Ban đêm, Nguyễn Đông Luân như trước nằm nửa người trên giường xem tài liệu, nhưng có chút không yên lòng.

Hôm nay, là ngày rất đặc biệt.

Năm nay anh ba mươi tuổi, vừa đúng ngày xảy ra tai nạn xe lần đó, nhưng lần trở lại nhân sinh này đã hoàn toàn khác biệt.

Anh không đi công tác, cô không đi đón máy bay, cho nên cũng không xảy ra tai nạn. Đương nhiên quan trọng nhất là, bọn họ còn ở cạnh nhau, không ly hôn.

Những năm gần đây, anh không có lúc nào là không cảm tạ trời xanh cho anh bắt đầu lại, có cơ hội sửa chữa sai lầm.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Đóa Hinh có thói quen tắm lúc này, sau đó lên giường đi ngủ.

Hôm nay cũng vậy.

Nghe âm thanh này, anh còn có cảm giác an tâm và hạnh phúc.

Mười phút sau, Khang Đóa Hinh mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, vẻ mặt ai oán bĩu môi, lên giường, dựa vào người anh.

“Sao vậy?” Anh bỏ tài liệu xuống, đưa tay kéo cô vào lòng.

Vừa tắm xong toàn thân cô ấm áp đáng yêu lại thơm ngào ngạt, bây giờ người anh đang ôm trong ngực hoàn toàn là tiêu chuẩn của nhuyễn ngọc ôn hương.

“Kinh nguyệt của em lại tới nữa rồi.” Vẻ mặt cô đáng thương hề hề.

“Đến đây đã tới rồi.” Anh nghĩ nghĩ, “Bụng không thoải mái sao? Có muốn thuốc giảm đau không? Hay là anh pha cho em cốc ca cao nóng hay là đường đỏ nhé?”

“Không cần đâu.” Cô rầu rĩ nói, hai năm trước tĩnh dưỡng thích đáng, thân thể không tồi, bây giờ MC đến cũng sẽ không đau, “Chính là lại không mang thai thôi.”

“Sao lại nghĩ đến chuyện mang thai?” Anh nhíu mày.

“Người ta muốn có con mà.” Không được sao?

“...... Có cần thiết phải cố chấp thế không?”

“Trời ạ, anh không hiểu đâu!” Bao nhiêu người có thể có lại nhân sinh lần nữa? Bây giờ có cơ hội này, tự nhiên nghĩ bù đắp lại những tiếc nuối đã qua.

“Anh không hiểu.” Giọng anh có chút bất đắc dĩ, “Thuận theo tự nhiên không phải là được sao?”

Thật ra tâm trạng của anh là vậy, không đặc biệt tránh thai, nhưng cũng không nghĩ cố ý “Tạo người”.

Dù sao bọn họ cũng không vội.

“Quên đi, nói gì với anh cũng vô ích.” Khang Đóa Hinh nói thầm, tựa đầu trước ngực anh, giống mèo con chui vào.

“Em ấy à, thật sự là càng lớn tính càng trẻ con.” Anh xoa xoa tóc cô, trong giọng nói tràn ngập cưng chiều.

“Còn không phải là do anh chiều em đi.” Cô cười hì hì, “Đúng rồi, hôm nay em nhận được thiếp cưới của Yên Hoa đấy.”

Nhắc tới tên người kia, sắc mặt Nguyễn Đông Luân lập tức trầm xuống, “Em vẫn còn có liên lạc với cô ấy?”

Cô có vài phần chột dạ, “Ách, cũng thỉnh thoảng, thật ra cũng không phải là thân thiết lắm......”

Hai năm qua khi Đông Luân nghe được cái tên Vương Yên Hoa đều có phản ứng này, ngược lại cô và Vương Yên Hoa cũng có khi gặp nhau.

Tuy cô gái kia có chút tâm cơ, mồm miệng có chút khinh bỉ, nhưng đối xử với bạn bè coi như không tệ -- đương nhiên, trước đấy là không có quan hệ thiệt hơn gì với cô.

