Thái tử cũng không vì lời thế này của Lôi Cô Hành mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngược lại chân mày y càng nhíu chặt.

Âm thanh Lôi Cô Hành vang vang, tự nói miễn ông ta còn sống, ông ta sẽ không để cho bất cứ người nào của Thiên Môn đạo vượt qua được Cù Châu. Vị lão tướng nửa đời chinh chiến này đã xác định sẽ cùng sống chết cùng Cù Châu.

Ông ta là chủ tướng quân phía Đông Nam. Triều đình dùng hết khả năng hỗ trợ ông ta. Nhưng đến nay, với thất bại ở Cù Châu, cho dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa, với Lôi Cô Hành mà nói, sau Cù Châu là Kinh Sư, ông ta không còn đường lui.

Nhưng đối với thái tử, lời này của Lôi Cô Hành còn có ý khác.

Còn sống liền liều chết ngăn cản đám người Thiên Môn đạo. Nhưng nếu như Lôi Cô Hành chết thì sao? Nếu như Lôi Cô Hành đầu rơi máu chảy nơi chiến trường, vậy có phải là sẽ không còn người ngăn cản quân địch nữa không?

Dĩ nhiên, Lôi Cô Hành hiểu rõ ý thái tử. Ông ta hơi trầm ngầm rồi nói:

- Điện hạ, vì kế hoạch ngày hôm nay, điện hạ có hai con đường có thể lựa chọn. Bất luận là con đường nào, người cũng đều có thể đi.

- Hả?

Thái tử vội hỏi:

- Xin thỉnh giáo lão tướng quân.

- Thánh thượng ở Hà Tây, điện hạ có thể về Hà Tây gặp mặt thánh thượng. Nếu vậy, cho dù kinh thành có bị vây hãm, điện hạ cũng sẽ được bình yên vô sự.

Lôi Cô Hành nhìn chằm chằm vào mặt thái tử:

- Hà Tây trong tay Phùng Nguyên Phá vẫn còn có binh hùng tướng mạnh. Bên phía Liêu Đông, dưới trướng điện soái vẫn còn thiết kỵ Liêu Đông. Nếu như tập hợp được hai đội binh mã này, dưới sự thống soái của thánh thượng, từ Bắc tới Nam, không phải không có khả năng tiêu diệt Thiên Môn đạo. Tuy thiên hạ đang đại loạn nhưng nếu như thánh thượng tập kết được hai đội binh mã này, chắc chắn sẽ có trung thần đi theo. Bất kể là đạo Sơn Tây hay An Ấp, bọn họ đều đi theo Thánh thượng.

Thái tử thản nhiên nói:

- Ý của lão tướng quân là Bổn cung phải vứt bỏ kinh sư, bỏ lại dân chúng nơi đây để chạy nạn về Hà Tây.

- Trước mắt đây là phương pháp ổn thỏa nhất.

Lôi Cô Hành chậm rãi nói:

- Cho dù phía Nam rơi vào tay Thiên Môn đạo, phía Bắc vẫn thuộc quyền kiểm soát của Đại Tần. Lúc trước, Thánh thượng chỉ dựa vào một vùng đất nhỏ bé, thống nhất thiên hạ. Đến nay vẫn còn một nửa giang sơn trong tay, chắc chắn có thể thu hồi được Kinh Sư, chấn hưng Đại Tần.

Thái tử lắc đầu nói:

- Lão tướng quân, không nói đến việc nếu bổn cung quay về Hà Tây, phụ hoàng có trách tội hay không. Cho dù phụ hoàng không trách tội, bổn cung cũng sẽ tuyệt đối không rời khỏi Kinh Sư. Bổn cung là Thái tử giám quốc, là người có trách nhiệm lớn nhất trong việc trấn thủ Kinh Sư. Đừng nói Thiên Môn đạo còn chưa công thành, cứ xem như thật sự bị vây hãm, bổn cung cũng muốn cùng Kinh Sư tồn vong.

Thanh âm của y kiên định, dứt khoát thể hiện quyết tâm không thể lay chuyển.

