Ngày mười lăm tháng Giêng năm Hòa Lạc thứ sáu, Cẩm Dương vương Trịnh Việt, Vũ Lâm vương Lữ Diên Niên, Linh Châu vương Nhạc Giác, Bắc Thục vương Thích Khoát Vũ, tứ vương thạc quả cận tồn tề tựu Thượng Hoa, triều bái Hoàng đế trên danh nghĩa – Ngô Hạo, Hòa Lạc đế.

Khi đoàn người hùng dũng, hư tình giả ý ngươi qua ta lại mà vào đại điện, tiểu Hoàng đế sợ quá co ro trên long ỷ, suýt nữa bật khóc.

Nhiễm Thanh Hoàn tránh sau lưng Trịnh Việt, lén đánh giá tiểu Hoàng đế, chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, mi thanh mục tú, một đứa trẻ rất đáng yêu, bị long bào rộng thùng thình trói buộc trên vị trí xấu hổ này, run rẩy nhè nhẹ, hoảng sợ nghe mấy “thần tử” cả hành đại lễ cũng lười thỉnh an, đến lời khách sáo học sẵn từ trước cũng lắp ba lắp bắp.

Theo phép thỉnh an Hoàng đế, tặng lễ, tiếp đó là đế đô mở yến tiệc linh đình suốt mấy ngày, tẩy trần cho các kiêu hùng có rắp tâm riêng.

Cũng đã đến thời gian các vương chó cắn chó – Nhiễm Thanh Hoàn nói thầm trong bụng.

Là cha vợ Trịnh Việt, Thích Khoát Vũ đương nhiên phải đến chào hỏi. Nghe nói lão Vương gia Bắc Thục này đã qua tuổi thiên mệnh, mà chưa có một sợi tóc bạc, khóe mắt có mấy nếp nhăn, khiến ánh mắt càng sắc bén hơn, tinh thần quắc thước, nhưng chắc do đao mã cả đời nên trên người ít nhiều có sát khí.

Nhiễm Thanh Hoàn ngược lại khá hứng thú nhìn người đi theo lão – một nữ nhân.

Phinh phinh niệu niệu thập tam dư, đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ(*), đương độ thanh xuân, vóc người chưa cao, như nụ hoa chờ nở rộ, vòng eo nhỏ nhắn đã có phong tình quyến rũ, mày liễu tô nhẹ, thêm khóe mắt hơi xếch, đúng là một tiểu hồ mị. Song ở trong mắt Nhiễm Thanh Hoàn thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi. (*Hai câu nằm trong bài thơ Tặng biệt của Đỗ Mục)

Nữ hài phát hiện Nhiễm Thanh Hoàn đang nhìn mình liền hơi cúi đầu, thế nhưng lại liếc trộm gã, hơi khiêu khích. Trịnh Việt khách khí hàn huyên với Thích Khoát Vũ, tỉnh rụi chặn tầm nhìn của Nhiễm Thanh Hoàn, khiến gã không nói gì nổi.

Kỳ thực Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy hứng thú với hành vi trâu già gặm cỏ non của Thích Khoát Vũ hơn.

Gã hơi lấy làm lạ, Thích Khoát Vũ không hề là người rất háo sắc, chưa bao giờ có đồn đãi mê đắm hậu cung sa vào sắc đẹp, sao trong trường hợp này lại dẫn theo một nữ hài tử còn nhỏ hơn con gái mình nhiều? Còn là loại này – ừm, Trịnh Việt tựa hồ trừng mắt nhìn gã một cái như có như không – rõ ràng là một đứa trẻ gia giáo hơi có vấn đề.

“Thích vương gia thật có hưng trí, sao đi xa thế mà còn dẫn theo một báu vật như vậy?” Trịnh Việt nhỏ nhen vẫn chưa chịu thôi.

“Nha đầu này tên Lục Hề, cũng là một người hiểu chuyện,” Thích Khoát Vũ cười ha hả, “Lục Hề, còn không chào Trịnh vương và các vị đại nhân?”

“Tham kiến Trịnh vương gia.” Nữ hài vén áo thi lễ, con ngươi như ngậm sương đảo qua, lại có cảm giác lóa mắt, không thể không nói là mị cốt sẵn có.

