Tiếu Hằng ngã bịch xuống, lau lau cổ, sau một hồi ho khan kịch liệt và thở hổn hển, y thấy La Định Tây chạy lại bên cạnh Tiếu Hoán Chương, hình như đang quan sát gì đó.

Lập tức y nhìn sang Tiếu phu nhân. Nàng đang thướt tha đi tới ngồi xuống bên ghế, tư thế vốn mê người lúc này trong mắt y lại đáng ghét không sao tả hết. Cố gắng lấy lại khí, y nói:

- La Thống chế, xin xem xét lại, tất cả đều là dâm phụ kia...

Y còn chưa dứt lời đã bị La Định Tây tát một cái đanh gọn, nửa khuôn mặt sưng phồng. Gã lạnh lùng nói:

- Nói chuyện cẩn thận một chút, ngươi có tư cách gì vũ nhục nàng?

Nghe tiếng cười ha ha vang lên bên cạnh, Tiếu Hằng nhìn sang, thấy Tiếu phu nhân một tay che đôi môi đỏ mọng đang cười khanh khách, xiêm y buông thả lộ cả mảnh yếm màu sữa, bộ ngực trần rung rung sóng sánh khiến cho người ta hoa mắt. Nhưng lúc này đồng tử Tiếu Hằng co rút lại, nhìn nàng đang cười ha ha, lại nhìn La Định Tây đang nhìn mình chằm chằm, tự đưa tay dồn toàn lực tát mình một cái thật mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả cái tát vừa rồi của La Định Tây.

Tiếu phu nhân cười khanh khách:

- Ôi, Hằng Nhi của ta, sao ra tay nặng vậy? Đây là ngươi tự hát tự khen sao?

Ánh mắt Tiếu Hằng tràn đầy ào nảo, thở dài một tiếng:

- Dâm phụ, thì ra ngươi và La Định Tây đã sớm cấu kết. Thì ra vậy, thì ra là thế...

Trong đầu y lúc này hoàn toàn tỉnh táo, lập tức hiểu hết tất cả.

La Định Tây nhìn thẳng vào mắt y, đột nhiên cười rộ lên:

- Tiếu Hằng ngươi cũng không phải kẻ ngu, chỉ là hiểu ra hơi muộn một chút. Tiếu đại nhân, ta có cần cám ơn ngài không?

Đột nhiên không biết sức lực từ đâu tới, Tiếu Hằng nhảy vọt tới phía Tiếu phu nhân. Mặt nàng ta hơi biến sắc, La Định Tây cũng lách mình tới, rắc một tiếng, đánh Tiếu Hằng ngã xuống đất, tất cả các đốt ngón tay ngón chân đều bị đánh gãy, toàn thân đau đớn kịch liệt.

La Định Tây cười lạnh, ngồi xuống ghế bên cạnh. Tiếu phu nhân đứng dậy uyển chuyển bước tới bên cạnh La Định Tây, đặt cặp mông đầy đặn ngồi lên đùi y, khẽ đấm vào ngực y, mắng yêu:

- Sao ra tay nặng thế? Dù sao y vẫn là cháu ta.

La Định Tây ôm lấy hông nàng, mỉm cười:

- Nàng vẫn còn vương vấn mấy lần phong xuân với y sao?

- Ai, cái người không có lương tâm này. Người ta trao thân cho y không phải tất cả là vì ngươi sao?

Tiêu phu nhân ôm vít lấy cổ La Định Tây, nũng nịu:

- Trong lòng ngươi cần phải hiểu, người ta thích thân thể cường tráng của ngươi, thích khí khái nam nhân của ngươi, thích bộ dạng thô lỗ của ngươi. Nếu không phải vì ngươi, người ta làm sao để cho y đụng một đầu ngón tay chứ.

La Định Tây cười ha ha, thò tay xoa xoa bộ ngực đầy đặn của Tiếu phu nhân vài cái, quay sang Tiếu Hằng:

- Tiếu Hằng, ngươi có thể phong xuân vài lần với phu nhân, cho dù chết, cũng nên cảm tạ.

- Đôi cẩu nam nữ các ngươi.

Tiếu Hằng chỉ hận không thể chém đôi trai gái trước mắt làm trăm mảnh, chỉ tiếc hiện giờ y không thể chạm được vào đối phương, còn đối phương lúc nào cũng có thể chém mình thành muôn mảnh:

- Thì ra tất cả đều là kế hoạch của các ngươi.

- Tất cả?

Tiếu phu nhân chớp chớp hai hàng mi, đôi mắt xuân lấp loáng nước, dịu dàng hỏi:

- Hằng Nhi, ngươi nói tất cả là chỉ cái gì? Thúc mẫu không nghe rõ.

- Các ngươi cấu kết với nhau từ khi nào?

Tiếu Hằng biết mình rất ít khả năng có thể thoát được, nhưng nếu không biết rõ có chuyện gì xảy ra, y chết không nhắm mắt.

- Cấu kết?

