Chương 4: Người nhà

"Có muốn ăn thêm gì đó không?" Giang Hoài Sương nhìn cô bé trước mặt, bắt đầu thật sự nghĩ từ trưa đến giờ, quán cà phê này còn có gì có thể ăn. Đương nhiên Giang Hoài Sương không nghĩ lâu lắm, bởi vì Hứa Đan Lạc đã yên lặng đem thẻ mua sắm để trước mặt cô, sau đó lắc đầu.

Giang Hoài Sương nhíu mày một chút, nhận lấy thẻ, cầm túi chạy lấy người. Không ăn thì không ăn, đói cũng không phải bụng của ta. Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương không nói lời nào đã đi ra ngoài, đành cắn chặt răng đi theo.

Bên ngoài đang là lúc mặt trời chiếu nóng nhất, Giang Hoài Sương ra ngoài đã gọi xe, mở cửa xe đằng sau ngồi xuống, cửa xe không khóa. Hứa Đan Lạc đứng ở sau cửa xe dừng lại một chút, giúp Giang Hoài Sương đóng cửa xe đằng sau cẩn thận, sau đó ngồi lên ghế phó lái. Giang Hoài Sương lãnh mắt thấy tiểu la lỵ không được tự nhiên cố ý giữ khoảng cách với mình, lại không nói rõ là tức giận, chỉ là có chút buồn cười. Coi như suy nghĩ cẩn thận, đứa nhỏ này cùng mình khó đối phó, nói vậy thì đưa đến biệt thự ở ngoại thành là tốt rồi, cùng lắm thì thuê người giúp việc cho cô bé. Đỡ phải hai người nhìn nhau không thoải mái còn phải ở chung một chỗ, tự nhiên lại đảo lộn cuộc sống của nhau. Đối với thân thế của Hứa Đan Lạc, đồng tình thì đồng tình, nhưng Giang Hoài Sương không có chuẩn bị vì đồng tình mà hy sinh cuộc sống riêng tư nhàn nhã của mình.

Định ra được biện pháp, trong lòng Giang Hoài Sương dần bình phục, khi xuống xe nện bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong bữa ăn chỉ ăn một bát cháo nhỏ, Hứa Đan Lạc lặng lẽ đi theo đằng sau, không nhìn thấy hai gò má lạnh lùng của Giang Hoài Sương mang theo ý cười thoải mái.

Về đến nhà, Giang Hoài Sương bỏ lại một câu cho Hứa Đan Lạc: "Ngươi cứ tự nhiên." Tiếp theo thay giày, pha nước đi tắm. Đợi chừng một tiếng tắm xong đi ra, Hứa Đan Lạc cư nhiên vẫn ngồi ở ghế sa long trong phòng khách. Ừm, ngồi nghiêm chỉnh, quần áo chỉnh tề. Giang Hoài Sương nhìn thế nào cũng thấy là cô bé cả một tiếng đồng hồ không hoạt động tí nào. Về đến nhà không phải là nên tắm rửa thay quần áo sao. Tiểu cô nương sạch sẽ mới khiến cho người ta thích.

Hứa Đan Lạc nghe thấy tiếng Giang Hoài Sương mở cửa, ánh mắt liền chuyển đến. Rất khó để tưởng tượng ra Giang mẹ cùng với Giang Hoài Sương thật sự là mẹ con sao... Giang mẹ nhiệt tình, từ ái như vậy mà người trước mặt này giống như là không có độ ấm vậy. Khiến cho mình cảm thấy rất có khoảng cách cùng áp lực, hơn nữa cô bé theo bản năng cảm nhận được Giang Hoài Sương không thích mình. Vì thế khi gọi cơm, cô bé muốn gọi đồ ăn giống Giang Hoài Sương, muốn kéo cảm giác lại gần nhau hơn. Chỉ mua vài đồ dùng, vì không để Giang Hoài Sương nghĩ mình là vì tiền mới bị nhận nuôi. Vẫn duy trì khoảng cách là vì không muốn Giang Hoài Sương chán ghét. Nhưng mà hình như nàng vẫn không thích mình... Hứa Đan Lạc thật sự cũng không phải muốn Giang Hoài Sương hòa ái, hiền lành, nhiệt tình giống như Giang mẹ. Cô bé chính là không muốn bị đuổi đi mà thôi.

Đáng tiếc chính là tiểu la lỵ đang tự mình ủy khuất không nhìn ra mặt lạnh nữ vương nhiều lần bày ra ý tốt. Bất đắc dĩ, mặt lạnh nữ vương cũng không nhìn ra ý đồ của tiểu la lỵ là cố gắng tranh thủ hảo cảm của chính mình. Vì thế hai người đều cảm thấy đối phương đều rất không muốn ở cùng mình. Tâm tình của cả hai đều bứt rứt.

Giang Hoài Sương nhận thấy ánh mắt có chút u oán của Hứa Đan Lạc, đầu tiên là hơi sửng sốt, tiện đó liền quyết định dao sắc chặt dây rối. Cầm lấy túi ở trên ghế sa lon, Giang Hoài Sương lấy ra tấm thẻ mua sắm của siêu thị Vinh Giang đặt lên bàn, mở miệng nói: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là không thích ta nhận nuôi ngươi, không thích ở cùng ta, hay là không thích tiền của ta?" Trong lòng Giang Hoài Sương nghĩ nếu cô bé chọn 1, vậy đóng gói trả gấp lại cho ba mẹ đang không biết ở nơi nào; nếu chọn 2, vậy đóng gói đưa đến biệt thự rồi thuê bảo mẫu; nếu chọn 3, như vậy nàng thật sự chúc mừng bản thân nhặt được bảo bối, chúc mừng quay lại phương pháp 2.