“Cô vương già rồi, không dám hưởng riêng, đặc biệt đưa đến Thượng Hoa để chư vị cùng thưởng.”

Cùng thưởng… Thế mà lão cũng nghĩ ra được – Nhiễm Thanh Hoàn hơi nhíu mày, câu này của Thích Khoát Vũ khiến gã nhớ tới Phùng Tiểu Liên ngày xưa ngọc thể trần truồng trên triều đường để văn võ bá quan bỏ tiền ra ngắm.

“Báu vật này, nguyện hiến cho bệ hạ.” Câu kế tiếp của Thích Khoát Vũ khiến cả Trịnh Việt cũng phải nhìn Lục Hề vài lần, mặt không đổi sắc khen hai câu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Thích Khoát Vũ nói xong cũng đi luôn, tiếp theo là Linh Châu vương Nhạc Giác. Nhạc Giác mặc dù cũng đã trung niên, nhưng chắc do khí hậu Linh Châu dưỡng người, người này trông lại trẻ bất ngờ, tự có vẻ thảnh thơi phong độ phiên phiên, như giai công tử dạo chơi cuối xuân – nếu bỏ qua vẻ mệt mỏi ở vùng chân mày.

Linh Châu không có sức, cũng không muốn cuốn vào tranh đấu của những kiêu hùng loạn thế này, Nhạc Giác đã tỏ rõ lập trường trung lập, thậm chí giải trừ quân bị hàng loạt, chỉ còn chờ cúi đầu xưng thần với người thắng cuối cùng, bảo vệ phụ lão vùng đất Linh Châu chung linh dục tú này thôi. Nhạc Giác kính Trịnh Việt một chén rượu, thản nhiên tán gẫu vài câu phong thổ nhân tình vô thưởng vô phạt, ngẩng đầu nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn vẫn không lên tiếng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, liền nâng chén mời gã: “Là Nhiễm tướng gia phải không? Tiểu vương kính đã lâu.”

“Không dám, Nhạc vương gia quá khen.” Đi chung với Lý Dã thời gian dài, giọng quan buột miệng ra.

Nhạc Giác gật đầu: “Đại danh như sấm bên tai, lại không biết là nhân vật phong nhã thanh tú như vậy, ngày khác nếu có duyên, nguyện cùng tướng gia uống một chén trà ngọt Linh Châu ta.”

Linh Châu vương không hay quan tâm chính sự, nguyên cũng là người an phận ở một góc, say mê Phật pháp thi từ, quả là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, nếu thác sinh vào dân gian Tống triều, nhất định lại là một Liễu Thất Biến, chỉ đáng tiếc gánh trên lưng quốc gia này. Tính hắn tẻ nhạt, không thích chén tạc chén thù, nếu đưa ra lời mời uống trà với ai, đó là khen tặng lớn lao, có thù vinh này, phần lớn là vài danh nho tài tử, Nhiễm Thanh Hoàn vừa thụ sủng nhược kinh nhận lời, vừa tự giễu mà nghĩ, một đồ tể như mình mà có một ngày cũng có thể chen thân vào đám văn nhân khinh cuồng, được đại tài tử mắt cao hơn đầu này khen một tiếng phong nhã thanh tú.

Nhạc Giác tự biết vận số sắp đến, tùy tính một đời, mà cũng không thể không dối lòng mở miệng nịnh quyền thần Yên Kỳ… Bi ai làm sao.

Nhiễm Thanh Hoàn còn chưa kịp sụt sùi, thì một ánh mắt lạnh lùng đã ghim vào người gã, quay đầu lại vừa vặn gặp một nam tử vận bào rộng, gã thoáng sửng sốt, chợt nhớ người này chính là hắc y nhân che mặt ngày ấy ám sát chưa toại – Nhược Ly nói hắn tên Tiêu Tương, là Hồng Châu đệ nhất nhân, quan sát cẩn thận phát hiện hắn quả nhiên có dấu hiệu trọng thương chưa lành, theo một người trung niên vạm vỡ đi tới bên này.

Người trung niên nọ tóc mai đã pha sương, dù là lúc nói cười cũng khó giấu sự hung ác nham hiểm – đây là Lữ Diên Niên.

