Phía này, Hàn thị ngược lại đang chìm ngập trong sự căng thẳng, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, mọi người ai nấy đều trong tâm thế hết sức khẩn trương.

Hàn Tần nhìn vào biểu đồ cổ phiếu, nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

“Hàn tổng! Giá cứ lên như vậy, chỉ sợ không khống chế được.”

“Vốn lưu động đã đến ngưỡng chưa?”

“Hàn tổng! Dừng lại đi, chúng ta không thể cứ giá cao và hốt hàng như thế được.”

Hàn Tần ôm trán, phiền não vô cùng.

Cận Minh cũng không khá hơn, cứ phập phồng đi tới đi lui, “Bọn chúng sẽ chọc thủng quả bóng này, nhưng sẽ nhắm vào đâu?”

Hàn Tần giống như bừng tỉnh, nhìn qua anh Phó hỏi: “Bên chủ nhà ở khu chung cư Đại Lộ DK đã bàn bạc đến đâu rồi? Bằng mọi giá phải thu mua hoàn tất.”

“Tôi trực tiếp đi cùng giám đốc phụ trách theo sát vậy.” Dứt lời anh Phó liền đứng bật dậy và rời đi.

Hàn Tần nới lỏng cravat, đi ra ngoài lan can hóng gió cho dễ chịu.

Thật ra anh đã nghĩ được cách, nhưng anh chưa dám làm.

Thư ký An đẩy cửa đi vào, hơi dè chừng hỏi ý kiến Hàn Tần: “Hàn tổng! Ngạn Hi tiểu thư đến đây, không biết anh có muốn gặp mặt cô ấy không?”

Hàn Tần ngạc nhiên quay mặt lại, “Dẹp đi, tôi đang phiền.”

“Vâng ạ.”

Thư ký An vừa xoay lưng bỏ đi đúng lúc này Hàn Tần đột nhiên đổi ý, anh sải bước đuổi theo bước chân Thư ký An và bảo: “Pha giúp tôi tách cà phê.

Ngạn Hi đang đợi ở đâu?”

“Cô ấy nói đi lên sân thượng chờ anh.”

Hàn Tần hơi bất ngờ, nhưng sau đó không chút nề hà đi lên trên sân thượng.

Trông thấy thân ảnh cô độc liêu xiêu trong cơn gió Hàn Tần bất giác cảm thấy lạ lẫm khác thường, nhen lên trong tâm trí anh là sự trưởng thành và sức lực chống chọi bao trùm lấy Ngạn Hi, cảm giác kì lạ ấy khiến anh mông lung và giật mình khó nắm bắt.

Anh còn chưa gọi Ngạn Hi đã quay người lại.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đến khi Thư ký An mang cà phê và hồng trà đặt lên chiếc bàn gỗ bên cạnh và rời đi, Hàn Tần mới chậm rãi cất tiếng: “Hôm nay em hơi khác.”

Ngạn Hi hít một ngụm gió mát, giống như đang kìm chế chính mình, bước lại chỗ chiếc bàn nhâm nhi tách hồng trà.

“Gặp anh rồi sao lại không nói gì?”

“Em sợ khi mình nói chuyện sẽ dễ phát cáu...!Trong người em đang bị dính thuốc.”

Hàn Tần hơi kinh ngạc, liền kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, nghi ngại quan sát sắc mặt của cô một cách tỉ mỉ.

Trên người Ngạn Hi không những có hơi men, vân máu ở tròng mắt hiển hiện, có lẽ thực sự bị dính thuốc.

“Thuốc gì?”

“Nước biển...!Anh biết cái thứ đó không?”

Hàn Tần kinh hãi làm đổ tách cà phê trong tay, sau đó cười lạnh một tiếng.

Chỉ với biểu lộ này, Ngạn Hi giống như đã có được câu trả lời.

“Hàn Tần! Anh thật nham hiểm!”

Hàn Tần muốn cười cũng không cười nổi.

Anh ngã người xuống thành ghế, tỏ ra thư thả bắt chéo chân vu vơ hỏi:

“Em biết là thứ không uống được, sao vẫn cứ uống?”

