Chương 1534-1 : Cơm nhà.
Sở Hoan cất tiếng cười sảng khoái, đứng tựa vào thành bồn tắm, hai tay hai bên bám lên thành bồn, vừa cười vừa nhìn Tố Nương, cái bồn tắm này lớn thật, cả hai người cùng ở trong đó mà cũng còn rộng chán.
Tố Nương đang khuỵu chân quỳ xuống trong bồn, vừa lau những giọt nước ướt trên khuôn mặt, thì bỗng nhiên bị Sở Hoan kéo xuống, nhưng cũng không dám tỏ vẻ gì bực bội, chỉ có hơi chút bối rối, khẽ hỏi:
- Nhị Lang, chàng định làm gì thế?
Trước mặt người khác, Tố Nương luôn gọi Sở Hoan là "lão gia", nhưng trong tình thế nguy cấp kiểu như thế này sẽ ngay lập tức gọi là Nhị Lang.
Sở Hoan cười hiền ngắm nhìn Tố Nương, thời tiết đã sang tháng năm, ấm áp hơn nhiều, Tố Nương không mặc nhiều quần áo, tuy nàng vẫn giản dị nhưng không giống như mùa lạnh nữa, chỉ mặc một bộ làm bằng vải mỏng, dính nước vào là bao nhiêu đường cao trên người hiện rõ mồn một, chỉ trừ đôi gò bồng đảo đã bị chiếc áo yếm che đi, còn lại đều hiện ra trước mắt Sở Hoan, vẻ đẹp nửa kín nửa hở thế này, chứ không hoàn toàn phô trần ra toàn bộ, mới hấp dẫn và kích thích làm sao.
Nàng thở mạnh, dồn dập, càng làm bầu ngực tròn đồ sộ kia phập phồng hơn mấy lần, đôi tay Sở Hoan thì như gặp được tour du lịch dài ngày, làm mặt nàng nóng ran, cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên, ở đây, ở kia, và cả giữa hai chân nữa, cơ thể nàng vốn đã rất nhạy cảm, giờ đây lại nghĩ đến cái chuyện kia, nên cũng có một chút phản ứng tự nhiên.
- Nàng có nhớ ta không vậy?
Sở Hoan nựng nhẹ vào má Tố Lương, thủ thỉ hỏi, Tố Nương không dám nhìn thẳng Sở Hoan, chỉ cúi đầu đáp nhẹ:
- Ừm.
Chân Sở Hoan từ dưới nước giơ lên, đúng chỗ bầu ngực của Tố Nương, Tố Nương lập tức run rẩy cả người, như một phản xạ túm chặt lấy mắt cá chân chàng, Sở Hoan thấy vậy cố ý kéo dài câu "ừm" vừa rồi của nàng, Tố Nương liền buông tay, không dám chống cự lại nữa, nhắm
nghiền mắt lại.
Sở Hoan vốn là dân luyện võ, không những hai tay linh hoạt, mà đôi chân với hai đầu ngón chân cũng đạt đẳng cấp xuất quỷ nhập thần, tuy là vẫn đang mặc áo, nhưng vẫn rờ đúng chỗ bầu ngực Tố Nương, hơn nữa ngón chân lại tìm đúng điểm nhũ hoa của nàng, Tố Nương không nén được vội "ưm" một tiếng nữa, nàng cảm thấy như vậy là rất quá đáng, nhưng đôi mắt vẫn nhắm lại, chính nàng lại đang cảm thấy ngượng ngùng, giơ đôi tay lên che lấy mặt.
Cũng tại "chân nghề" của Sở Hoan quá cao siêu, hai đầu nhũ hoa Tố Nương giờ đã cứng hết cả lên, hơi thở dồn dập, thi thoảng không kìm được kêu lên khe khẽ, còn thân thể nàng, cũng thi thoảng run lên từng nhịp.
- Sao vậy?
Sở Hoan dựa vào thành bồn tắm, hỏi nhỏ:
- Không thích à?
- Không... không đâu, rất thích...!