Đối thủ như số mệnh, rốt cuộc gặp nhau.

Lữ Diên Niên không nói gì, chỉ ở đằng xa nâng chén lịch sự tỏ ý chào hỏi Trịnh Việt. Dù sao mọi người đều biết Hồng Châu và Yên Kỳ đang có chuyện gì, bây giờ không ai xem kịch còn hăm hở chạy tới hàn huyên đóng kịch cũng hơi nực cười. Nhiễm Thanh Hoàn phớt lờ ánh mắt rõ ràng của Tiêu Tương, đánh giá Lữ Diên Niên một phen, nói khẽ với Trịnh Việt: “Vũ Lâm vương Hồng Châu này trông cũng chẳng đẹp đẽ gì…” Sao lại khiến Lê Thương kia si mê đến điên đảo thần hồn, thà chết cũng không phản bội?

Trịnh Việt không nói gì mà lặng lẽ chọc gã một cái, để tránh gã tiếp tục làm trò kỳ cục trong hoàn cảnh không thích hợp này.

Lúc này, chúng nhân thoáng yên lặng, Nhiễm Thanh Hoàn đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thích Khoát Vũ dẫn Lục Hề đến trước mặt Hòa Lạc đế, nói thẳng là hiến tú, Ngô Hạo tuy rằng lòng nghi ngờ, nhưng chẳng có cách gì, cuối cùng vẫn nhận, đương trường phong làm tài nhân lục phẩm.

Sự suy yếu của hoàng uy đã thấy rõ.

Đem nữ tử mình không cần nhường đi thưởng cho người ta thì thôi, tặng người đã sợ bất kính rồi, huống chi là hiến cho cửu ngũ chí tôn. Trịnh Việt lắc đầu, Hoàng đế mà làm đến mức này, chẳng làm cũng vậy.

Lục Hề xảo tiếu ngôn hề, rất đáng yêu, đương trường hiến nghệ, đàn một khúc tỳ bà, tiếng như ngọc vỡ.

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn nữ hài tử bé tí này, với nụ cười mỉm ngọt ngào trái lòng, chu toàn trong đám quyền quý rắp tâm xấu xa, không khỏi hơi buồn. Ánh mắt gã vô tình chạm vào Nhạc Giác, Nhạc Giác thoạt đầu sửng sốt, kế đó hơi cười khổ. Trong loạn thế này, nếu ngươi không thể phấn võ mà lên, đạp vô số máu tươi thi thể để đi đến thời đại của mình, há không phải đều thân bất do kỷ như nàng? Bất kể ngươi là vương hầu khanh tướng, hay ca nữ vũ cơ.

Vốn tưởng rằng đây là một tiết mục nhỏ xen ngang, nhưng sáng sớm hôm sau, chúng nhân không rõ nội tình mới biết mình đã sai rồi.

Giờ Mão, trời còn đen sì như đít nồi, chính là thời điểm người bình thường ngủ tỉnh dần, Nhiễm Thanh Hoàn bị Trịnh Việt lôi dậy, dụi đôi mắt vội vã chạy vào cung trong trạng thái nửa mơ hồ.

Trên đường, Trịnh Việt nói một câu khiến Nhiễm Thanh Hoàn hoàn toàn tỉnh ngủ: “Tiểu Hoàng đế băng hà rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn còn chưa kịp biểu đạt một chút kinh ngạc, Trịnh Việt lại ném một quả bom xuống: “Trong lúc tài nhân Lục Hề mới tấn phong thị tẩm.”

Lớn chuyện rồi.

“Trong buổi yến hội ta đã mua được cung nhân,” Trịnh Việt mặt không đổi sắc nói, “Nghe nói đêm qua tiểu Hoàng đế uống một chén rượu Lục Hề rót, không bao lâu liền tắt thở, tin tức tạm thời bị phong tỏa, ngoại trừ mấy người của nội các và tứ vương, chúng thần đều còn chưa biết.”

“Tại sao? Giết một Hoàng đế bù nhìn có lợi gì cho Thích Khoát Vũ?” Hai người xuống xe ngựa, từ cửa tây Trường Thọ cung đi thẳng vào, tuy rằng lộ trình không xa nhưng sáng sớm mùa đông không dễ chịu gì, gió thổi qua mặt như dao cứa, tựa hồ còn có bông tuyết bay – hoặc là sương hoa bay theo gió, Nhiễm Thanh Hoàn co tay vào trong tay áo.