Tiếu phu nhân khẽ thở dài:

- Sao lại nói khó nghe như vậy? Nên là ngươi tình ta nguyện, người có tình sẽ thành quyến thuộc. Khắp cả Bắc Sơn, thực sự có thể gọi là nam nhân cũng chỉ có một mình La Định Tây. Từ khi mới tiến vào cửa Tiếu gia ta đã vừa mắt với La Định Tây rồi...

Nàng ta nhìn La Định Tây đầy tình ý:

- Cũng may, Định Tây cũng có ý với ta, sau này chàng là Thống chế Cấm Vệ Quân, được Tiếu Hoán Chương rất tín nhiệm, có thể tự do ra vào phủ Tổng đốc, cơ hội gặp chàng đương nhiên cũng không ít...

Tiếu Hằng oán hận nói:

- Khi đó các ngươi đã muốn cướp Bắc Sơn?

- Cái đó thì thực không có!

Tiếu phu nhân khẽ thở dài:

- Khi đó ta chỉ thích La Định Tây, tuy không thể gả cho chàng, nhưng có thể thường xuyên ở cùng chàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện. Lần đầu tiên ta ở với La Định Tây cũng đã cách đây ba bốn năm rồi, khi đó thiên hạ còn chưa đại loạn. Tiếu Hoán Chương cũng là Tổng đốc như mặt trời giữa trưa. Vốn tưởng rằng vĩnh viễn chỉ có thể lén lút gặp Định Tây, nhưng trời thương người có tình, hôn quân vô đạo, đạo tặc hoành hành, Tây Bắc rung chuyển, Tiếu Hoán Chương muốn độc bá một phương, từ đó, ta lại muốn giành cho Định Tây, chỉ có nam nhân như vậy mới có tư cách thành đại sự.

Tiếu Hằng cười lạnh:

- Thực sự chuyện chỉ đơn giản như vậy?

- Hả? Vậy ngươi cảm thấy là thế nào?

Sóng mắt Tiếu phu nhân sóng sánh, lại thở dài:

- Mà thôi, ngươi cũng chết sớm thôi, nói cho ngươi cũng không sao. Không sai, mới đầu khi để ý La Định Tây, ta chỉ muốn chàng làm cho ta một việc. Khi đó, ta cũng không biết Định Tây....

Một tay La Định Tây ôm ngang hông Tiếu phu nhân, một tay vuốt vuốt chòm râu thô ráp:

- Cho nên, mới đầu nàng chỉ thăm dò, xem thử xem ta có ý định gì với nàng không đúng không? Nàng phải biết, từ ngày nàng tiến vào đại môn Tiếu gia, nam nhân thèm thuồng sắc đẹp của nàng vô cùng nhiều, ta cũng thích nàng, thầm nghĩ, chỉ cần có thể được ân ái với nàng một đêm chết cũng không tiếc...!

- Khi ngươi đến Tiếu gia, Tiếu Hoán Chương vẫn chỉ là chủ sự Lại Bộ Ti của Bắc Sơn, La Định Tây chỉ là một gã Vệ tướng Cấm Vệ Quân Bắc Sơn...

Tiếu Hằng cười lạnh.

- Khi đó quan hệ của La Định Tây ngươi và Tiếu Hoán Chương rất tốt, thì ra khi đó ngươi cũng đã bắt đầu chú ý đến lão bà của Tiếu Hoán Chương...

Tiếu Hằng cười ré lên:

- Đáng tiếc, sau đó Tiếu Hoán Chương còn đề bạt ngươi làm Thống chế Cấm Vệ Quân, quả nhiên lão gia hỏa bị mù.

- Vậy cũng không trách được Tiếu Hoán Chương.

Tiếu phu nhân vũ mị cười cười:

- Trước khi Tiếu Hoán Chương trở thành Tổng đốc, tuy ta vẫn thầm ngưỡng mộ La Định Tây nhưng vẫn không ở bên cạnh nhau. Tới khi Tiếu Hoán Chương trở thành Tổng đốc, muốn bổ nhiệm Thống chế Cấm Vệ Quân, là ta đã tiến cử La Định Tây với Tiếu Hoán Chương, khi đó, ta nói gì, ông ta nghe nấy, hơn nữa quan hệ với Định Tây quả thực cũng rất tốt, cho nên việc Định Tây trở thành Thống chế Cấm Vệ Quân là chuyện đương nhiên.

Tiếu Hằng khẽ giật mình. Bảy năm trước Tiếu Hoán Chương đã trở thành Tổng đốc Bắc Sơn Đạo, khi đó Tiếu phu nhân đã vào cửa được mấy năm, chồng già vợ trẻ, nàng ta được Tiếu Hoán Chương rất sủng ái. Thực sự y không thể ngờ được, việc La Định Tây trở thành Thống chế Cấm Vệ Quân là do Tiếu phu nhân tác động.

- Sau khi biết ta đã thổi gió bên tai Tiếu Hoán Chương, đương nhiên thái độ của Định Tây với ta đã thay đổi.