Bạn bè cô không nhiều lắm, vài năm trước mấy lần tình cờ vài lần ở gặp được Vương Yên Hoa thường đi tập thể dục trong câu lạc bộ, cũng bắt đầu tán gẫu.

“Không thân thiết thì sao lại đưa thiếp cưới cho em? Đừng để ý đến cô ta.” Anh hừ lạnh.

“Tốt xấu gì cũng là công ty Khang gia hợp tác với công ty của nhà cô ấy bốn năm rồi, tham dự hôn lễ của cô ấy cũng không có gì lạ mà.”

“Anh chỉ nghĩ nếu cô ta nói những lời này em sẽ không thích.” Anh tức giận như trước.

Hai năm trước, cuối cùng anh cũng “Đạt được mục tiêu”, nghe Đóa Hinh nói ra giai đoạn lịch sử kia, biết được kiếp trước sở dĩ cô đòi ly hôn anh, thì Vương Yên Hoa “không thể không kể công”, tức giận đến mức thiếu chút nữa thì trực tiếp đến Vương gia bóp chết ả đàn bà kia.

Có thể vì công việc phải gặp công ty nhà cô ta đã là cực hạn, dự án hợp tác cũng giao cho người khác xử lý, anh hoàn toàn không nghĩ đến người phụ nữ kia.

“Đều là những chuyện từ kiếp trước, nhưng kiếp này cô ấy lại không đối xử với em như thế.” Cô là người bị hại còn buông ra, anh cần gì vẫn phải canh cánh trong lòng? “...... Biết trước thế này thì không nói cho anh nữa.”

“Cô ta không tốt với em, hại em bây giờ còn suốt ngày muốn có con.” Anh thấp giọng nói.

Có lẽ thật sự làm anh phẫn nộ, vẫn là tự giận bản thân làm cho cô chịu tổn thương lớn như vậy.

Năm đó nếu không phải do sơ sẩy của anh, thì sao bây giờ cô lại cố chấp thế này?

“Là em muốn có con, không liên quan đến cô ấy.” Khang Đóa Hinh lẩm bẩm.

“...... Nguyễn phu nhân, em đã có hai con rồi, còn chưa thỏa mãn sao?” Nguyễn Đông Luân thật sự rất đau đầu.

Hai năm trước cô sinh đứa thứ nhất, nửa năm trước lại sinh đứa thứ hai, còn vừa vặn một nam một nữ, lại hoàn mỹ như thế, nhưng không hiểu rốt cuộc vì sao cô vẫn cố chấp trong chuyện mang thai sinh con này.

“Dù sao cũng không phải là không nuôi nổi, càng nhiều càng tốt thôi!” Khang Đóa Hinh xấu hổ cười.

Thật ra con cái vẫn là thứ yếu, từ hai năm trước thuận lợi sinh hạ đứa con khỏe mạnh xong, cô cũng đã rất thỏa mãn, rất khoái nhạc, càng miễn bàn nửa năm trước báo lại là con gái, làm cô cảm thấy toàn bộ sinh mệnh này đều viên mãn, không tiếc nuối gì nữa.

Bây giờ thật ra điều làm cô không biết chán, là nhìn anh bị cô đùa đến mức đau lòng không thôi, lại chỉ có thể dung túng vẻ mặt bất đắc dĩ.

Những lời này làm sao có thể nói cho anh biết được? Hắc hắc.

“Gì mà càng nhiều càng tốt, sinh con cũng rất tổn hại đến sức khỏe đấy biết không?” Anh thở dài.

Con thì đương nhiên là anh nuôi nổi, nhưng sức khỏe an nguy của cô tuyệt đối quan trọng hơn.

“Là anh nghĩ rất nghiêm trọng, em còn tính sinh năm mười đứa để chơi đùa đây!” Cô hào hứng bừng bừng nói.

“......” Nguyễn Đông Luân nhất thời không nói được gì nhìn trời cảm thán.

“Anh thấy, hay là anh lập tức đi buộc garô thì tốt hơn.”