“Ngươi lạnh à?” Trịnh Việt không trả lời, lại chú ý tới động tác nhỏ của gã, dừng bước nhìn gã, “Người đâu, mang lò sưởi đến.”

“Đừng đừng,” Nhiễm Thanh Hoàn vội ngăn lại, “Chỉ là tay để ở bên ngoài hơi cứng thôi.”

Bị người quan tâm để ý như vậy, Nhiễm Thanh Hoàn không được tự nhiên lắm, gã hơi dời ánh mắt đi, ai ngờ ngay sau đó, Trịnh Việt lại kéo một tay gã, nắm vào tay ủ ấm, toàn thân gã cứng đờ, Trịnh Việt lại điềm nhiên nói: “Có thể không cứng sao, cái chân gà này lạnh như tảng băng ấy.”

Nhiễm Thanh Hoàn vô thức muốn lấy tay về, rồi lại lo mình quá nhạy cảm, vẻ mặt như thụ hình, chân cũng bắt đầu cà nhắc, chỉ nghe kẻ khởi xướng Trịnh Việt này giống như hoàn toàn không ý thức được, thẳng thắn nói: “Thích Khoát Vũ trừ phi bị cửa kẹp đầu mới muốn thí quân, nếu ta không đoán sai, chuyện này nên là Lữ Diên Niên giở trò.”

“Lữ Diên Niên?” Nhiễm Thanh Hoàn thoáng trầm ngâm, mạch suy nghĩ lập tức bị chuyện này kéo đi, “Ngươi nói Lục Hề có khả năng là người của Lữ Diên Niên?” Không sai, Thích Khoát Vũ và Lữ Diên Niên trăm phần trăm là có liên hệ trong tối, Lữ Diên Niên thật sự tặng lão một nữ hài tử cũng chẳng có gì đáng trách. Vốn dĩ là trò tặng quà thường thấy trong đám quý tộc hoàng cung vô nhân quyền, nhưng với sự cảnh giác cao của Thích Khoát Vũ, đương nhiên không thật sự muốn nhận, mà trả thì không thể – Nếu là lão rất có khả năng để một thời gian, đợi đến thời điểm hầu như mọi người đều đã quên có chuyện như vậy mới ném củ khoai lang phỏng tay này ra, về phần ném cho ai, đương nhiên không thể là Trịnh Việt con rể mình, Nhạc Giác hiển nhiên muốn đứng ngoài cuộc, dù không nể mặt từ chối, non cao sông rộng như thế, Bắc Thục cũng chẳng làm gì được, vậy lựa chọn tốt nhất chính là quả hồng mềm tiểu Hoàng đế này.

Ném nữ hài kia tới Kinh Châu, mắt không thấy lòng không phiền.

Thích Khoát Vũ dã tâm hừng hực, nhưng tiếc là quốc lực Bắc Thục không đủ để xưng bá thiên hạ, chứng hoang tưởng bị hại này kỳ thực cũng rất phù hợp với đặc điểm tính cách của lão.

Lui một vạn bước mà nói, chỉ sợ dù Thích Khoát Vũ không tặng Lục Hề cho Hoàng đế, Lữ Diên Niên cũng nhất định có hậu chiêu, Hoàng đế có chết hay không không quan trọng, quan trọng là làm sao kéo Bắc Thục xuống nước. Xem ra Lữ Diên Niên có lo lắng tương tự với mình – chiến sự Hồng Châu và Yên Kỳ vừa nổ ra, chính là lưỡng cường tương tranh, vạn nhất làm không tốt lưỡng bại câu thương, không thể cho Bắc Thục cơ hội quật khởi – có lẽ Lữ Diên Niên còn lo ngại nhiều hơn, vì Bắc Thục nằm ở phương bắc, nếu họ ngư ông đắc lợi, xúi quẩy trước hết chắc chắn là Hồng Châu.