Tiếu phu nhân vuốt ve khuôn mặt rắn rỏi của La Định Tây:

- Chàng là người tri ân tất báo, sau đó, ta có chuyện gì cần giúp, chàng đều dốc toàn lực.

La Định Tây nắm lấy hai bàn tay mềm mại của ả:

- Ta có thể có được ngày hôm nay đề nhờ nàng ban tặng. Có thể ra sức vì nàng, xông pha khói lửa tuyệt không chối từ.

- Định Tây và ta vẫn một mực dùng lễ đối xử với nhau. Ta còn nhớ, ngày đó Tiếu Hoán Chương phái ngươi hộ tống ta về thăm nhà, trên đường tình cờ gặp mưa lớn, chẳng có cách nào, chỉ đành nghỉ lại bên đường một đêm...

Tiếu phu nhân nhẹ nhàng kể chuyện:

- Ta còn nhớ, nửa đêm chàng tới chỗ ta, hỏi ta có lạnh không. Nghe chàng nói vậy, tim ta ấm hẳn lên. Tới khi ta mở cửa....

Nàng ta cắn môi, oán trách nhìn La Định Tây.

- Vốn tưởng rằng ngươi thô tục, ai ngờ hôm đó... ngươi như một con mãnh hổ, người ta bị đau mất mấy ngày...

La Định Tây cười ha ha:

- Ta chờ nhiều năm như vậy, đã nhẫn nại đến cực hạn. Hôm đó, nàng mở cửa, còn mặc ít áo như vậy, sao ta có thể bỏ qua được...

Tiếu Hằng nhìn hai người trước mặt mình liếc mắt đưa tình, lửa giận công tâm, một ngụm máu tươi phụt lên đến yết hầu lại cố gắng nuốt xuống.

- Hằng Nhi, ngươi biết vì sao ta phải gả cho Tiếu Hoán Chương chưa?

Đôi mắt mê người của Tiếu phu nhân sắc lên oán độc, nhìn chằm chằm vào thi thể Tiếu Hoán Chương.

- Vốn ta đã được định sẵn hôn nhân, chàng cũng có thể coi như thanh mai trúc mã. Hôm đó ra chợ mua bột nước, lại đụng phải lão già này, không tới mấy hôm sau, lão đã cho người tới nhà làm mai...

Tiếu Hằng chỉ biết chính thất chưa chết được một năm, Tiếu Hoán Chương đã cưới Tiếu phu nhân về. Khi ấy, Tiếu phu nhân là mỹ nhân nổi tiếng, cũng là xuất thân tiểu quan, còn làm sao có hôn sự này y cũng không biết rõ. Vẫn tưởng rằng người nhà Tiếu phu nhân muốn trèo lên cái cây to Tiếu Hoán Chương, nên mới gả nữ nhi xinh đẹp như hoa đến Tiếu gia.

Có điều, y có nghe nói, Tiếu phu nhân chọn rể yêu cầu rất cao, nữ hài nhà người ta cùng lắm mười lăm mười sáu đã lấy chồng, Tiếu phu nhân đã hơn hai mươi tuổi vẫn là khuê nữ, coi như muộn chồng rồi, nhưng đại mỹ nhân không muốn gả cho một người không tốt. Lúc này nghe Tiếu phu nhân nói vậy rất khó hiểu.

- Ta đã quá hai mươi vẫn là khuê nữ, rất nhiều người cho rằng ta quá kiêu ngạo, thực ra ta vẫn chỉ một mực chờ chàng.

Hai mắt nàng hơi sáng lên, nhìn ra ngoài:

- Chàng bảo vệ ngoài biên quan, vẫn chưa về, ta chỉ có thể đợi. Tới khi chàng về, hai nhà lập tức định việc hôn nhân, hai tháng sau ta sẽ xuất giá. Nhưng vào đúng lúc đó lại gặp phải Tiếu Hoán Chương... Đương nhiên ngươi không biết, để đón ta vào cửa, Tiếu Hoán Chương đã bày án oan, để cho chàng chết đi trong ngục...

Nói đến đây, thân thể mềm mại của nàng run lên, ánh mắt đầy phẫn nộ và hoảng sợ.

- Bắt đầu từ khi đó, ta đã âm thầm thề, nhất định phải khiến cho Tiếu gia đoạn tử tuyệt tôn.

Tiếu phu nhân cười lạnh:

- Từ khi ta đến Tiếu gia vẫn chưa sinh con, ngươi cho rằng là lão gia hỏa kia vô dụng thật sao? Lão gia hỏa kia ngày nào cũng chơi đùa ta, cũng mấy lần ta mang thai con của lão, nhưng ta đều phá. Lão là kẻ thù của ta, sao ta có thể sinh ra một nghiệt chủng cho lão?

Lòng Tiếu Hằng lạnh ngắt, nhìn ánh mắt đầy oán độc của Tiếu phu nhân nhịn không được mà rùng mình một cái.