Tố Nương nhắm chặt cả hai mắt, bị hai ngón chân của Sở Hoan làm cho mê muội cả đi, nàng cũng đang thấy cơ thể mình đang trào dâng lên dữ dội, vội vàng thốt ra câu đó, nhưng sau đấy lại thấy không nên nói ra những lời đó, bản thân nàng đâu thể lẳng lơ đến vậy, ngay cả nếu như Sở Hoan có làm cho nàng mê muội thích thú đến vậy, cũng không được nói ra câu đó, vội chữa thẹn:
- Không phải, không phải thích...!
Nhưng cũng không biết nói tiếp thế nào, đành cúi đầu thấp xuống.
Sở Hoan cười khoái trá, khẽ nói:
- Nếu không thoải mái, thì nàng cởi ra đi !
Tố Nương lại "Ừm'' một tiếng, đứng thẳng dậy, ngại không dám cởi áo trước mặt Sở Hoan, liền quay người lại, cởi hết áo quần đang ướt nhẹp, vắt lên thành bồn, và thế là, cả một tòa thiên nga đồ sộ hiện ra, tấm lưng trắng như ngọc, cặp mông bánh mật cùng đôi chân mịn màng đến thôi rồi.
Tố Nương đã cởi hết quần áo ngoài, cũng chưa dám quay người lại, chỉ dám chờ Sở Hoan lên tiếng trước, nhưng lại nghe Sở Hoan nhẹ nói:
- Trùm tấm lụa mỏng lên đi, không cần mặc xiêm y bên trong...!
Tố Nương khẽ ngạc nhiên, nhưng cũng không dám làm trái, ngoan ngoãn mặc lên tấm lụa đang ướt nhẹp, cởi nốt xiêm y, cả thân trên đã lộ hết ra, càng thêm kích thích, lúc này Sở Hoan mới thò tay ôm lấy hông nàng, kéo ra sau, Tố Nương vừa kêu lên một tiếng đã ngã nhào xuống, cặp mông lập tức chạm vào chỗ kia của Sở Hoan, giờ đang như một cây trường thương, nàng khẽ run, nàng biết rõ Sở Hoan qua chỗ My Nương đã lâu, không thể không có chuyện gì xảy ra, phụ nữ rất nhạy cảm với chuyện này, trong lòng thầm nghĩ:
- Nhị Lang khỏe thật , vừa nãy như thế, bây giờ lại...!
Sở Hoan giờ mới quàng tay từ phía sau, ôm chặt lấy bầu ngực Tố Nương, đôi bàn tay to bản cũng không thể ôm trọn, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hai nụ hoa đang đỏ hỏn kia, ghé vào tai Tố Nương, khẽ hỏi:
- Sao người nàng run thế?
- Không, không có...!
- Nói đi, có phải khó chịu lắm không?
- Nhị Lang, chàng hỏi vậy...!
Tố Nương dựa vào lòng Sở Hoan, bầu ngực thì đang bị đôi tay Sở Hoan thỏa sức chơi đùa, đầu óc mê muội cả đi, nói:
- Thiếp, người thiếp... khó chịu quá...!
- Vậy giờ phải làm sao?
- Thiếp không biết...!
- Nói ta biết đi, giờ phải làm sao đây?
Sở Hoan rất biết trêu đùa, còn khẽ chạm nhẹ vào phía dưới cặp mông của Tố Nương, nàng lại khẽ kêu nên, cuối cùng nhắm nghiền mắt lại, nói rằng:
- Thiếp..., thiếp muốn...!
- Muốn gì nào?
Sở Hoan cố ra vẻ không biết.
- Nói ta nghe đi, Tố Nương, nàng muốn gì, thứ nàng muốn ta có giúp được không...!
- Thiếp...!
Tố Nương cảm thấy khắp người nóng như bị lửa đốt, toàn thân như bốc cháy, thốt lên:
- Thiếp muốn chàng cho vào...!
- Sao?
Sở Hoan thở một luồng hơi vào tai Tố Nương.
- Vào đâu cơ? Ai cho vào?
Tố Nương thừa biết Sở Hoan đang khiêu khích, khẽ trách móc, liền đưa tay xuống phía dưới, bất giác đỏ hết hai má, bàn tay nhỏ nhắn run nhẹ, nhẹ giọng bé như tiếng con muỗi con kiến:
- Thiếp muốn cho nó vào, vào trong kia...!
