sở đốc trước đây cũng gặp phải những khó khăn như vậy, nếu như không có bảy họ Tây Quan giúp đỡ thì e rằng cũng chẳng kém gì ngài. Nếu Lô đại nhân có gan thì có thể đi tìm đám thân sĩ kia, thử xem bọn chúng có chấp nhận giúp hay không.
Rồi gã chắp tay lại:
- Cừu mỗ xin cáo lui.
Lô Hạo Sinh giơ tay lên, dường như muốn nói gì, nhưng rồi há miệng ra mà không nói nên lời.
Trong nửa ngày sau đó, Lô Hạo Sinh không dám bước chân ra khỏi dịch quán, vắt óc suy nghĩ tìm cách, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn chẳng nghĩ ra cách gì cả. Cần ngân lượng thì không có ngân lượng, cần binh mã thì không có binh mã, cần quan hệ cũng chẳng có quan hệ, còn nói về chỗ dựa thì ở Bắc Sơn, cái tên Tề Vương rõ ràng chẳng có sức nặng cho lắm.
Đến lúc hoàng hôn, đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài có tiếng quát tháo, Lô Hạo Sinh trong lòng kinh sợ, rồi nhìn thấy Cừu Như Huyết vội vàng chạy vào:
- Lô đại nhân, đại sự không hay rồi, xảy ra binh biến rồi.
- Cái gì?
Lô Hạo Sinh lập tức thất sắc.
- Không biết binh mã từ đâu tới, có tới bảy tám trăm người, đã vây chặt dịch quán rồi.
Vẻ mặt Cừu Như Huyết vô cùng nghiêm túc:
- Bọn chúng đòi Lô đại nhân phải ra mặt, nói là nếu hôm nay mà không có quân lương thì sẽ xông vào...
- Thật to gan... bọn chúng định làm phản sao?
Lô Hạo Sinh vừa kinh sợ vừa tức giận.
Cừu Như Huyết nghiêm nghị đáp:
- Lô đại nhân, xem ra nếu không có ngân lượng, chỉ e bọn chúng sẽ làm phản. Đám binh sĩ này còn có đao trong tay... cửa trước cửa sau đều đã bị vây chặt rồi, Lô đại nhân, ngài xem chúng ta phải làm thế nào?
Lô Hạo Sinh nắm chặt tay lại, toàn thân run rẩy:
- Đám... đám đại nghịch bất đạo, bản đốc muốn chém đầu tất cả bọn chúng.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài có tiếng bước chân, một gã hộ vệ vội vàng chạy vào:
- Cừu lão đại, bọn chúng đã bắt đầu đập cửa rồi, định xông vào trong...
- Lô đại nhân, phải xử lý thế nào, ngài hãy mau nghĩ cách.
Cừu Như Huyết nhíu mày nói:
- Mấy trăm người này mà xông vào đây, lại đang lúc bị kích động, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hay là ngài ra ngoài, giải thích với bọn chúng.
Lô Hạo Sinh lập tức lắc đầu:
- Bản đốc còn gì để giải thích với đám thô lỗ đó chứ?
- Vậy phải làm thế nào?
Cừu Như Huyết nhíu mày:
- Bọn chúng có thể xông vào bất cứ lúc nào, nếu Lô đại nhân đích thân ra mặt, có lẽ bọn chúng còn có thể tỉnh táo lại, nhưng nếu đợi bọn chúng xông vào, đầu óc bị kích động...
Lô Hạo Sinh liền rùng mình.
Y đương nhiên biết rõ, binh sĩ một khi bị kích động thì việc gì cũng có thể làm. Bọn chúng sẽ chẳng khác nào đám thổ phỉ, không bao giờ nói chuyện đạo lý với ngươi, càng không thèm để ý tới thân phận của ngươi.
- Rời khỏi đây.
Lô Hạo Sinh buột miệng nói ra.
Cừu Như Huyết như không nghe thấy, hỏi:
- Lô đại nhân, ngài nói gì?
Lô Hạo Sinh thần sắc nghiêm trọng, khẽ nói:
- Không thể ở đây được nữa, Cừu... Cừu đại hiệp, chúng ta phải mau rời khỏi đây.
Cừu Như Huyết cau mày nói:
- Lô đại nhân, ngài là Tổng đốc Bắc Sơn, hôm qua mới tới, hôm nay vừa mới nhậm chức... Bây giờ mà rời đi, có thể đi đâu được? Hơn nữa ngài là người đứng đầu đám quan lại Bắc Sơn, nếu ngài không ở đây, e rằng cục diện sẽ còn hỗn loạn hơn.
- Đám người này đều là dư đảng của Tiếu Hoán Chương.
Lô Hạo Sinh trầm giọng nói:
- Trong lòng bọn chúng đã có ý làm phản, biết bản đốc do Tề Vương phái tới, bởi vậy cố ý liên thủ đối phó với bản đốc, bản đốc không thể ở đây được nữa.
Cừu Như Huyết “ồ” một tiếng, chỉ hỏi lại:
- Lô đại nhân, ngài phải suy nghĩ kỹ, thật sự phải rời đi sao? Chúng ta mới tới Bắc Sơn được một ngày, ngài là Tổng đốc Bắc Sơn, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã lại quay về, biết ăn nói thế nào với Tề Vương?
- Cừu lão đại, cửa chính đã bị xô đổ rồi.
Lại thêm một gã hộ vệ vội vàng chạy vào cấp báo:
- Không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ xông vào tới đây.
