Khi Mạc Lăng Sương bước vào phòng của Tề Vương chỉ còn thấy một mảnh hỗn độn, rượu và đồ ăn trên bàn cũng lạnh ngắt, hai bầu rượu đổ trái đổ phải, còn Tề Vương gục xuống bàn, dường như đã ngủ.

Lăng Sương cau mày, tiến lên, thấy ống tay áo Tề Vương rớt vào mỡ đông, mỡ đông trong đĩa đã đông lại.

Bếp lò trong phòng đã tắt, từng đợt khí lạnh ùa vào phòng qua khung cửa sổ nửa đóng nửa mở.

Nàng đóng lại cửa sổ, sau đó khơi lại than trong bếp lò, tới khi than cháy lên, nàng mới ra ngoài gọi gia nhân thu dọn chén đĩa trên bàn.

Hạ nhân trong Vương phủ cũng không còn nhiều, chỉ tầm mười người, gần như đều là người già yếu, cũng may hai nữ đầu bếp mặc dù tuổi đã yếu nhưng vẫn có thể nấu được món ngon. Trước kia hai người chỉ nấu ăn, việc thu dọn bát đĩa không đến lượt hai người, nhưng hiện giờ người làm trong Vương phủ chẳng còn mấy ai, đương nhiên hai người cũng phải làm.

Mặc dù Lăng Sương chỉ là một nữ nhân yếu ớt, nhưng so với những người còn lại trong Vương phủ lại là người trẻ tuổi, hơn nữa, ai cũng biết Tề Vương cũng có vài phần kính trọng nàng, nên tự nhiên coi nàng là trung tâm, nghe theo nàng phân phó.

Trước kia Lăng Sương chỉ là người phục thị cho cuộc sống bên cạnh Tề Vương, mọi việc trong phủ đều có người khác xử lý, nhưng giờ tất cả đều rời đi, Tề Vương ngây ngốc hết ngày qua ngày, nàng cũng chỉ có thể gánh vác công việc lo cho sinh hoạt hàng ngày trong Vương phủ.

Tới khi hạ nhân thu dọn hết bát đĩa, Tề Vương vẫn gục xuống bàn không nhúc nhích, nàng cũng không biết y uống say hay ngủ say.

Thấy quần áo Tề Vương không chỉnh tề, búi tóc rối tung, nàng rất không đành lòng, khẽ gọi:

- Vương gia, lên giường nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh lắm.

Tề Vương ú ớ đáp lại một câu nửa mê nửa tỉnh, hàm hàm hồ hồ, Lăng Sương cũng không rõ y nói gì, chỉ đành cười khổ một tiếng rồi đỡ tay y, ôn nhu dỗ:

- Vương gia, để thiếp dìu ngài lên giường.

Nàng vừa mới nâng cánh tay y lên, y đã vung mạnh:

- Cút ngay!

Lăng Sương không kịp chuẩn bị ngã nhào xuống đất.

Nghe tiếng, Tề Vương ngẩng đầu, hai mắt mơ mơ màng màng, sắc mặt tiều tụy tả tơi, thoáng nhìn thấy nàng, giật mình một cái lập tức tỉnh lại, vội vàng đứng dậy:

- Lăng Sương, nàng...nàng làm sao vậy?

Tuy cảm thấy bên hông hơi đau nhưng nàng cũng biết y chỉ vô tình, chỉ sợ y lo lắng nên lắc đầu:

- Không sao, là....là thiếp không cẩn thận, lỡ ngã xuống...

Tề Vương vội vàng nâng nàng dậy, đỡ nàng ngồi xuống bên bàn, thấy nàng cau mày nên lo lắng nói:

- Ngã có đau đâu không? Ta....để ta đi tìm đại phu đến xem thử.

- Không....không cần.

Nàng miễn cưỡng cười cười:

- Vương gia, ngài không cần lo lắng, thực sự thiếp không sao...!

Tề Vương thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng hỏi:

- Bây giờ là giờ gì rồi?

- Giờ thân rồi!

Tề Vương xoa xoa hai tay lên má, cuối cùng sắc mặt cũng tươi hơn:

- Lăng Sương, có phải nàng thấy ta lúc này chật vật quá không?

Nàng miễn cưỡng cười gượng:

- Vương gia đừng nói vậy.

