Chương 26
Đương nhiên vẫn có không ít người trong lòng khó chịu, chẳng lẽ lão già ngươi trường sinh bất lão sao, chờ ngươi đoạn khí, ngày đó khiến cho Quân gia ngươi tuyệt chủng đoạn hậu.
Nhưng, nhiều lắm cũng chỉ trong lòng nghĩ mà thôi, tại Thiên Hương đế quốc, không có thế lực gì có đảm lượng ở trước mặt lão công tước Quân Chiến Thiên chính diện trắng trợn đối kháng với lão gia tử!
Duy có…
Thái sư đương triều, thủ phụ đại thần Lý Thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào, nhưng sau khi Quân lão gia tử rời đi, cũng bí ẩn nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười. Xem ra, Quân Chiến Thiên đối với tôn tử mình bảo hộ rất kỹ. Một khi đã như vậy, Quân Khương Lâm chính là nhược điểm của Quân Chiến Thiên? Một cái nhược điểm như vậy nếu nắm giữ được thì thật quá tốt, làm một con người đương nhiên có khuyết điểm, vô luận người này có thực lực cường đại đến bao nhiêu, cũng không phải sợ …
Không người nào chú ý ở góc, Lý thái sư cùng hộ điện tướng quân Mạnh Như Phi liếc nhìn nhau, đều từ khóe miệng hiện ra một tia cười thần bí.
Lại nói Quân gia, trong phòng Quân Lâm.
Cửa đóng lại, Khả Nhi mặt đỏ bừng, quay thân muốn chạy đi.
– Ngươi rất sợ ta?
Quân Lâm nhìn thân thể mình, dù sao cũng sớm bị tiểu nha đầu này xem hết, xem ra không cần gì vội vàng, người ta là tiểu cô nương ta không để ý, mình là một đại lão gia sợ cái gì.
– Sợ.
Khả Nhi nhanh chóng gật đầu, mà lại cảm thấy không đúng, vột vàng đổi giọng:
– Không, không không …. Sợ.
Quân Lâm cười cười, cứ trần như nhộng từ trong bồn gỗ đứng lên. Khả Nhi lại thét một tiếng chói tai, bưng kín hai mắt của mình.
Quân Lâm chạy nhanh mặc quần áo vào, đi tới trước mặt Khả Nhi mỉm cười nói:
– Mở mắt ra đi, không việc gì nữa rồi.
Khả Nhi chầm chậm hé ngón tay, len lén nhìn ra, phát hiện Quân Lâm đã mặc y phục vào, lúc này mới yên tâm bỏ hai tay xuống dưới, mặt hồng hồng, rất là đáng yêu.
Quân Lâm nhìn tiểu nha đầu thực đáng yêu, nhịn không được vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ vào đầu nàng. Khả Nhi nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trong ánh mắt Quân Lâm đầy ấm áp, giống như là đại ca ca thấy được tiểu muội, chẳng biết tại sao trong lòng có ý nghĩ,dĩ nhiên không sợ hãi, thầm nghĩ
“Thiếu gia hiện tại thoạt nhìn cũng thuận mắt “.
Trong lòng vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên lại cả kinh: ” Ta sao lại nghĩ như vậy? Hắn rõ ràng là đồ háo [email protected], là tên công tử bột! Ta không cho phép hắn làm bẩn trong sạch của ta! Nếu hắn dùng sức, có chết mà thôi!”. Không khỏi quật cường từng bước lui ra phía sau, thần tình đầy ý cảnh giác.
Quân Lâm hai đời làm người, kiếp trước phải vượt bao khó khăn thế gian mới đứng đầu giới sát thủ, thoáng nhìn trong lúc đó, dĩ nhiên hiểu rõ tâm tư tiểu nha đầu này, không khỏi cảm thán chủ nhân thân thể này, ngay cả nha đầu bên người cũng không muốn gặp, thật sự là nỗi thất bại, thở dài một hơi, nói:
– Nơi này không cần ngươi đứng hầu, người đi ra ngoài đi.
Khả Nhi hơi khom người, thầm nghĩ, chỉ cần ta không kề cận ngươi thì ngươi không thể làm chuyện gì bại hoại, vả lại ngươi liên tiếp thụ thương, thân thể suy yếu, cũng không bắt được ta. Lúc này mới lui xuống.
Quân Lâm đi tới trước cửa sổ, hít một hơi dài, khí lưu tùy ý chuyển động trong cơ thể, kiểm tra thân thể của chính mình. Hắn vừa mới tỉnh lại, cũng đã phát hiện chính mình cùng mấy ngày trước có bất đồng rất rõ ràng, chỉ là không có thời gian xem xét mà thôi. Lúc này một khi chú tâm kiểm tra, kết quả nhất thời khiến hắn chấn động: ánh mắt rõ ràng có thể thấy vị trí xa hơn, trong vòng ba trượng, cho dù là trên đất có một con kiến nhỏ, đều có thể thấy được có mấy chân, toàn bộ thế giới trong mắt mình, tựa hồ cũng thay đồi, cây cối bụi cỏ xanh biếc, sinh cơ dạt dào. Vầng thái dương rực rỡ vừa hé lộ, Quân Lâm ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mặt trời, mãi một lúc lâu vẫn không thấy chói mắt, dường như mặt trời chỉ là một quả cầu lửa ấm áp mà thôi. Lỗ tai cũng tinh tường hơn nghe đến được mấy trượng, thậm chí còn nghe được con côn trùng bò tới bò lui trong bụi cỏ, thậm chí còn có thể nghe thanh âm con giun đang cựa mình dưới đất, nhất thời cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.