Thật ra những gì Tiêu Thần nói, Lâm Hạ không phải không động lòng, mà chỉ là tình cảm của cô dành cho anh chỉ giới hạn trong tình cảm của một người bình thường đối với một quân nhân, vì vậy cô thật sự rất khó để trao thân cho một người chỉ gặp mặt có hai lần.

Lớp trưởng Lâm Tiểu Nghệ chạy đến, với nụ cười tươi trên khuôn mặt. “Lâm Hạ, lúc nãy tớ đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm cậu đoán xem tớ nhìn thấy tin quan trọng gì không?” Nói xong còn chớp chớp mắt, trông thật dí dỏm.

Lâm Hạ rời mắt khỏi sách ngẩng đầu lên hỏi: “Thấy gì?”

“Tớ nhìn thấy danh sách xếp hạng top một trăm toàn thành phố. Cậu có biết cậu xếp thứ mấy không?” Lâm Tiểu Nghệ nở nụ cười trên môi suốt, khuôn mặt vốn đã xinh lại càng thêm động lòng người.

Lâm Hạ lắc đầu.

“Hạng nhất, cậu hạng nhất toàn thành phố!” Lâm Tiểu Nghệ đột nhiên hét lên, âm thanh lớn đến nỗi cả lớp đều nghe thấy: “Cũng có nghĩa là, cậu đã vượt qua tất cả học sinh của lớp đứng đầu trường cấp hai! Chính vì như vậy giáo viên chủ nhiệm của chúng ta hôm nay như trẻ lại mười tuổi, hiệu trưởng lại càng khí thế hừng hực, gặp ai cũng nói trường Nhị trung cuối cùng cũng được nở mày nở mặt. Ha ha ha ha ha ha ha.”

Lâm Hạ: “……”

Tiếng nói vừa lắng xuống, Tả Tiểu Linh từ bên ngoài chạy vào, kéo Lâm Hạ đứng dậy và đi ra ngoài.

“Tiểu Linh, cậu làm gì vậy?” Lâm Hạ giật cánh tay lại, phát hiện sức của Tả Tiểu Linh lớn có chút kinh ngạc. “Buông ra, cậu làm mình đau.”

Sau đó Tả Tiểu Linh mới buông tay ra, xoa xoa mũi nói xin lỗi: “Ngại quá, bất cẩn dùng quá sức.”

“Cậu kéo mình đi làm gì vậy?” Lâm Hạ xoa xoa cổ tay đau nhức, trừng mắt nhìn Tả Tiểu Linh nói.

“Là như vậy, mình vừa nhận cuộc điện thoại của Nguyệt Nhi, cô ấy nói mình dẫn cậu đến Câu Toàn Nguyệt để ăn mừng.” Tả Tiểu Linh lại kéo Lâm Hạ rồi chạy tiếp, “nhanh lên, mọi người đang đợi bên ngoài.”

Mọi người?

Lâm Hạ cau mày lại, hỏi: “Còn ai nữa?”

“Rất nhiều người! Nguyệt Nhi, Tiêu Thần còn có bạn của anh Thần nữa.”

“Tớ không đi đâu.” Lâm Hạ dừng chân lại, “Ngoài mấy cậu ra, những người khác tớ đều không quen biết. Hơn nữa, đây là bữa ăn mừng, các cậu dẫn một người không quen với họ như tớ hình như không hay lắm.”

“Đây là tiệc ăn mừng của cậu.”

Lâm Hạ nghi ngờ nói: “Tiệc ăn mừng của tớ.”

“Đúng vậy.” Tả Tiểu Linh nói: “Ồ, chắc cậu vẫn chưa biết, lần thi tuyển này cậu được hạng nhất toàn thành phố. Anh Thần nói sẽ dẫn mọi người đi ăn, xem như là ăn mừng cho cậu. Nhưng, mình không hiểu, cậu thi tốt là việc của cậu, tại sao anh Thần lại vui mừng như vậy, không những vậy, còn mời cả bạn bè của anh đến nữa. Ai không biết sẽ nghĩ cậu là bạn gái của anh, dẫn bạn theo để giới thiệu cho bạn bè của anh biết.”

Lâm Hạ đỏ mặt lên nhẹ giọng mắng: “Cậu nói bậy bạ gì đó!”

Cuối cùng cô vẫn đi theo Tả Tiểu Linh, dù sao cũng là ăn mừng cho cô, nếu không đi thì khác người quá. Tuy cô vẫn không hiểu, cô tại sao phải ăn mừng.