- Ta biết nàng không muốn làm ta lo lắng. Có điều ta biết rõ bây giờ ta như thế nào, thậm chí còn không bằng gã ăn mày bên đường. Lăng Sương, thực ra ta vẫn luôn muốn đem đến cho nàng thái bình vô sự, để cho nàng được sống tốt hơn, có điều.... Hiện giờ, xem ra chẳng những ta không mang lại cho nàng được cuộc sống tốt hơn, còn liên lụy đến nàng.

- Vương gia, ngài tuyệt đối không nên nói vậy.

Nàng vội la lên:

- Nhân sinh khó tránh khi thăng khi giáng, chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi. Cho dù thế nào thì thời gian cũng vẫn còn dài, Vương gia....

Vương gia đừng nghĩ quá nhiều.

Tề Vương cười ha ha:

- Nàng nói đúng, gặp chuyện khó dù sao cũng phải giải quyết.

Dừng một lát, y hỏi:

- Trong phủ còn lại bao nhiêu người?

Lăng Sương do dự một chút mới nói:

- Còn...còn mười bảy người, kể cả Vương gia là mười tám.

- Vậy à?

Tề Vương dựa vào ghế, thái độ lại trở nên bình tĩnh khác

thường:

- Ta còn nhớ khi mới vào Vương phủ, từ trên xuống dưới có hơn ba trăm người... Nhân tình ấm lạnh, coi như ta đã hiểu rồi, bọn họ đều sợ bị ta làm liên lụy nên đã sớm rời đi.

- Vương gia, chuyện trên thế gian này vốn là như vậy. Ngài...ngài không nên trách bọn họ.

Tề Vương lắc đầu:

- Ta không trách bọn họ, nàng nói đúng, mỗi người cũng phải có cuộc sống của mình, không thể vì ta mà bị liên lụy vào. Đi rồi cũng tốt, ít nhất cũng không bị ta liên lụy.

Trầm ngâm một lát, y mới lại nói:

- Lăng Sương, nàng đi tìm tất cả mọi người trong phủ lại đây giúp ta... Mười mấy người đó, đừng bỏ sót ai.

Lăng Sương không biết hắn muốn gì, nhưng thấy sắc mặt y vẫn thản nhiên, do dự một chút cũng lui xuống. Tới khi trời tối hẳn, mười mấy người còn lại trong Vương phủ đều đang chờ ở sảnh, Thống lĩnh thị vệ Mã Trọng Hành cùng với Trưởng sử Vương phủ Lô Hạo Sinh cũng trong số đó.

Không bao lâu sau mới thấy Tề Vương mặc chính trang đi vào từ cửa hông, tay ôm một cái hòm. Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Tề Vương bước lại gần, ngồi xuống, đặt hòm sang một bên, mỉm cười nói:

- Đứng lên cả đi!

Mọi người do dự một chút cũng đứng dậy.

- Chuyện gì đã xảy ra các ngươi đều biết cả rồi.

Y nói thẳng vào điểm chính:

- Hiện giờ Bổn vương coi như bị giam lỏng ở đây rồi, ai nên đi cũng đã đi rồi. Các ngươi còn ở lại đây, Bổn vương rất cảm kích.

Bình thường Tề Vương chưa bao giờ nói chuyện với hạ nhân, mọi người nghe y nói vậy, lại cảm thấy hơi cô đơn.

- Mấy ngày nay, Bổn vương vẫn luôn suy nghĩ, đến lúc này vẫn bảo các ngươi ở lại thì không khỏi quá ích kỷ. Tiền đồ của Bổn vương còn chưa biết, sinh tử khó liệu, không muốn tiếp tục liên lụy các ngươi, cho nên hôm nay gọi các ngươi lại cũng không có việc gì khác...

Y quay sang Mã Trọng Hành:

- Mã Thống lĩnh, ngươi đến đây!

Mã Trọng Hành tiến lại, Tề Vương chỉ chỉ cái hòm bên cạnh:

- Trong này là một ít ngân phiếu châu báu Bổn vương còn lại, cũng không nhiều, ngươi chia cho mỗi người một chút đi, coi như là phí Bổn vương đền bù cho họ.

Mọi người cả kinh, Mã Trọng Hành thất thanh kêu lên:

- Vương gia, ngài....

