Căn nhà mà Tiếu Hằng nói không cách xa nha môn huyện Đan Dương lắm. Những thứ mà Tiếu Hoán Chương mang đến cũng không nhiều.
Nhà đã được quét dọn sạch sẽ. Căn nhà này vốn được chuẩn bị riêng cho Tiếu Hoán Chương. Dù gì trước cuộc giao tranh giữa Bắc Sơn và Tây Quan, không ai nói trước được là sẽ đánh bao lâu. Một khi rơi vào bế tắc, Tiếu Hoán Chương vẫn cần tiến đến quan sát quân tình, chuẩn bị một chỗ ở cho Tổng đốc đại nhân là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng sau khi Tiếu Hoán Chương đến, tận mắt thấy sự tan tác của quân Bắc Sơn, sau khi rút về Đan Dương, Tiếu Hoán Chương lại không bảo ai dẫn đến căn nhà này, mà ở luôn huyện nha. Đó là trung tâm chỉ huy tiền tuyến. Dù lão vừa vào thành Đan Dương liền đổ bệnh, nhưng tình hình tiền tuyến nghiêm trọng, cũng mong có thể nắm bắt tình hình bất cứ lúc nào, cũng có thể triệu kiến bộ hạ đến thương nghị bất cứ lúc nào. Vì vậy, nha môn huyện Đan Dương thuận tiện hơn nhiều.
Tiếu Hằng đích thân dẫn Tiếu phu nhân vào sống trong căn nhà đó. Sân chính rất lớn. Dù không thể so sánh với phủ Tổng Đốc tại Xương thành, nhưng ở tạm cũng rất rộng rãi.
Sau khi vào cửa, Tiếu phu nhân cho người đặt đồ cẩn thận, cho hai nha hoàn theo cùng lui xuống. Tiếu Hằng đợi cơ hội này. Hai nha hoàn vừa lui xuống, bốn bề vắng lặng, y tiến đến sau Tiếu phu nhân. Nhìn thân hình xinh đẹp, mền mại của Tiếu Phu nhân đang uốn éo đi vào phòng ngủ, tà hỏa bốc lên, ôm lấy nàng từ phía sau, thở gấp. Y hôn liên tục lên cổ nàng như con heo đực lâu ngày bị đói thấy mùi thức ăn.
Tiếu phu nhân uốn người, nhẹ nhàng, yêu kiều nói:
- Hằng nhi, đừng như vậy, bên ngoài vẫn có người... đừng như vậy!
Hai tay Tiếu Hằng đã đặt lên ngực nàng, ra sức vuốt ve ngoài lớp áo, thở hổn hển nói:
- Thúc mẫu, cuối cùng người cũng đến rồi, người có biết ta nhớ người lắm không...!
- Thúc mẫu biết... ngươi bỏ ta ra trước...!
Tiếu phu nhân uốn mình, giãy giụa một hồi. Cái mông đã ở giữa sự ma sát của Tiếu Hằng. Y vốn đã sớm có tà tâm, mông của Tiếu phu nhân càng cọ, lửa trong người y càng dâng cao. Một tay y vuốt từ trên ngực Tiếu phu nhân xuống, tốc váy nàng lên. Nàng cố gắng thoát ra, khó khăn lắm mới thoát ra được, tức giận nói:
- Hằng nhi, ngươi lại làm xằng, thúc mẫu sẽ tức giận đó. Sao ngươi lại không nghe lời, coi thúc mẫu ngươi là gì? Kỹ nữ tại thanh lâu sao?
Tiếu Hằng giật mình. Thấy gương mặt xinh đẹp của Tiếu phu nhân có cả sự tức giận lại có chút chột dạ, cố gắng kìm nén dục vọng:
- Thúc mẫu, là... là ta không đúng. Người... người chớ tức giận. Thực ra thì... thực ra là do ta quá nhớ thúc mẫu, nên mới một phút nông nổi...!
Trong lúc giãy dụa, xiêm y Tiếu Phu nhân xộc xệch, đặc biệt là phần ngực bị Tiếu Hằng vuốt ve, có nếp nhăn. Nàng chỉnh đốn lại y phục, rồi đến cả đầu tóc rối. Trong mắt Tiếu Hằng, những hành động đó vô cùng thùy mị, mê người, cổ họng động động. Tiếu phu nhân thấy y đứng yên tại đó, không nhúc nhích, lườm y một cái, rồi cười dịu dàng.
Nụ cười ấy hết sức phong tình, khiến người khác say mê. Nàng vẫy tay, Tiếu Hừng vội đi đến, lại muốn ôm lấy nàng. Tay của Tiếu Phu nhân đã đặt lên ngực y trước, nhẹ nhàng nói:
- Không nên vội, thúc mẫu đã đến rồi, lão già đó lại bệnh nữa, tất nhiên là để cháu... để cháu được lợi rồi...!
- Vậy thúc mẫu...!
Cổ họng Tiếu Hằng lại động.
