Tướng lĩnh Bắc Sơn nghe vậy càng phấn khởi, có người nói:

- Tiếu đô đốc bày mưu tính kế, có Thống lĩnh đại nhân chỉ huy, trận này chúng ta nhất định thành công.

- Thống lĩnh đại nhân, khi nào chúng ta xuất phát?

Có người hỏi:

- Đã là giờ Dậu rồi, trong thành không có bất kỳ động tĩnh gì, chúng ta có nên cử người theo dõi bọn họ?

- Các ngươi không cần vội, bản tướng đã cử người đi rồi.

La Định Tây nghiêm nghị nói:

- Trong thành không có động tĩnh chính là vấn đề lớn nhất. Đại quân chúng ta áp sát, sao trong thành lại không có động tĩnh? E rằng bọn chúng đang ngầm chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị rút quân.

Một cấp dưới hung hãn nói:

- Thống lĩnh đại nhân, đã biết quân Tây Quan muốn rút trong đêm, chúng ta có nên chuẩn bị đánh vào, tránh bọn chúng trốn đi trong đêm.

- Không được đánh rắn động cỏ.

Y trầm giọng nói:

- Dù bọn họ ra khỏi thành, chúng ta cũng không được công kích ngay.

- Tại sao?

- Khi mới ra khỏi thành, ý chí chiến đầu vẫn chưa tiêu tan hết.

Gã nói:

- Nếu ta đoán không nhầm, rút lui từ thành Thanh Đường, bọn chúng sẽ giữ nguyên đội hình, không hề náo loạn. Hơn nữa, chưa chắc bọn chúng đã không đề phòng chúng ta. Do đó chúng ta tuyệt đối không được công kích khi bọn chúng xuất thành.

- Đại nhân nói rất đúng.

Một tên thuộc hạ gật đầu:

- Bọn chúng mới ra khỏi thành, chúng ta liền lập tức công kích, dù có thắng lợi cũng sẽ tổn thất không nhỏ.

Gã nói:

- Một là đủ, hai là suy, ba là kiệt sức. Khi mới rút lui, sĩ khí của bọn chúng mạnh nhất. Nhưng chỉ cần bọn chúng rút được một đoạn đường, phát hiện chúng ta không hề công kích, sẽ giảm đề phòng. Hơn nữa, rút càng xa, sĩ khí càng yếu. heo tính toán của ta, sau khi rút 30 dặm, bọn chúng sẽ thấy thoải mái...!

Gã cầm roi ngựa, vẽ mấy đường trên mặt đất:

- Nơi cách thành Thanh Đường 30 dặm về phía Bắc chính là khu đồng bằng, rất thích hợp để kỵ binh đột kích. Do đó, bản tướng quyết định, tấn công toàn bộ bọn chúng tại nơi cách thành Thanh Đường 30 dặm về phía Bắc.

Các tướng nghe vậy liền gật đầu.

- Đợi đến khi quân Tây Quan rút đến chỗ 30 dặm đường, kỵ binh chúng ta sẽ xông lên trước, chia tách đội hình bọn chúng. Trong tay chúng ta có 5 ngàn kỵ binh, toàn bộ dồn vào trận này. Binh mã của bọn chúng chắc đến 2 vạn. 5 ngàn kỵ binh đủ để làm loạn đội hình bọn chúng. Đến lúc đó, hai cánh quân phải trái tấn công ra, đánh quân Tây Quan.

- Đại nhân, hai bên có binh mã chúng ta?

Gã cười nói:

- Tạm thời chưa có, giờ bản tướng sẽ giao xuống.

Gã vẽ bản đồ trên đất:

- Đường lui quân của bọn họ chắc chắn là con đường này. Quân Tây Quan bao phủ cũng nhất định là vùng này. Ở đây, còn ở đây nữa, hai cánh quân của bọn chúng khó có thể sắp xếp. Lý Hổ, ngươi dẫn 5 ngàn binh mã, lập tức xuất phát, tắt hết đèn, lệnh cho tất cả quân lính không được gây động, vòng vây cánh quân bên trái, trước khi quân Tây Quan xuất thành, đi trước phục kích cánh quân bên trái. Triệu Bác, ngươi dẫn 5 ngàn binh mã, cùng xuất phát với Lý Hổ, trước khi quân Tây Quan đến, mai phục bên phải.

Hai tên này lập tức chắp tay:

- Mạt tướng tuân lệnh!

- Không được trì hoãn, bây giờ điều binh xuất phát. Nhớ kỹ, trên đường nhất định phải lặng yên không một tiếng động, không được để quân Tây Quan phát giác.

Gã nghiêm nghị nói.