Nhưng khi đến nơi, Lâm Hạ sửng sốt trước những trang trí bên trong. Nhà hàng đẹp như vậy cô cũng chỉ nhìn thấy trên ti vi, cô không thể không tặc lưỡi khi nhìn thấy ngoài đời. Nhưng cũng vì như vậy, cô không dám bước thêm nữa dù là nửa bước. Dù thế nào đi nữa, trước khi đồng ý “hẹn hò” với Tiêu Thần, cô không có mối quan hệ nào với anh em nhà họ Tiêu. Và tại sao cô lại chấp nhận tiệc ăn mừng tài trợ của họ?

“Tiểu Linh, tớ với họ không quen nhau lắm, như vậy……không tốt lắm?”

Tả Tiểu Linh: “Lâm Hạ, cậu là cô giáo dạy kèm của Nguyệt Nhi, có gì đâu mà không quen chứ?”

Lâm Hạ không có lời để nói, cô cũng chỉ dạy kèm Nguyệt Nhi có một lần, nói cho cùng, cô cũng là không thân với mọi người, và hơn nữa dù có quen thuộc, họ cũng không cần phải làm như vậy.

Nhưng vẫn chưa kịp từ chối, Tiêu Thần đã bước ra từ một gian phòng phía trong nhà hàng, nhìn thấy mọi người vẫn đang đứng ngoài cửa, anh đi thẳng tới.

Cô nhớ khi Lâm Vĩ mới nhập ngũ, mỗi lần về nhà, có thể là vì ở trong quân đội quá lâu, nên khi bước đi đều rất cứng ngắt. Nhưng nhìn Tiêu Thần bây giờ, cô lại không có cảm giác ấy. Ngược lại, cô cảm thấy anh giống một quý ông lịch lãm, dáng đi rất thanh lịch. Chỉ có vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm nghị cùng làn da rám nắng khỏe mạnh mới nhìn ra được anh, có lẽ là một quân nhân.

Tả Tiểu Linh lén ghé sát tai cô nói: “Lâm Hạ, tuy mình biết anh Tiêu Thần là một anh chàng đẹp trai hiếm có, nhưng bạn cũng không cần nhìn chằm chằm vào người ta như vậy chứ?” nói xong còn cười một cách thô tục.

Lâm Hạ sửng sốt, mặt lập tức nóng lên.

“Đến rồi à.” Tiêu Thần đến trước mặt Lâm Hạ, ánh mắt dịu dàng nơi khóe mắt, nhìn thấy sắc hồng lan tràn trên mặt và cổ của cô, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn. “Mọi người đều đến cả rồi, anh đến là để đón em.” Anh nói là ‘em’ chứ không phải là ‘các em’, nên Tả Tiểu Linh rất biết điều chảy thẳng vào trong gian phòng.

Nhìn thấy bóng của Tả Tiểu Linh biến mất trong tầm nhìn, Lâm Hạ chuyển hướng nhìn sang Tiêu Thần: “Tại sao mọi người lại làm như vậy?”

“Em không cần áp lực cho mình, đây chỉ là tiệc ăn mừng bình thường, là Nguyệt Nhi đề nghị làm cho em đấy, nó cũng được xem là một nửa học trò của em.” Nói xong liền kéo Lâm Hạ đi, tới thẳng gian phòng như không có ai bên cạnh.

Lâm Hạ đi theo sau Tiêu Thần, cúi đầu xuống nhìn hai tay nắm lấy nhau, vết chai trên bàn tay cọ sát vào lòng bàn tay non nớt của cô, làm cho người ta có một cảm giác an toàn vững chắc.

“Tiêu Thần, em đồng ý.”

Tiêu Thần dừng bước chân, quay đầu nhìn Lâm Hạ, ánh mắt sắc bén kèm vẻ thăm dò, một lúc sau, khuôn mặt lộ ra một nụ cười mà như không cười: “Được.”

Lúc này Lâm Hạ đột nhiên có cảm giác thất vọng, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, giống như đang trả lời một chủ đề không thoải mái bình thường như là ‘Thời tiết hôm nay thế nào.’ Nên biết, Lâm Hạ sống ở nông thôn từ khi còn nhỏ, nét truyền thống đã thấm vào xương, nếu cô đã đồng ý quen với Tiêu Thần, vậy có nghĩa là họ không chỉ đơn giản chỉ là làm quen với nhau, điều đó còn có nghĩa là, cô đã chấp nhận Tiêu Thần là một nửa sau này của cô.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Thần thấy Lâm Hạ sau khi nói câu đó thì cứ ngây ra đó, vẻ mặt lý trí bình tĩnh của ngày thường nay hiện lên chút căng thẳng.