Trịnh Việt thấy gã nhíu mày trầm tư, hoàn toàn quên chuyện rút tay về, không khỏi trộm cười cười, nhân gã không chú ý, lại vòng sang bên kia nắm nốt tay còn lại. Điểm tốt lớn nhất của người này chính là lúc suy nghĩ việc gì hoàn toàn như đi vào cõi tiên, xung quanh chỉ cần là người quen thuộc và mùi quen thuộc thì gã sẽ không cảnh giác, về sau nếu muốn ăn đậu hũ, có thể nghiêm trang lấy chính sự ra phân tán sự chú ý của gã trước.

“Nhưng Hoàng đế tuổi nhỏ, chưa có con nối dòng, lại thêm mấy năm nay chiến hỏa loạn ly, Ngô thị chết gần hết rồi, Lữ Diên Niên giết hắn rồi phải kết thúc làm sao?”

“Hử, ai nói Hoàng đế chưa có con nối dòng?” Trịnh Việt cười cười, “Khoảng thời gian này ngươi hơi bận quá, chẳng lẽ không ai nói với ngươi chuyện tháng Sáu năm ngoái hoàng hậu Triệu thị sinh hạ hoàng trưởng tử sao?”

“Tháng Sáu năm ngoái…” Nhiễm Thanh Hoàn trợn mắt, vậy mới mấy tháng…

“Đi xem kịch nào, phàm là vương triều sắp suy, luôn có thể có rất nhiều trò hề, còn thú vị hơn mấy chuyện trong thoại bản dân gian của ngươi nhiều.”

“Ngươi không muốn đoạt thực quyền Kinh Châu sao?”

Trịnh Việt lắc đầu: “Việt quốc nhi bỉ viễn(*), không dễ, hơn nữa nói theo lời ngươi là, mạo hiểm quá lớn, phí tổn quá cao – để đám Lữ Diên Niên tranh thay ta đi – tới rồi.” (*Vượt nước này để đến nước khác xa hơn)

Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, tẩm điện của Hoàng đế đã ở trước mắt, ba chữ Tiềm Long điện rất rõ ràng treo trên đầu, trải qua mấy trăm năm vẫn sừng sững, mà cung điện rộng lớn này cùng với các loại điêu lan ngọc đống bên trong, sợ rằng không lâu nữa sẽ phải đổi chủ.

Chân đạp qua là một con đường thênh thang thẳng tắp do chín chín tám mươi mốt viên cẩm thạch lớn lót thành, phi long bạch hổ đứng sừng sững ở một bên, phương đông hơi xuất hiện một chút sắc trắng, cái bóng khổng lồ theo bóng tối lui bước mà hiện ra, nguy nga, trang nghiêm, ít nhiều có chút bất cận nhân tình.

Thái Tổ Hoàng đế từng ở trong Trường Thọ cung này, tuyên bố đại xá thiên hạ, nhận vạn tông triều bái, hiện giờ chẳng qua mới mấy trăm năm thôi.

Ai có thể chân chính thiên thu vạn đại, làm vua muôn đời.

Biến động rồi.

Tin Hòa Lạc đế chết tuy đã nghiêm lệnh phong tỏa vẫn như ôn dịch truyền khắp mỗi một ngóc ngách Trường Thọ cung, nhất thời mọi người bắt đầu tự lo lắng.

Bắc Thục Thích Khoát Vũ quả nhiên không hổ khí phách của một kiêu hùng, biết mình bị lừa, cũng không giải thích, dứt khoát hoặc không làm hoặc làm đến cùng, giơ tay chém xuống, lúc Nhạc Giác và Lữ Diên Niên còn chưa kịp đến, sau khi được Trịnh Việt trung lập ngầm đồng ý, chém liền mấy chục nội thị Tiềm Long điện, về phần tiểu mỹ nhân Lục Hề kia, bị ép uống kịch độc, giây lát sau đã hương tiêu ngọc vẫn.

Tội nghiệp nàng tận đến chết, tuy rằng sợ run bần bật, lê hoa đới vũ, trên mặt lại vẫn là nụ cười mị hoặc, nụ cười ấy như ăn vào mặt, người thấy không khỏi lạnh tim.