Trong mắt Lôi Cô Hành hiện lên vẻ tán thưởng:

- Điện hạ nói thế, vậy còn lại một con đường. Lão thần thấy con đường này có thể lập tức thực hiện.

- Mời lão tướng quân giảng giải.

- Lão thần ở Cù Châu sẽ dùng hết khả năng để ngăn trở cuộc tấn công của Thiên Môn đạo để điện hạ tranh thủ thời gian.

Lôi Cô Hành nghiêm nghị nói:

- Nếu điện hạ đã chuẩn bị sống chết cùng Kinh Sư, ngài cần lợi dụng địa thế của Tần Thủy, điều binh đến bên bờ Tần Thủy, bố trí phòng ngự. Tới thời khắc mấu chốt phá hủy hai cây cầu trên Tần Thủy. Nói cho cùng, Thiên Môn đạo cũng chỉ là một đám ô hợp, người đông thế mạnh mà thôi. Nếu như lão thần thật sự thất bại, điện hạ có thể dùng Tần Thủy để ngăn trở Thiên Môn đạo. Bọn chúng không phải là thủy quân, muốn vượt sông cần thuyền. Do đó chúng sẽ mất thời gian làm thuyền.

Thái tử cau mày nói:

- Lão tướng quân, liệu bọn chúng có tránh Tần Thủy mà đi về phía Tây theo hướng Kim Lăng vòng tới...

Lôi Cô Hành lắc đầu nói:

- Hiện nay Thiên Môn đạo chỉ một lòng muốn công phá Kinh Sư. Loại tâm tình này, một khi Cù Châu thất thủ, chỉ cần vượt qua Tần Thủy là tới được kinh thành. Ở bên kia bờ Tần Thủy còn có thể nhìn rõ Kinh Sư. Còn về đường vòng Kim Lăng, đây là một con đường đất bằng phẳng, không có bất kỳ trở ngại nào, nhưng cũng cần ít nhất nửa tháng mới có thể tránh được Tần Thủy tiến vào phía Tây kinh thành.

Nhưng phía Tây có núi Cường, đó là lá chắn hiểm yếu nhất. Đồn vệ quân đóng trên núi, bọn chúng không thể vượt qua... Điện hạ, ngài thử nghĩ xem, bọn chúng muốn đánh đổi một cái giá nhất định để vượt qua Tần Thủy thẳng tới kinh thành hay muốn đi một vòng tròn lớn, từ Kim Lăng đánh tới? Trên đường đi cũng không tránh khỏi chém giết.

Thái tử nghe vậy, khẽ gật đầu:

- Lão tướng quân nói rất đúng. Cứ như vậy đi! Nếu bọn chúng muốn chiếm được kinh thành, chỉ có thể đi qua Tần Thủy... Tần Thủy sâu không thấy đáy, không bơi qua được. Cho dù có người bơi qua được, đồ vật lại không biết bơi...

- Đúng vậy! Vì thế, điện hạ ngăn cản binh mã, tử thủ tại Tần Thủy.

Lôi Cô Hành nghiêm mặt nói:

- Thật ra, đạo phỉ không giỏi sản xuất, chỉ dùng những lương thực vật tư chiếm được để ủng hộ chiến tranh. Hai đạo Giang Hoài và Đông Hải, mấy năm nay Thiên Môn đạo làm loạn. Căn bản dân chúng cũng không có thời gian sản xuất. Lương thảo, vật tư thiếu thốn. Có thể đánh được đến giờ cũng chỉ vì tin lời mê hoặc của kẻ khác mà thôi. Vài chục vạn quân thổ phỉ, mỗi ngày tiêu hao một lượng lớn lương thảo. Lúc lão thần ở Giang Hoài đã từng muốn để Sinh Sinh tiêu hao hết đám người này. Chỉ có điều, không ngờ lại xuất hiện biến cố!

Ông ta lắc đầu cười khổ:

- Tuy nhiên có một điểm lão thần khẳng định: Tuy hiện nay Thiên Môn đạo thanh danh rộng lớn nhưng hậu cần sắp gặp nguy nan, Giang Hoài và Đông Hải lại là một mảnh hoang vu. Tuy bọn chúng chiếm được hai đạo nhưng không đủ khả năng cung cấp đồ dùng hậu cần cho bọn họ.