Rồi khẽ lắc cặp mông trắng như tuyết, như muốn tìm đúng vị trí, sau đó tự rướn người lên, lúc này Sở Hoan mới khẽ nói vào tai nàng:
- Nàng cúi sấp đi, ta tới từ đằng sau cho nàng...!
Tố Nương hiểu ngay ý của Sở Hoan, rướn người về phía trước, hai tay vịn vào thành, nhấc mông cao lên, phía dưới, cặp mông tròn trắng ngần như một vầng trăng sáng, đầy vẻ kích thích, ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong phòng càng tôn lên làn da trắng như tuyết, toát lên một thứ ánh sáng mờ ảo, hấp dẫn vô cùng.
Không biết là vô tình hay hữu ý, thân thể Tố Nương khẽ lay động, hoặc là do cả người nàng đã mềm nhũn cả ra, vòng eo lúc lắc, bờ mông tuyệt đẹp cũng như đóa hoa trong gió, khẽ đung đưa, càng tăng thêm sự kích thích vô hạn.
Sở Hoan đã đứng thẳng người lên, kề sát tới, cặp mông trắng như tuyết như ngọc kia, cảm giác da thịt bội phần, khẽ đặt tay lên, núng nính kinh người, nàng nén thấp vòng eo xuống, cùng nhịp lắc lư, kích thích tột độ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cặp mông kia như được đội lên mấy phần, có mảng tối mảng sáng, ngọn đèn dầu mờ mờ, coi như đã đủ làm sáng làn da trắng như tuyết, những chỗ thường ngày bị quần áo che lấp hết, giờ đã lộ ra toàn bộ, trắng ngần đến lóa cả mắt.
Sở Hoan huyết khí dâng lên, tiến tới, đỡ lấy hông nàng, giữ chặt không cho nó chuyển động, thân thể mềm mại của Tố Nương sau một hồi run rẩy, giờ nàng quay đầu lại, đôi mắt đang say mê, nhưng vẫn khẽ hỏi:
- Nhị Lang, vừa rồi chàng đã... rồi còn gấp chuyến đi về phủ, chuyện này... làm thế này có quá sức không...!
Chương 1534-2 : Cơm nhà.
Sở Hoan tiến gần tới, khẽ hỏi:
- Nàng có kiềm được không ?
- Không phải..., thiếp... nếu như có hại gì, thiếp...!
Sở Hoan cười đáp:
- Cho nàng biết một bí mật, nàng có muốn nghe không?
- Gì thế?
- Nói thật là ta với nàng, càng thế này, tinh thần càng phấn chấn... nếu không thì đâu thể lần nào cũng khiến cho nàng như thế...!
Hai má Tố Nương đỏ bừng, vội quay đầu lại, không dám nhìn Sở Hoan nữa, hai chân đã duỗi thẳng ra, người Sở Hoan đã áp sát lại, nhẹ nhàng tiến vào, nàng Tố Nương xinh đẹp ngẩng cổ lên, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, thi thoảng phát ra những tiếng kêu thỏa mãn nhưng cũng không kém phần thanh thoát, âm thanh đó càng làm cho Sở Hoan toàn thân đang nóng ra càng ôm chặt cặp mông Tố Nương mà gấp gáp "đánh" tới.
Sở Hoan ngắm nhìn thân thể Tố Nương từ phía sau, mới phát hiện ra một điểm tuyệt đẹp, đó là ngày thường cứ nghĩ dáng người nàng đẫy đà chắc nịch, càng không ngờ rằng vòng eo nàng lại nhỏ nhắn mềm mại đến vậy, hôm nay cởi hết xiêm y, vùng eo nhỏ nhắn mới hiện ra, rồi cả một ốc đảo phía dưới, giờ như đang nở rộng ra, cặp giò bánh mật hệt như hai khuôn thịt mỡ tuyệt đẹp, cùng với cặp eo không còn từ gì để tả nữa, thêm vào là cặp mông trắng ngần núng nính dao động, kích thích đến từng lần chạm đến, hợp thành một làn sóng trắng sáng mê người.
...
...
Một lúc lâu sau, Tố Nương đã mềm nhũn cả người đến mức không thể cử động, khắp người đều là bọt nước, cũng không biết là bọt nước hay là mồ hôi của cả hai nữa.