Tề Vương đưa tay ngăn lại:

- Không cần nhiều lời, tâm ý Bổn vương đã quyết, sẽ không thay đổi. Các ngươi đi theo ta không tính là quá lâu, nhưng phục thị chu đáo, chưa từng xảy ra sai lầm gì, chuyện tới nước này, Bổn vương cũng sẽ không liên lụy các ngươi, cũng nên đáp lại các ngươi. Mặc dù đồ trong hòm cũng không nhiều nhưng chia cho mỗi người một ít thì sinh hoạt cũng không thành vấn đề.

Có người đỏ mắt, có người chảy nước mắt.

Mã Trọng Hành do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái, tiến tới ôm hòm lại, phân phát châu báu và ngân phiếu bên trong cho mọi người. Tới lượt Lô Hạo Sinh, Lô Hạo Sinh giấu chặt hai tay trong ống tay áo, sắc mặt bình tĩnh lắc đầu, Mã Trọng Hành thấy vậy đành thôi.

Quả thực đồ bên trong không nhiều, Lô Hạo Sinh không nhận châu báu ngân phiếu, Mã Trọng Hành cũng không giữ lại cho mình. Đến khi chia tới Lăng Sương nàng cũng lắc đầu.

- Đã tối rồi, trời đông giá rét, sáng mai các ngươi hẵng rời đi. Mã Thống lĩnh, sáng sớm mai ngươi chờ trước ở cửa Vương phủ, đưa từng người ra ngoài. Mặc dù Bổn vương bị giam lỏng nhưng bọn họ cũng không có liên quan gì, hẳn Thái tử sẽ không làm khó bọn họ.

Tề Vương khẽ dặn dò.

Mã Trọng Hành chắp tay:

- Ty chức tuân mệnh!

Mọi người nức nở:

- Vương gia, chúng nô tài nguyện ở lại cùng sinh cùng tử với ngài...

Tề Vương cười:

- Cái gì mà cùng sinh cùng tử? Bổn vương chỉ đang gặp khó khăn, chắc gì đã chết? Các ngươi đi trước đi, đợi sau này nếu Bổn vương có thể đông sơn tái khởi, các ngươi có thể quay về tìm Bổn vương, tới khi đó, nhất định Bổn vương sẽ giữ các ngươi lại.

Y giơ tay:

- Không cần nói nhiều nữa, lui xuống trước đi!

Trong không khí bi thương, mọi người lần lượt lui xuống. Đến cuối cùng chỉ còn lại ba người Lăng Sương, Mã Trọng Hành và Lô Hạo Sinh.

- Lô Trưởng sử, sư phụ đề cử ngươi đến làm Trưởng sử cho Bổn vương, nhưng Bổn vương vẫn đối đãi không tốt. Tuổi trẻ khí thịnh, ngươi đã nhiều lần khuyên nhủ, nhưng Bổn vương lại không để tâm, mới có bại trận hôm nay.

Y cười khổ:

- Lô Trưởng sử là người có tài, chỉ tiếc Bổn vương không phải một Vương gia tốt... Lô Trưởng sử, chuyện tới nước này, Bổn vương cũng chỉ có thể nói với ngươi một lời xin lỗi. Ngày mai, rời đi rồi, ngươi đi tìm sư phụ bàn bạc tiền đồ sau này, Ngươi đã làm trưởng sử ở Vương phủ, mặc dù Bổn vương không nghe theo lời khuyên của ngươi nhưng nhất định phe Thái tử sẽ cho ngươi là người của Bổn vương, chuyện sẽ khá phiền phức.... Nhưng,...ta cũng không có cách nào...

Lô Hạo Sinh nhẹ nhàng cười cười không nói gì.

- Mã Thống lĩnh, ngày mai, đưa họ về rồi, Bổn vương còn một chuyện cuối cùng nhờ ngươi. Bổn vương rơi vào tình cảnh như thế này không còn lời nào để nói, nhưng vẫn còn một việc cuối cùng không yên lòng, cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp Bổn vương hoàn thành chuyện này.

Mã Trọng Hành quỳ xuống nghiêm nghị thưa:

- Vương gia có gì cần dặn dò, cho dù phải xông pha khói lửa ty chức cũng không chối từ!

- Ngày mai, đưa bọn họ về rồi, Bổn vương muốn ngươi đi Tây Bắc một chuyến.