Thích Khoát Vũ lập tức sai người phong tỏa Tiềm Long điện, lệnh cho hoàng hậu đưa tiểu hoàng tử đến Vĩnh Hòa điện trước, quân Bắc Thục hai ngàn người bao vây, hạ chiếu, bức vua thoái vị, hết thảy đâu vào đấy. Ngày ấy khi trời sáng rõ, Trường Thọ cung chớp nhoáng đổi chủ, tiểu hoàng tử mới sáu tháng kế vị, đổi niên hiệu Chu Cảnh, Lâm Chính Tắc Thái phó của Thái tử giám quốc nhiếp chính.

Mọi người đều biết, Lâm Chính Tắc và thập tam vương phi của Thích Khoát Vũ là huynh muội ruột.

Xem ra Lữ Diên Niên đã chậm một bước.

Trịnh Việt Nhiễm Thanh Hoàn quả quyết nửa đêm ly kinh, đi đến nơi cách ba mươi dặm ngoài thành Thượng Hoa thì bị chặn lại, người tới tay cầm thánh chỉ, lệnh họ quay về.

Trịnh Việt bày tỏ, đại tế thân mẫu mình sắp đến, không thể trì hoãn, nếu như không thể tới Cẩm Dương vào ngày đã định, chỉ sợ khó giữ được Thượng Hoa an toàn.

Thì ra thời điểm biên cảnh bị tập kích, Nhiễm Thanh Hoàn đã âm thầm phái người điều đến mấy chục hỏa thuyền, lẻn vào từ đường biển, Kinh Châu Hòa Lạc đế mới mất, các phái tranh quyền đoạt thế, lại không ai chú ý tới rất nhiều thương thuyền cỡ lớn bất minh cập cảng nhập cảnh của Thượng Hoa, quả nhiên là một đám hảo thủ sa vào nội đấu.

Lúc này Kinh Châu nội phòng lỏng lẻo, các quốc không tiện dẫn vào quá nhiều binh mã, một khi hỏa thuyền làm loạn, hỏa thiêu kinh thành cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Chẳng ai dám gánh vác mối nguy hiểm này, Thượng Hoa không chỉ là kinh thành, không xa cảng nhập cảnh còn là thái miếu bày bài vị liệt tổ liệt tông, tính kỹ lại, năm đó Thái Tổ khen ngợi các công thần lương tướng, tổ tông quốc chủ các quốc đều có một chỗ, ai dám bất kính với tổ tông mình.

Tâm lý làm điếm lại muốn lập đền thờ này Nhiễm Thanh Hoàn và Trịnh Việt đã tính đến, đoàn người hữu kinh vô hiểm về tới Cẩm Dương.

Tháng Tư, Thích Khoát Vũ đứng vững ở Kinh Châu, Lữ Diên Niên buộc phải ở chung hòa bình với Bắc Thục, thẹn quá hóa giận, lấy cớ Trịnh Việt bất kính với thái miếu, huy sư nam hạ ồ ạt.

Lúc này, Trịnh Việt trở mặt vô tình, quan viên dính dáng trong vụ án Dung Kiến Nghiệp, Mạnh Nham, phàm là thật, bất luận chức quan cao thấp, nhất loạt hạ ngục diệt tộc, tổng cộng liên lụy ba mươi hai quan viên, bao quát lão Thái sư Tống Hiền, vô số người liên tru, cả nước chấn động.

Sau đó, Nhiễm Thanh Hoàn bắt được một lỗ hổng trong quá trình thẩm án, lấy vu cáo quan viên làm danh, cách chức điều tra hai người Dung Kiến Nghiệp Mạnh Nham, lại trừng phạt một số kẻ bỏ đá xuống giếng, dừng trường hạo kiếp đối với quan viên thế gia Yên Kỳ mà nói tựa hồ vô thủy vô chung, phòng ngừa chuyện này thật sự ảnh hưởng quốc thể. Song thế lực thế gia từ đây không gượng dậy nổi, các gương mặt mới bắt đầu hoạt động mạnh trên triều đình, cấm quân chỉnh đốn nghiêm túc, Dư Minh kế nhiệm thống lĩnh cấm quân.

Phương Nhược Ly làm Đại tướng quân xuất chinh nghênh phương bắc, vẫn tiếp tục danh xưng của nàng – Minh Nguyệt tướng quân.

Cuộc hỗn loạn lớn nhất, hàm nghĩa là chung kết của chiến tranh.