Sở Hoan đúng là không kiềm được lòng trước Tố Nương, nên mới mây mưa một phen, lúc này, bên ngoài trời cũng đã nhá nhem, nghĩ rằng cho dù mình cũng vừa về đến phủ, cũng có việc phải bàn với người trong nhà, không thể để Vương Gia đợi quá lâu được, Sở Hoan vốn là có thể cùng Tố Nương càng "chiến" càng "lên", có khi là cả đêm không biết chừng, nhưng bây giờ cũng phải mau chóng mà hồi tướng thu binh, cũng may là lần này đã làm cho Tố Nương vô cùng thỏa mãn.
Tố Nương, cũng chỉ muốn giúp Sở Hoan lau khô người và thay quần áo, giờ lại bị Sở Hoan làm cho nhũn hết cả tay cả chân ra, ngược lại còn lau người cho nàng, bế lên trên giường, rồi tự mình dọn dẹp, thay một bồ độ thoải mái nhẹ nhàng, khi ra khỏi phủ, tuy là cùng cả Mỵ Nương và Tố Nương "giao hoan", nhưng với sự trợ giúp của Tố Nương, lại cảm thấy sảng khoái tinh thần rất nhiều, giờ còn mặc được một bộ áo quần sạch sẽ thoải mái, cảm giác nhẹ nhàng thư thái vô cùng.
Kỳ Hoành mang theo hơn mười tên hộ vệ, mấy tên này thấy Sở Hoan đi tới phía phủ Tề Vương. Dựa vào võ công của Sở Hoan, người có thể uy hiếp tới tính mạng của hắn hiện nay không có nhiều. Nếu đã có thể tổn thương tính mạng của hắn, thì mấy người Kỳ Hoành cũng không đủ sức cản. Nhưng ngặt nỗi Kỳ Hoành là đội trưởng cận vệ của Sở Hoan, càng không thể sơ suất. Sở Hoan giờ đây đã khác, đã bỏ đi hai cái gai là Tiểu Hoán Chương và Chu Lăng Nhạc, có nghĩ thế nào thì đất này cũng không có ai là đối thủ của hắn, nhưng cây cao thì chịu bão lớn, ở vị trí như Sở Hoan kia, kẻ muốn giết hắn chắc cũng không ít, cẩn thận hơn một chút vẫn hơn.
Tới khi đến cổng chính của phủ Tề Vương, hộ vệ ngoài cổng đều là người của Sở Hoan phái tới, do Bạch Hạt Tử dẫn đầu, vừa nhìn thấy Sở Hoan, Bạch Hạt Tử vội vàng mời vào, Sở Hoan cũng để cho Bạch Hạt Tử lui vào bẩm báo, cũng không phải lâu, thì đã thấy Lô Hạo Sinh đang bước nhanh đến, chấp tay cười chào:
- Sở Tổng đốc, mời vào trong, Vương Gia đã đợi từ lâu rồi, đến giờ còn chưa dùng bữa cơ, phải đợi bằng được Sở Tổng đốc đến mới động đũa.
Sở Hoan đáp:
- Trong nhà có chút việc, cho nên...!
- Không sao!
Lô Hạo Sinh cười nói:
- Sở Tổng đốc viễn chinh xa xứ, nay chiến thắng trở về, cũng phải ngồi lại với người trong nhà bàn đôi câu, Vương Gia biết rõ chứ, không trách Sở đốc đâu.
Sở Hoan gật đầu cười, không nói thêm nữa, rồi Lô Hạo Sinh dẫn Sở Hoan đi vào, tòa phủ này vốn là để trống, nhưng cũng không hề nhỏ, trước đây không ai dùng, trước khi Tề Vương đến, Sở Hoan đã cho người dọn dẹp. Đến khi Tề Vương tới, lại cho người sửa chữa lại, chỗ nọ chỗ kia, cũng tốn kém không ít, rồi còn cho mười nha đầu với mười phu nữa đến để hầu hạ, tuy vậy tòa phủ này chẳng thể so với Tề Vương phủ ở kinh thành, nhưng cũng được cái rộng rãi thoải mái vô cùng.