“Không có gì.”

Tiêu Thần nắm chặt tay của cô: “Lâm Hạ, hai mươi bảy năm nay anh chỉ yêu đương qua một lần, không hiểu biết nhiều lắm về những chuyện này, sau này, có gì xin em bỏ qua cho.”

Lâm Hạ đỏ mặt, lúng túng nói: “Em cũng chưa yêu qua.”

Sau khi thấy mọi người trong gian phòng, cuối cùng Lâm Hạ cũng hiểu tại sao Tiêu Thần lại bình tĩnh như vậy, bởi vì anh sớm đã đoán được câu trả lời của cô, nếu không sẽ không kêu nhiều người đến để tham gia bữa tiệc chúc mừng của cô.

Tiêu Thần bước đến chỗ ngồi ban đầu của anh, giơ chân đá người đàn ông ngồi bên cạnh xuống đất, rồi nói một cách không thương tiếc: “Ngồi qua bên đó.”

Đường Học Khiêm bị đá muốn hét vào mặt anh, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Thần và Lâm Hạ nắm tay nhau, miệng hắn biến thành chữ O, mắt trợn tròn.

“Hai người……hai người……” Đường Học Khiêm nằm dưới đất nhìn hai người, vẻ mặt toát lên vẻ không tin tưởng.

Lúc này Lâm Hạ mới để ý bàn tay bị Tiêu Thần nắm chặt, mặt đỏ cô như trái cà chua, mấy lần định rút tay ra, nhưng đều bị anh nắm chặt lấy, không thể nhúc nhích được.

Đường Học Khiêm làm ầm ĩ lên, mọi người mới chú ý đến sự thân mật của hai người, cả gian phòng đang ồn ào bỗng chốc lắng xuống, sau ba giây, trong phòng lại vang lên âm thanh ồn ào mãnh liệt hơn.

“Ồ, trung tá Tiêu cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống độc thân rồi! Xin chúc mừng!” Đây là bạn thân số 1.

“Cô Lâm Hạ, cô đã làm một điều tuyệt vời cho quân Giải Phóng của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, bởi vì trong đội quân Giải Phóng sẽ bớt đi một người đàn ông độc thân, những cô gái trên thế giới cũng bớt đi một đối tượng ảo tưởng.” Đây là bạn thân số hai.                              

……

Cuối cùng, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây đứng lên, hành lễ với Tiêu Thần, rồi nói: “Tiêu Thần, chúc mừng anh!”

Tiêu thần nhìn xuống bộ thường phục của mình, cũng không có trả lễ.

“Cố Quảng Tuyên, ở đây không phải trong quân đội, anh đừng dùng cái kiểu của quân nhân để chế giễu người khác được không?” Đường Học Khiêm chua chát nói. Nhớ năm đó hắn cũng muốn nhập ngũ, nhưng người khác không để ý đến hắn, nhưng đi cùng thời điểm đó có Tiêu Thần và Cố Quảng Tuyên lại được người khác đón chào như một báu vật.

Tiêu Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh Cố Quảng Tuyên đứng dậy, tì vào vai của anh ta lườm mắt Đường Học Khiêm: “Đường Học Khiêm, đừng đố kỵ người khác nữa, ai bảo anh lúc đó không học những cái tốt đi học người khác hút thuốc học người khác chơi game, để rồi hậu quả không những làm hại dạ dày, thị lực cũng giảm sút, nên không qua được cuộc kiểm tra sức khỏe. Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần nhìn thấy bộ quân phục của Cố Quảng Tuyên nhà tôi thì lên cơn co giật, tôi thấy chi bằng anh chết đi cho rồi.”

Đường Học Khiêm ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, “Tôi không nói với mấy người nữa, mấy người đều có vợ con, còn tôi, một kẻ độc thân không có vợ chỉ có thể bị các người ức hiếp!”

Tiêu Nguyệt Nhi say đắm nhìn mặt nghiêng của Cố Quảng Tuyên, nhưng nét mặt của anh ta luôn nghiêm túc, thần sắc cũng không dao động chút nào bởi những lời nói của Đường Học Khiêm, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn.

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Tiêu Thần kéo ghế ra, dắt Lâm Hạ ngồi xuống đó, bản thân anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.