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Phản tặc làm loạn, gọi mọi người tập trung lại, bọn chúng đã vây chặt cửa chính cửa hậu rồi sao? Vậy còn tường phía ngách thì sao, bọn chúng có người ở đấy không?
- Tạm thời vẫn chưa nhìn thấy, bọn chúng chỉ tập trung ở cửa trước và cửa sau.
Lô Hạo Sinh không do dự thêm nữa:
- Cừu đại hiệp, nhân khi bọn chúng chưa kịp bao vây tường phía ngách, chúng ta hãy vượt tường ra ngoài, rời khỏi đây.
Vừa nói y vừa nhanh chóng cởi bỏ áo quan của mình ra:
- Không thể ở đây được nữa, bản đốc phải quay về Sóc Tuyền, bẩm báo với Vương gia, phải điều binh tới chinh phạt đám phản tặc này.
Rồi y vội vàng vơ lấy một chiếc áo khoác ra bên ngoài, vội vàng nói:
- Chúng ta mau đi thôi.
Cừu Như Huyết nhìn thấy Lô Hạo Sinh đã quyết định như vậy thì cũng không do dự thêm nữa, lập tức bảo đám hộ vệ không cần để ý tới cửa chính nữa, tập trung lại, bỏ cả ngựa, bảo vệ Lô Hạo Sinh trèo tường ra ngoài. Đám binh sĩ đó quả nhiên không bố trí người ở phía bên ngoài tường. Sau khi trèo qua tường, đám người liền chạy vào trong một cái ngõ nhỏ, vội vàng rời khỏi dịch quán của Bắc Sơn.
Bắc Sơn vô cùng hỗn loạn, còn Tây Quan đã trật tự ngăn nắp. Mấy ngày hôm nay, Sở Hoan vừa bàn chuyện cải cách quân sự với quan viên của Binh bộ ti, vừa đốc thúc việc mượn lương ở Tây Quan.
Trên thực tế khi Ngụy Vô Kỵ còn ở Tây Quan đã xây dựng nên phương án chi tiết để thực thi chính sách này, lại thêm đã có sự chuẩn bị chu đáo, bởi vậy tất cả đều được tiến hành rất có trật tự. Từng đợt lương thực ở Tây Quan được căn cứ theo đầu người và diện tích đất canh tác giao đến tận tay bách tính.
Sở Hoan đương nhiên phái người tới giám sát quan lại địa phương, tránh tình trạng có kẻ tham ô lương thực, nhưng đồng thời cũng ban bố pháp lệnh, bách tính nhận được lương thực bắt buộc phải đem gieo xuống ruộng theo số lượng đã trình báo, nếu có kẻ lén lút tích trữ lương thực, thậm chí đem dùng vào việc khác thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Mục đích thực hiện chính sách Quân điền lệnh của Sở Hoan là để làm cho tất cả đất hoang ở Tây Quan đều được đưa vào canh tác. Nhưng không phải tất cả bách tính đều làm theo lệnh trên, có kẻ tầm nhìn hạn hẹp, lấy lương thực dùng vào mục đích khác chứ không đem gieo xuống đất, như vậy sẽ phá hoại nghiên trọng chính sách Quân điền lệnh.
Không chỉ giám sát quan lại, mà còn phải giám sát cả bách tính.
Toàn bộ Tây Quan đều vô cùng bận rộn, Sở Hoan đương nhiên cũng không thể nào ngồi yên ở trong phủ Tổng đốc. Tuy quan lại các nha môn của Tây Quan đều đã có chức trách của mình, Sở Hoan không cần phải quá lo lắng nữa, nhưng hắn vẫn bớt chút thời gian đi về các nơi của Tây Quan, thị sát tình hình trồng trọt. Còn về chuyện cải cách quân sự, Sở Hoan và quan lại của Binh bộ ti đã xây dựng phương án, thực hiện cụ thể thế nào đương nhiên là việc của đám người Bùi Tích.
Dưới ánh trời chiều, ở một một khoảng ruộng lớn, Sở Hoan mặc thường phục, xắn ống quần, vén tay áo, xung quanh có một đám người đang vây quanh, vừa có bách tính đang tham gia cày cấy lại cũng có cả quan viên và hộ vệ đi cùng. Ở giữa đám đông là một chiếc cày hình thù vô cùng kỳ lạ, đám người xung quanh đều đang nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.
- Nào, mọi người có thể mang xuống ruộng thử xem thế nào.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Còn thô sơ lắm, vẫn cần phải cải tiến, nhưng có lẽ đúng là kiểu dáng này rồi. Dùng chắc sẽ thuận tiện hơn loại cày thẳng mà mọi người vẫn dùng hiện nay.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, một lão nông không nhịn được nói:
- Tổng đốc đại nhân, thân cái cày này cong cong, không giống cày chúng ta thường dùng, không biết nguồn gốc từ đâu ra, tên là gì?
Sở Hoan cười nói:
- Mấy ngày gần đây, ta thấy mọi ngươi đều dùng cày thẳng để cày ruộng, vừa hao tốn sức người sức gia súc, mà khi chuyển hướng cũng vô cùng khó khăn, bởi vậy mới cải tiến cái cày thẳng một chút, tạo ra cái cày này, tuy nhiên vẫn còn chưa được hoàn thiện. Nếu quả thực dùng tốt hơn cày thẳng mà mọi người vẫn thường dùng thì chúng ta sẽ cải tiến thêm, cố gắng chế tạo ra loại cày thuận tiện nhất, không những có thể tiết kiệm được sức người sức vật mà còn tăng được năng suất.