Thần sắc thái tử đã tươi sáng hơn:

- Lão tướng quân nói, hiện nay Thiên Môn đạo cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, phải không?

- Nói cho cùng, Thiên Môn đạo chỉ là một đám ô hợp. Ưu thế lớn nhất của bọn chúng là dựa vào những lời lẽ tà thuyết mê hoặc lòng người, đầu độc dân tâm để bổ sung lực lượng.

Lôi Cô Hành cười lạnh nói:

- Thế nhưng điểm yếu lớn nhất của thổ phỉ lại chính là ở chỗ này. Bọn chúng chỉ một lòng nghĩ đến tạo phản, tạo phản tàn phá mọi nơi, không xây dựng bất cứ thứ gì. Điều này cũng chính là hậu họa bọn chúng gây ra. Người ngựa của bọn chúng càng ngày càng nhiều, đồ hậu cần cần cung cấp cũng càng ngày càng tăng. Lão thần cho rằng, đại đa số đám người Thiên Môn đạo chỉ đơn giản muốn ăn no bụng. Nếu như Thiên Môn đạo không thể cung cấp đủ đồ ăn, điện hạ, ngài cho rằng đám ô hợp kia sẽ như thế nào?

- Lương thảo không đủ, đạo tặc sẽ làm loạn!

- Không sai!

Lôi Cô Hành cười lạnh nói tiếp:

- Hiện nay Thiên Môn đạo chỉ là thùng rỗng kêu to. Bọn chúng không tiếc trả giá lớn để liều mạng tấn công. Theo ý kiến của lão thần, hậu cần của Thiên Môn đạo gặp vấn đề, bọn chúng sẽ phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài hao tổn lực lượng. Lão thần ở Cù Châu giúp thái tử tranh thủ thời gian, điện hạ chỉ cần cố thủ Tần Thủy, liều chết bảo vệ nó. Nếu như Thiên Môn đạo không đủ lương thảo, đến lúc đó, mười mấy vạn người Thiên Môn đạo sẽ tán loạn hơn phân nửa. Đợi đến lúc đó, thánh thượng nhất định sẽ điều binh đến viện trợ, chỉ cần nắm chắc mọi việc, từng bước một đẩy về phía Nam, tất nhiên có thể tiêu diệt Thiên Môn đạo đã không còn sức lực.

Mắt thái tử ánh lên sự chờ mong, vỗ tay nói:

- Tướng quân nói rất phải. Bổn cung bị thanh thế của Thiên Môn đạo làm rối loạn, giờ đây nghe lão tướng quân nói vậy đã hiểu được 3 phần. Không sai, đám yêu quái Thiên Môn suy cho cùng cũng chỉ là con người có da có thịt. Không có lương thảo, cũng không thể tiếp tục đi, nếu bổn cung liều chết cố thủ Tần Thủy, bọn chúng không thể vượt qua. Đã thế, hậu cần không đủ, bọn chúng sẽ tự khắc sụp đổ.

- Lúc lão thần về kinh đã truyền lệnh, tất cả các gia tộc quyền thế phú hào ở Cù Châu chuyển tất cả đồ đạc về gần kinh đô. Điện hạ, lão thần bảo đảm với bọn họ, Kinh Sư có Tần Thủy là nơi hiểm yếu. Cho dù không giữ được Cù Châu, Thiên Môn đạo cũng không thể vượt qua Tần Thủy. Vật tư đồ đạc đưa đến kinh thành sẽ được an toàn.

Lôi Cô Hành nghiêm nghị nói:

- Lão thần nhất định sẽ đảm bảo mọi vật tư của Cù Châu đều được chuyển đi. Cho dù cuối cùng không giữ được Cù Châu, lão thần sẽ không để lưu lại một chút lương thực nào.

- Nghe lời nói của lão tướng quân, ta đã hiểu.

Thái tử lập tức nói:

- Lão tướng quân, ông cứ yên tâm trấn thủ Cù Châu. Bổn cung lập tức gia cố lại phòng tuyến Tần Thủy, đợi đến khi thật sự không chống đỡ nổi, lão tướng quân lui về Tần Thủy, chúng ta cùng nhau dùng Tần Thủy ngăn Thiên Môn đạo.