Hai người liền đồng ý, lui xuống, điểm đủ quân binh, theo sự dặn dò của La Định Tây nhanh chóng vòng theo hai đường quanh thành Thanh Đường.

Đến khi hai thuộc hạ sắp rời đi, La Định Tây lại dặn:

- Tống Hữu Đức, kỵ binh giao cho ngươi, tính đúng thời gian, khi quân Tây Quan đến chỗ phục kích, 5 ngạn kỵ binh của ngươi cũng phải đến. Lúc đó lập tức tấn công bọn chúng, bản tướng thống lĩnh bộ binh đánh lên từ phía sau. Đến lúc đó, cánh quân hai bên cũng xông lên, đánh ba mặt, quân Tây Quan nhất định đại bại.

Ánh mắt các tướng lĩnh đều sáng lên, đầy phấn khích.

- Bồ Tồn Thụy, ngươi dẫn theo 4 ngàn binh mã, đợi sau khi quân Tây Quan rời thành, lập tức nắm lấy thành Thanh Đường, giữ thành, không có lệnh của ta, nhất định phải thủ thành Thanh Đường.

Tên Bồ Tồn Thụy thất vọng, không chịu được, nói:

- Đại nhân, không phải ngài nói mục tiêu của chúng ta là thành Giáp Châu sao. Nếu quân Tây Quan rút khỏi thành Thanh Đường, như vậy thành Thanh Đường không có ý nghĩa chiến lược, sao còn phải để người ở lại giữ thành? Quân Tây Quan cũng có hơn 1 vạn, đều là những người chinh chiến nhiều năm. Quân ta nên dồn toàn sức, đánh tan một trận...!

Gã nhíu mày, nói:

- Bổn tướng dùng binh, lẽ nào ngươi không rõ? Có khi nào bổn tướng tung ra toàn bộ quân chủ bài? Dù có là trận chiến không có tổn thất nào, cũng cần giữ lại một phần binh lính làm chi viện.

Bồ Tồn Thụy đành chắp tay nói:

- Ty chức nhận lệnh!

La Định tây lại cẩn thận dặn dò, quân của Lý Hổ và Triệu Bác đã âm thầm rút khỏi quân chủ lực. Hai cánh quân nhanh chóng đi đến địa điểm dự tính trước khi quân Tây Quan lui binh.

Sau khi phân công sau, các tướng lĩnh trở về quân của mình, La Định Tây nhìn về bóng đêm tại khu thành Thanh Đường, sắc mặt lạnh lùng.

Thời gian trôi qua, các tướng lĩnh Bắc Sơn chắp tay, dù còn chưa đến một canh giờ là đến giờ Dậu, nhưng tướng lĩnh Bắc Sơn như thấy phải đợi cả ngàn năm.

La Định tây lại rất bình thản, vừa qua giờ Dậu, đã có thám báo nhanh chóng đến báo:

- Bẩm báo đại nhân, cổng bắc thành Thanh Đường đã mở, có binh lính rút đi từ cổng đó.

Gã ngồi dưới đất, nghe vậy liền đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, một tên thuộc hạ đi theo vui vẻ nói:

- Thống lĩnh đại nhân, quân Tây Quan quả nhiên đã rút, đại nhân quả là liệu sự như thần.

La Định Tây nắm roi ngựa, nhìn thẳng về thành Thanh Đường.

- Đại nhân, chúng ta có đuổi theo không?

Gã lắc đầu nói:

- Toàn quân không nên khinh xuất, còn kịp... truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị tại chỗ.

Sau một lát lại có trinh sát đến báo:

- Báo, đại đội binh mã Tây Quan đã rút lui, bọn chúng không đốt đuốc, chuẩn bị rút trong đêm.

- Tiếp tục dò xét, xem quân Tây Quan khi nào rút chạy? Ngoài ra tìm hiểu quân Tây Quan có giữ binh mã trong thành không?

Sau nửa canh giờ, trinh thám lại báo:

- Báo, quân Tây Quan đã bỏ chạy hết. Cổng Bắc đã đóng, chúng tôi đã trèo tường vào thành, trong thành rất yên tĩnh, trên đỉnh thành cũng không có một tên lính nào, không có ai giữ thành, người dân trong thành đều đóng chặt cửa.

La Định Tây hạ giọng nói:

- Được, dặn xuống dưới, toàn quân không được mang theo ngọn đuốc nào. Tất cả đuốc để lại hết, bốn ngàn quân của Bồ Tồn Thụy lưu lại, bảo vệ đuốc, làm nghi binh. Binh mã khác lập tức xuất trận, trang bị nhẹ nhàng, không ai được phát ra tiếng động. Kỵ binh, chiến mã, móng ngựa, che miệng ngựa lại, dù là người hay ngựa chỉ cần phát ra tiếng động, giết ngay lập tức!