Tiếu phu nhân khẽ nói:
- Dục tốc bất đạt. Dù bây giờ ta đồng ý với ngươi, ở đây nhiều người ra vào, thúc mẫu lại mới đến, lão già đó nói không chừng sẽ đến ngay, lòng như lửa đốt. Chúng ta sao có thể... sao có thể vuốt ve? Cháu nên trung thực trước, sau đó, thúc mẫu sẽ phục vụ cháu chu đáo...!
Tiếu Hằng nhìn nụ cười mê hồn của Tiếu phu nhân, giọng nói ngọt ngào kia, tâm hồn đang ngây ngất, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn trào dâng. Y hôn một cái thật mạnh lên đôi môi đỏ mọng của Tiếu phu nhân.
- Tên xấu xa này...!
Tiếu phu nhân cười, lắc lư vòng eo, đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống. Tiếu Hằng thấy nàng lúc này ăn mặt đoan chính, ngồi cạnh bàn, thanh nhã, đoan trang, lại nghĩ đến người phụ nữ phóng đãng trên giường, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng so sánh như vậy, nghĩ đến vị phu nhân đoan trang mê mị trên giường càng khiến người khác tràn đầy kích thích.
- Thúc mẫu, không phải cháu nóng vội.
Tiếu Hằng than thở, ngồi xuống một cái ghế khác:
- Chiến bại Bắc Sơn lần này, quân Tây Quan bên đó mài dao soàn soàn, hiện tại không ai đoán được tâm tư của Sở Hoan. Nói không chừng, ngay trong đêm nay bọn chúng sẽ giết đến đây. Lão già trải qua trận này đã bị Sở Hoan đánh sợ rồi. Lão ta đang chuẩn bị người đi nghị hòa với Sở Hoan. Vừa rồi còn thương nghị chuyện này tại huyện nha. Dù có thành công hay không, đợi đến khi cháu từ Sóc Tuyền trở về, thúc mẫu đã quay về Du Xương rồi, đến khi đó có muốn tìm cơ hội cũng không còn dễ. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể ở riêng với thúc mẫu một lát nên cháu mới...!
Tiếu phu nhân nhìn y, khẽ nói:
- Thì ra là vậy. Hằng nhi, vậy cháu sắp khởi hành đến Sóc Tuyền?
- Lão già đó sợ hãi vô cùng, ngày mai không đi, ngày mốt cũng phải đi.
Tiếu Hằng khổ tâm nói:
- Chuyến đi này e rằng sẽ rất lâu không gặp được thúc mẫu...!
Y lại thở dài:
- Cũng không biết lần đi Sóc Tuyền này có còn sống quay về không.
- Ngươi nói Sở Hoan sẽ hạ độc thủ với ngươi?
Tiếu phu nhân cau mày nói.
Tiếu Hằng nói:
- Chưa biết thế nào. Dù Sở Hoan đánh thắng trận, nhưng quân Bắc Sơn nhân lúc quân Tây Quan rút chạy đánh lén, Sở Hoan nhất định rất tức giận, nói không chừng sẽ trút giận lên đầu cháu...!
Vừa nghĩ đến chuyện nguy hiểm này, dục vọng khi nãy được Tiếu phu nhân nhóm lên đã giảm đi rất nhiều, y chắp tay, giọng căm giận:
- Mỗi khi cục diện rối rắm, lão già đó đều bắt cháu đi xử lý...!
- Hằng nhi, bọn chúng truyền tin về, Tĩnh Sanh chết trận, chuyện này có thật không?
Tiếu phu nhân nhìn quanh không thấy ai mới khẽ hỏi.
Tiếu Hằng gật đầu, hạ thấp giọng nói:
- Khi lui binh, y bị môt mũi tên bắn lén, xuyên qua yết hầu, chết ngay tại chỗ. Thi thể hiện nay vẫn đang ở Đan Dương. Lão già đó đang có ý quay về Du Xương, mang theo thi thể của đại huynh.
Tiếu phu nhân như suy nghĩ gì đó, liền chau mày nói:
- Ngay từ đầu y không phải muốn liên thủ cùng Sở Hoan, dụ Chu Lăng Nhạc xuất binh, sau đó hai người đánh ép Chu Lăng Nhạc sao? Sao lại có cục diện như vậy?
- Thúc mẫu, đây chính là chuyện cháu lo lắng nhất.
Tiếu Hằng như bị dồn nén rất lâu, cuối cùng bây giờ cũng có người có thể nói ra, tất nhiên là thổ lộ hết chuyện trong lòng:
- Người nói sau khi Tiếu Tĩnh Sanh chết, người Tiếu Hoán Chương hận nhất là ai?
- Đương nhiên là Chu Lăng nhạc.
Tiếu phu nhân khẽ nói:
- Chính lão ta cũng nói, là Chu Lăng Nhạc phái người giết chết Tĩnh Khiêm, do đó lão ta mới cần gây chiến, chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang, báo thù cho Tĩnh Khiêm.
- Nhưng lão ta lại không làm như vậy.