“Em phải giả vờ qua mặt Lục Ngưng.

Em đã không có dũng khí vạch trần, em thấy mình thật khốn nạn.

Nhưng em cũng chợt nhận thức, người đứng phía sau chuyện này, không thể nào là Ngạn Tuấn mà chính là anh.”

“Nhất định phải nghĩ là anh?”

Hàn Tần hỏi mà cứ như đang tự thừa nhận.

Ngạn Hi đột nhiên bật khóc, “Các người quả thực độc ác.

Lấy thống khổ của người ta ra làm cạm bẫy, anh muốn dùng câu chuyện của em của Lục Ngưng đánh đổ Ngạn Tuấn và Lục Thăng hay sao? Anh là người ăn học thành đạt, trí tuệ hơn người, nhất định phải trưng dụng kế hèn kế bẩn này sao?”

Hàn Tần hất bay tách cà phê xuống đất, tức giận bấu mạnh vào chiếc cằm của Ngạn Hi phẫn hận rít lên: “Em thử nhìn ở một góc độ khác, rõ ràng là anh đang giúp em.”

“Giúp em?”

“May mà trong lúc này em xuất hiện, giúp anh biết mình nên làm gì.

Cùng anh tổ chức họp báo, em sắm vai cho tốt đi!”

Ngạn Hi run lên, hất mạnh tay Hàn Tần ra khỏi, “Anh đang tính toán gì? Em phải sắm vai gì chứ?”

Hàn Tần kéo Ngạn Hi xuống dưới, bảo Thư ký An cho gọi bác sĩ giúp Ngạn Hi giải rượu sau đó vào lại phòng họp nói ra kế hoạch của anh.

Mọi người sau khi nghe thì một phen chấn động.

“Tổ chức họp báo nhưng lại tung tin sai sự thật, chuyện này nghiêm trọng vô cùng.” Cận Minh nhấn mạnh.

Các giám đốc cũng không khỏi rối rắm.

“Cho nên chúng ta cần biến tin tức đó thành sự thật, nhất định không được thất bại.” Hàn Tần mạnh mẽ nói.

“Sao chúng ta có thể quản được chuyện này? Ngạn thị bị đóng băng tài chính, chúng ta lại nói đến chuyện tuyên bố thu mua, lô nhà chưa thu mua thành công lại công bố kế hoạch tu sửa.

Hàn tổng! Anh dám liều lĩnh chuyến này?”

Hàn Tần siết chặt nắm đấm, quả quyết nói: “Chạy theo thời gian và cân sức tới cùng.

Tôi tin lúc mọi người bỡ ngỡ tin thật tin giả, thì chúng ta đã có kết quả xứng đáng.”

Cận Minh lắc đầu không ngừng, nhất quyết ngăn cản, “Chỉ cần Sở liêm chính bác bỏ sự thật, chúng ta chết chắc.”

“Tôi không tin Di Minh nhìn Ngạn Hi chết cùng với tôi.”

“Ngạn Hi?”

Hàn Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, nén giữ cân thẳng đang dồn dập trong lồng ngực.

Anh không chút sợ hãi đánh liều chẳng qua Hàn thị không phải là của anh, anh mất tất cả cũng không sao, nhưng không muốn mất đi cơ hội lật đổ Ngạn Tuấn và Lục Thăng.

Nếu như anh thất bại, bất quá thì cá chết lưới rách với bọn họ phen này.

Anh không tin khi mình giãy dụa mà bọn họ cũng không chút thương tích, nhất là khi anh có thể toàn thắng bóp chết từng tên.

Anh muốn thử, rất muốn thử.

Chỉ cần anh không tính sai, chỉ cần là anh thắng lợi, anh sẽ bù đắp cho Ngạn Hi.

Sẽ giúp Hàn thị ngày càng phát triển, coi Hàn thị là cuộc sống của mình trong kiếp này.

Sau lần trước để Di Minh biết hết sự việc mà Ngạn Hi trải qua, anh có niềm tin mãnh liệt Di Minh sẽ phá lệ công kích thẳng tay với Ngạn Tuấn và xô đổ Lục Thăng...!Anh sẽ không tính sai nước cờ hữu dụng này..