Đêm tối mù mịt, gió lạnh thấu xương, 5 ngàn kỵ binh Bắc Sơn cùng hơn vạn Bộ binh dưới sự thống lĩnh của La Định Tây, như đám u linh trong đêm tối, từ từ di chuyển về phía Bắc.

Không khí lạnh thấu xương.

Để đảm bảo không có chút sơ hở, La Định Tây đã cử đi một lượng lớn thám báo, thăm dò động tĩnh phía trước của quân Tây Quan, thông báo liên tục tình hình quân Tây Quan rút lui.

Quân Bắc Sơn vượt qua theo hai bên thành Thanh Đường. Trong thành yên lặng, không một tiếng động. Trong bóng đêm, thành này như thành chết, đầy âm khí.

Hai ngày trước, thành Thanh Đường mới có mấy trận mưa, đất vẫn lầy lội, La Định Tây dẫn đầu đội ngũ, nhìn thấy trên đường đều là dấu vết của quân Tây Quan. Từ dấu chân có thể thấy, dù rút chạy nhưng bọn chúng vẫn giữ vững đội hình, không hề phân tán.

Khi đã cách thành 15 dặm, gã vẫn đang chú ý dấu chân của chúng, phát hiện quân chúng đã dần xuất hiện sự lơi lỏng. Lên tiếp 5 dặm, đội hình đã xộc xệch đi rất nhiều, nhiều dấu chân đè lên nhau, khiến mặt đất vô cùng lầy lội, trong đó còn có nhiều đồ vật rơi lại.

- Đại nhân, còn 10 dặm nữa là đến điểm phục kích.

Tên thuộc hạ bên cạnh nhắc nhở:

- Có nên phái kỵ binh lên trước đột kích?

Gã trầm ngâm một chút, lòng biết rõ, kỵ binh nhanh chóng đuổi kịp bộ binh, nhìn xung quanh, đến giờ, quân Tây Quan xem chừng cũng đã đến điểm cách thành Thanh Đường 30 dặm về phía Bắc, biết thời cơ đã đến, không chút do dự, hạ giọng nói:

- Truyền lệnh cho Tống Hữu Đức, kỵ binh lên ngựa, lập tức đuổi theo, phân tán đội hình quân Tây Quan.

Dù kỵ binh cũng âm thầm đuổi theo, nhưng binh sĩ không hề ngồi trên lưng ngựa, trước khi phát lệnh công kích, để tiết kiệm sức cho chiến mã, kỵ binh đều dắt ngựa đi bộ.

La Định Tây truyền lệnh xuống, đội kỵ binh đợi đã lâu, không hề do dự, lần lượt lên ngựa, Tống Hữu Đức tay cầm dao bầu, kỵ binh bày trận, gã cưỡi ngựa xông lên trước, liền cao giọng nói:

- Các huynh đệ, nuôi binh mười năm, dùng quân một giờ, đêm nay là cơ hội tốt để các ngươi lập công. Phía trước là quân Tây Quan rút chạy, cùng ta xông lên, chia tách đội hình bọn chúng. Nhớ kỹ, nhiệm vụ quan trọng nhất không phải lấy đầu bọn chúng mà là chia tách đội hình bọn chúng.

Gã giơ chiến đao lên:

- Sau trận chiến này, Tiếu đô đốc sẽ thưởng cho các ngươi.

Quay ngựa lại, giơ chiến đao lên, dẫn đầu xông lên, sau lưng y là 5 ngàn kỵ binh Bắc Sơn, như sói như hổ, như sóng lớn cuốn phăng tất cả phía trước.

5 ngàn kỵ binh này là Tiếu Hoán Chương dốc sức rèn luyện, binh hùng tướng mạnh, chạy như thủy triều. Đây là trận tập kích mạnh, với xu thế như sóng nước thủy triều, khơi dậy tiềm lực của chiến mã.

Bọn họ biết rõ, quân Tây Quan ở phía trước không xa, kỵ binh bắt đầu chạy nước rút... nháy mắt là có thể đuổi theo. Tất cả kỵ binh đều có dao bầu trong tay, nhưng Tống Hữu Đức đã nói, mục đích chính là tách đội hình, tạm thời không lấy đầu người. Nhưng với khí thế đó, khi đột kích, có thể chém mấy cái đầu, lấy uy danh cho quân Bắc Sơn cũng là ý nguyện của kỵ binh này.

La Định Tây thống lĩnh hơn vạn bộ binh, theo sát sau kỵ binh. Bộ binh đương nhiên không nhanh như kỵ binh. Dưới sự dặn dò của La Định tây, tất cả bộ binh đều nắm thương trong tay, cất bước chạy nhanh như ngựa.