Tề Vương nghiêm mặt:

- Ngươi mang theo Lăng Sương cô nương đi, tới Tây quan tìm Sở Tổng đốc Sở Hoan, giao Lăng Sương cô nương cho Sở Tổng đốc, nói với hắn, nhất định phải chăm sóc Lăng Sương cô nương. Còn ngươi, ngươi là Vệ Thống lĩnh của Tề Vương phủ, ở lại Kinh thành chỉ sợ cũng không có tiền đồ gì, nếu đồng ý, ngươi cứ ở lại Tây quan, đi theo Sở Tổng đốc. Bổn vương tin tưởng Sở Tổng đốc cũng sẽ không bạc đãi ngươi.

Lăng Sương nghe vậy đột nhiên quỳ sụp xuống, khuôn mặt tái nhợt:

- Vương gia, ngài...ngài làm gì vậy?

- Lăng Sương, đừng trách Bổn vương.

Y cười khổ:

- Ta đã là phế nhân, đừng nói là bảo vệ cho nàng, chỉ sợ chính bản thân mình cũng không thể tự bảo vệ. Nàng ở lại bên cạnh ta sớm muộn gì cũng bị ta liên lụy. Lần này đi Tây Bắc, mặc dù đó là nơi khổ hàn, nhưng có Sở Hoan bảo vệ cho nàng, nhất định nàng sẽ bình yên vô sự. Sở Hoan với ta tình như thủ túc, hắn cũng là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ chăm sóc nàng cẩn thận.

- Vương gia, vào lúc này làm sao thiếp rời người được?

Nàng lắc đầu:

- Ngài có thể để cho Mã Thống lĩnh đi theo Sở...Sở đại nhân, nhưng Lăng Sương nhất định sẽ ở lại bên cạnh ngài, đi đâu cũng không đi.

- Lăng Sương, sao phải vậy?

Tề Vương cũng hơi cuống lên:

- Nàng xem bây giờ ta ra thế này, nàng ở lại bên cạnh ta làm gì? Trên danh nghĩa là vẫn là Tề Vương, nhưng hiện giờ ta còn không bằng một bách tính bình thường, nàng ở bên cạnh ta cũng chẳng có gì. Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời, nàng chuẩn bị đi, ngày mai cùng với Mã Thống lĩnh rời đi.

Lăng Sương vẫn quật cường lắc đầu:

- Vương gia không cần nói nhiều, tâm ý Lăng Sương đã quyết. Vào thời điểm này sẽ càng không rời khỏi Vương gia. Nếu Vương gia nhất định muốn Lăng Sương rời đi, cũng chỉ có chết mà thôi!

- Ngươi...!

Tề Vương nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, cười khổ lắc đầu.

- Vương gia, thiếp đi chuẩn bị nước nóng cho ngài.

Lăng Sương không nói nhiều nữa, thi lễ một cái rồi lui xuống.

Mã Trọng Hành nhìn nàng rời đi, chỉ có thể nói:

- Vương gia, kể từ ngày đầu tiên ty chức bước chân vào Vương phủ, mệnh này chính là của Vương gia. Cho dù chết, ty chức cũng làm kẻ giữ cửa chính cho Vương phủ của Vương gia!

Y thi lễ thật sâu rồi cũng lui xuống.

Tề Vương nhìn theo bóng lưng Mã Trọng Hành rời đi, suy nghĩ thất thần.

Chợt nghe có tiếng thở dài bên cạnh, quay đầu lại chỉ thấy Lô Hạo Sinh vẫn nguyên thái độ nhàn nhã vững vàng:

- Vương gia, có phải ngài cho rằng hôm nay bại trận là vì dùng sai người, là không tin lời khuyên của ty chức?

Tề Vương gật đầu:

- Đầu lưỡi của Lăng Vô Hư còn hơn cả bản lĩnh của y, làm việc mà sơ hở chồng chất. Lô Trưởng sử đã nhiều lần nhắc nhở Bổn vương, muốn vững như Thái Sơn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng...chẳng những Bổn vương đã tin tưởng Lăng Vô Hư, còn bỏ qua những lời của Trưởng sử sau lưng, nên mới có thất bại hôm nay.

- Vương gia, thứ cho ty chức nói thẳng, kể từ khắc đầu tiên Thánh thượng rời Kinh, Vương gia đã định sẽ có kết cục này. Lô mỗ cố gắng giúp đỡ nhưng cũng bất lực, không phải tại Vương gia, từ khi mới bắt đầu đã là không thể cứu vãn. Mặc dù ty chức đã tận lực giúp Vương gia có thể tự bảo vệ mình, nhưng.... Cho dù muốn làm, lại bị xoáy trong vô vàn khó khăn, Vương gia cũng không tự bảo vệ được mình.