Ngoài cửa chính, Tề Vương đã đợi sẵn, thấy Sở Hoan đi tới, liền ra nghênh đón, nhưng thấy Lô Hạo Sinh nháy mắt một cái, liền ngừng lại, cười hỏi:
- Phải chăng là bận kể chuyện sa trường cho chị dâu?
Sở Hoan thấy Tề Vương gọi Tố Nương là chị dâu, cũng có chút thân mật, cười nói:
- Vương gia, ngài cũng biết, đàn bà con gái nhiều chuyện, cũng chẳng thể bỏ mặc được, mất thời gian trấn an bọn họ nên tới trễ, mong Vương Gia bỏ qua.
- Sao lại vậy?
Sở Hoan đi lên bậc thang, Tề Vương mới níu chặt cánh tay Sở Hoan, cười nói:
- Đã lâu ngươi không cùng ta ăn một bữa thật ngon, vừa hay chiến thắng trở về, bữa này coi như là cơm mừng công rồi.
- Không dám, không dám.
Sở Hoan vừa cười vừa đáp, cùng Vương Gia bước vào trong, gặp ngay một dáng người kiều diễm bước tới, hành lễ rồi nói:
- Bái kiến Sở đại nhân...!
Là Mạc Lăng Sương.
Mạc Lăng Sương có vẻ đã gầy đi nhiều, sắc mặt cũng xanh xao, cũng không biết là có hợp với khí hậu đất Tây Bắc này không, Sở Hoan lập tức trả lời:
- Lăng Sương, xin đừng khách khí thế, chúng ta đều là người một nhà...!
Trong thâm tâm hắn, nhìn thấy Lăng Sương như nhìn thấy em gái mình, tâm trạng vui vẻ, nên mới nói vậy, nhưng nghĩ lại thấy không ổn lắm, liền ngừng lại rồi quay qua nhìn Tề Vương, thấy Tề Vương hình như là không chú ý tới, liền đi tới bên cạnh chiếc bàn gỗ trong phòng, cười nói với Mạc Lăng Sương:
- Cứ như lần trước đi, đừng có đại nhân gì cả, muội cứ gọi ta là Sở ca, sau này nếu muốn, cứ gọi vậy là được rồi.
Tề Vương giờ mới ngẩng đầu lên cười nói:
- Đúng đấy, Lăng Sương, Sở Hoan đâu phải người ngoài, chúng ta thân tình như ruột thịt, không chỉ là ca ca của muội, mà trong tim bổn vương đây, cũng là ca ca của ta nữa.
Lăng Sương gặp Sở Hoan, cười vui như tết, giống như hồi cùng ở kinh thành, nụ cười đó làm cho người ta thấy nhẹ nhõm vô cùng.
- Sở..., Sở đại ca, huynh đại thắng trở về, mọi người đều rất vui mừng, muội cũng mừng cho huynh.
Sở Hoan cười lớn, Lô Hạo Sinh liền tiếp:
- Sở Tổng đốc, mời ngồi.
Rồi nói vọng ra ngoài:
- Người đâu, mang thức ăn lên!
Sở Hoan giờ mới đi tới cạnh bàn, chắp tay chào Tề Vương, rồi ngồi xuống, Lô Hạo Sinh cũng ngồi xuống bên cạnh, Lăng Sương thì vẫn đứng bên cạnh, tay cầm bình rượu, như muốn rót cho mọi người, Sở Hoan thấy vậy liên xua tay nói:
- Từ từ đã!
Rồi nhìn về phía Tề Vương.
- Vương gia, ngài vừa mới nói chúng ta là người một nhà, bữa cơm này, nói tiệc mừng công mà làm gì, cứ như bữa cơm nhà thôi, theo như thần thấy, chi bằng coi như bữa cơm nhà là tốt nhất.
Tề Vương cười nói:
- Phải lắm, phải là cơm nhà.
- Vậy thì để thần làm chủ đi.
Sở Hoan nói với Lăng Sương:
- Lăng Sương, muội cũng ngồi xuống, dùng cơm với chúng ta đi.
Lô Hạo Sinh hơi nhíu mày, nhưng lại dãn ra ngay. Lăng Sương hơi giật mình, Sở Hoan lại nói:
- Muội gọi ta là đại ca, làm đại ca sao có thể để muội muội đứng như vậy, nào, ngồi xuống nói chuyện nào.