Lôi Cô Hành nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng mà không đáp lại. Ông ta chắp tay nói:

- Điện hạ, tiền tuyến tình hình phức tạp. Bất cứ lúc nào Thiên Môn đạo cũng có thể phát động tấn cộng, lão thần không thể ở đây lâu, tối nay phải quay lại tiền tuyến ngay. Điện hạ mau chóng bố trí phòng tuyến Tần Thủy, chỉ là có một điểm, điện hạ cần chú ý.

- Lão tướng quân muốn nói đến?

- Kho Kim Lăng!

Lôi Cô Hành nghiêm giọng đáp:

- Kho Kim Lăng là một trong bốn kho lương thực lớn nhất Đại Tần ta. Đến nay, trong đó vẫn còn lương thực. Lão thần cho rằng, hoặc là chúng ta phái binh đến bảo vệ kho Kim Lăng để tránh bị Thiên Môn đạo nhân lúc vắng người đóng chiếm. Hoặc là lập tức vận chuyển toàn bộ lương thực ở kho Kim Lăng đến Kinh Sư để tránh hậu họa sau này.

Thái tử gật đầu đáp:

- Tuy Kim Lăng có hơn vạn quân canh giữ, hơn nữa, Kim Lăng địa thế hiểm trở, nhưng bổn cung cũng cảm thấy không được an toàn cho lắm.

Y hạ giọng, nói khẽ:

- Bổn cung không những lo lắng Thiên Môn đạo sẽ nhân lúc ít người lẻn vào đó mà còn lo hơn nhiều một số kẻ sẽ có chủ ý chiếm dụng Kim Lăng. Vì thế, bổn cung đã chuẩn bị vận chuyển toàn bộ lương thực từ Kim Lăng về kinh thành. Đảm bảo không xảy ra sai sót nào.

- Nếu được vậy thì lão thần cũng an tâm.

Lôi Cô Hành nói tiếp:

- Đám lương thực kia lúc vào đến kinh thành, sĩ khí của quân ta sẽ càng tăng lớn. Việc bảo vệ Tần Thủy lại càng chắc chắn hơn.

Ông ta đứng dậy, chắp tay nói:

- Điện hạ, lão thần xin cáo từ. Điện hạ hãy bảo trọng!

Thái tử không thể đứng dậy, chỉ có thể giờ tay nắm chặt lấy bàn tay già nua hữu lực của Lôi Cô Hành:

- Lão tướng quân, ông yên tâm. Lão tướng quân ở phía trước, bổn cung ở phía sau. Nếu như lão tướng quân không thể địch lại bọn chúng hãy mau chóng lui về Tần Thủy. Bổn cung muốn cùng hợp sức với lão tướng quân chống địch.

Lôi Cô Hành mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì thêm, quay người đi.

Đi đến cửa lớn, thái tử nhìn bóng lưng của ông ta, không nhịn được kêu lên:

- Lão tướng quân!

Lôi Cô Hành dừng bước, cũng không quay đầu lại mà chỉ hỏi:

- Điện hạ còn có gì phân phó?

- Bổn cung còn nhớ, lúc bổn cung còn nhỏ, đi theo bên người lão tướng quân rèn luyện.

Thái tử nhìn theo bóng lưng của Lôi Cô Hành, chậm rãi nói:

- Đó là thời điểm vui vẻ nhất trong cả cuộc đời này của bổn cung. Bổn cung học được rất nhiều điều từ lão tướng quân... Thầy giáo, thầy lên đường bình an!

Nói đến đây, thái tử hai tay ôm quyền, làm lễ với bóng lưng Lôi Cô Hành.

Lôi Cô Hành không quay đầu lại, chỉ cười đáp:

- Thật ra, điều khiến lão thần vui mừng nhất chính là có một học trò xuất sắc như điện hạ.

Không nói thêm lời nào, ông ta sải bước đi. Trong sảnh nhất thời yên lặng một cách chết chóc.