Tiếu Hằng cau mày nói:
- Sở Hoan cho lão ta cơ hội, nếu lão ta không xuất binh đánh quân Tây Quan rút lui, cũng đã không trúng kế của Sở Hoan, dẫn đến đại bại. Nếu nói lão ta thực sự muốn dụ rắn ra khỏi hang, muốn thực hiện kế hoạch đó, Sở Hoan rút binh là phối hợp với lão ta, nhưng lão ta lại hủy hiệp nghị, lại ra tay với Sở Hoan.
Tiếu phu nhân thở dài:
- Ta biết tin này, cũng rất kinh ngạc, điều này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch mà lão ta nói trước đó.
- Còn một chuyện chưa có cơ hội nói với thúc mẫu.
Tiếu Hằng nghiêm túc nói:
- Năm ngoái, Sở Hoan đã từng đến Du Xương một chuyến, hơn nữa còn ngầm tìm cháu.
- Hả?
Tiếu phu nhân biến sắc:
- Hắn... Hắn nói gì...?
- Hắn nói Tiếu Hoán Chương chưa chắc đã coi Chu Lăng Nhạc là kẻ địch.
Ánh mắt Tiếu Hằng có vẻ sợ hãi:
- Sở Hoan nói, có thể Tiểu Hoán Chương chỉ làm bộ. Lão ta cố ý giả vờ muốn liên thủ với Tây Quan, thực ra là muốn cháu làm công cụ, mê hoặc Tây Quan. Mục đích thực sự của lão ta căn bản không phải là dụ rắn ra khỏi hang, mà là chiếm Giáp Châu. Lúc đó cháu không tin, nhưng hiện tại đã chứng minh, đó hoàn toàn là sự thật.
Tiếu phu nhân khẽ thở dài:
- Thì ra Sở Hoan đã sớm phòng bị chiêu này của Tiếu Hoán Chương.
- Nhưng chuyện mà Sở Hoan nói đáng sợ nhất không phải là chuyện này.
Tiếu Hằng cười gượng:
- Sở Hoan từng nói, nếu Tiếu Hoán Chương thực sự tuân thủ hiệp nghị, hai bên hợp lực dụ quân Thiên Sơn, thì Tiếu Hoán Chương thực sự cho rằng Tiếu Tĩnh Khiêm là do Chu Lăng Nhạc giết. Nhưng nếu Tiếu Hoán Chương hủy hiệp nghị, ra tay với Giáp Châu thì rất có thể Tiếu Hoán Chương đã nghi ngờ cháu!
Tiếu phu nhân run lên:
- Nghi ngờ cháu? Nghi...nghi cháu điều gì?
- Nghi ngờ cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến Sở Hoan, cũng có liên quan đến cháu.
Tiếu Hằng chắp tay:
- Nghi ngờ cháu và Sở Hoan ngầm liên thủ, cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm là do chúng cháu gây nên.
- Các ngươi?
Tiếu phu nhân chau mày:
- Các ngươi ở đây là chỉ ngươi và Sở Hoan hay còn có ai khác?
Tiếu Hằng biết rõ sự lo lắng trong lòng Tiếu Phu nhân, khẽ nói:
- Thúc mẫu yên tâm. Tiếu Hoán Chương có lẽ chưa biết mối quan hệ giữa chúng ta. Lão ta chỉ nghi ngờ cháu và Sở Hoan có liên hệ.
Tiếu phu nhân trầm ngâm, khẽ nói:
- Nếu Tiếu Hoán Chương đã có ý nghi ngờ ngươi, sao không ra tay với ngươi?
- Trước trận chiến là dùng cháu dụ dỗ Sở Hoan, một khi ra tay với cháu, lão ta sợ sẽ phá hỏng kế hoạch.
Tiếu Hằng nhướn mày:
- Bắc Sơn vốn đại bại, cháu còn cho rằng lão ta sẽ ra tay với mình, nhưng... lão ta lại không làm vậy.
Cặp mắt mê người của Tiếu phu nhân di chuyển, khẽ giọng nói:
- Hằng nhi, ta biết suy nghĩ của lão ta. Sau khi Bắc Sơn bất lợi, lão ta không ra tay với cháu có lẽ là vì giảng hòa.
- Cháu cũng nghĩ vậy.
Tiếu Hằng gật đầu nói:
- Lão ta thấy cháu có giao tình với Sở Hoan. Khi nguy nan cần đi đàm phán cũng chỉ có cháu thích hợp, do đó mới không vội hạ thủ với cháu.
Tiếu phu nhân nói:
- Nhưng...sau khi giảng hòa xong thì sao?
Nàng hơi nghiêng người về trước:
- Nếu lão ta thực sự đã nghi ngờ cháu, thì lần đàm phán này dù thành hay bại, đợi sau khi giảng hòa kết thúc, chỉ e lão già đó sẽ...!
- Thúc mẫu nói, nếu như thất bại, lão ta đương nhiên sẽ có cớ ra tay. Nếu thành công, cháu cũng không còn giá trị lợi dụng, càng khó thoát khỏi độc thủ của lão ta.
Tiếu Hằng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi:
- Thúc mẫu, cháu hiện tại đã hết đường đi rồi.