Trong lòng Hứa Đan Lạc rất buồn, hai loại trước hoàn toàn đúng, nhưng mà sao có thể nói ra. Vì cái gì cảm thấy nếu mình một khi nói ra sẽ liền bị đuổi đi... Nàng, không muốn quay lại cô nhi viện. "Ta không có..." Hứa Đan lạc cúi đầu không dám nhìn vào mắt Giang Hoài Sương nữa. Sợ Giang Hoài Sương cứ như vậy sẽ từ trong mắt nhìn ra được tâm tình của mình.

Trên thực tế, Giang Hoài Sương không cần nhìn vào mắt Hứa dan Lạc cũng có thể biết được mình đoán trúng được ba phần hoặc hai phần. Ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên bàn hai cái, Giang Hoài Sương cảm thấy có chút không thú vị, còn tưởng rằng đứa nhỏ có thể nói thẳng mặt đáp án chứ. "Hôm nay trước hết ngươi ở trong này một đêm, ngày mai ta đưa ngươi đi đến biệt thự ở ngoại ô thành phố. Ngươi ở đó đến trước khai giảng, sau khai giảng tiếp tục ở đó hay là ở trường chúng ta sẽ thương lượng lại. Ừm, ta sẽ thuê cho ngươi một bảo mẫu chiếu cố cuộc sống ăn, ở hàng ngày của ngươi. Về phương diện tiền bạc ngươi không cần quan tâm." Giang Hoài Sương thản nhiên đem quyết định của mình nói hết, dừng một chút lại bổ sung: "Ngươi hiện tại có thể đi tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi một chút." Giang Hoài Sương nói xong lời muốn nói, liền đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa một giấc. Hứa Đan Lạc ngồi không có cử động.

"..." Giang Hoài Sương cảm thấy sự khác biệt thật là đáng sợ, nàng hoàn toàn không biết ở trong đầu của tiểu lạ lỵ đang có ý nghĩ gì đang chuyển động. Không phải cả ngày ở bên ngoài, đi lại bằng ô tô, lại còn là mùa hè, tắm thư giãn thả lỏng không phải là chuyện mỗi người đều vội vàng lầm sao. Lắc đầu, vào phòng đóng cửa, đi ngủ trưa.

Đợi cho đến khi Giang Hoài Sương tỉnh dậy là lúc trong phòng tối đen hoàn toàn, trên điện thoại di động hiện thời gian đã là tối gần chín giờ. Giang Hoài Sương vừa ngáp vừa đứng dậy cảm thán đứa nhỏ thật yên tĩnh, không làm ầm ĩ, ngoại trừ bên ngoài đáng yêu, tính cách cuối cùng cũng có chỗ chấp nhận được. Nghĩ trong nhà không có gì ăn, Giang Hoài Sương tăng tốc độ rửa mặt, chải đầu. Vì thế tổng thể mà nói, Giang Hoài Sương vẫn là một người có trách nhiệm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là trách nhiệm vẫn còn ở trong tay.

Bật đèn phòng khách lên, Giang Hoài Sương vừa muốn đi đến phòng cho khách ngủ, ánh mắt lại bị vật ở trên ghế sa lon phòng khách hấp dẫn qua. Chỉ thấy tiểu la lỵ vẫn mặc chiếc váy liền áo màu đen từ sáng sớm, ngủ cuộn mình giống như con tôm nhỏ. Giang Hoài Sương âm thầm thở phào một hơi, may mắn cô bé đang ngủ, nếu mình bật đèn cô bé còn tĩnh tọa ở trong bóng đêm còn khống khiến mình giật mình.

Nhẹ nhàng đi đến gần xem, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Hứa Đan Lạc vẫn còn nước mắt chưa lau khô, cặp mày nhạt mặc dù đang ngủ nhưng cũng đang nhíu chặt lại, chữ "Xuyên" nho nhỏ hiện ra trên khuôn mặt còn đầy tính trẻ con, thấy như thế nào cũng không hòa hợp. Biểu tình lúc ngủ kia thật nghiêm túc, nhìn thế nào cũng rất có ý tứ. Nhìn Hứa Đan Lạc đang ngủ nhưng lại cực kỳ không thoải mái, Giang Hoài Sương mới vừa rõ ràng ý thức được, kỳ thật Hứa Đan Lạc chỉ là một đứa nhỏ không hề có cảm giác an toàn mà thôi. Cô bé là khổ sở cái gì đây... Là bởi vì mình hôm nay không cẩn thận làm cho cô bé nhớ lại chuyện cũ sao... Giang Hoài Sương vươn tay chọc chọc nhẹ vào hai gò má của Hứa Đan Lạc, mềm mềm mịn mịn; ừm nhưng là không đủ thịt a, hơi gầy. Giang Hoài Sương một bên đem Hứa Đan Lạc đang ngủ so sánh với với tiểu manh vật năm tuổi mà mình chờ mong, một bên lại rút gấy ăn ở trên bàn trà lau mặt cho tiểu hoa miêu đang ngủ. Kỳ thật ngoài trừ tuổi mà nói, Hứa Đan Lạc hình như cũng không làm mình thất vọng. Đương nhiên nếu không phải không được tự nhiên mà nói liền càng tốt.

Thẳng đến khi Giang Hoài Sương đem nước mắt trên mặt Hứa Đan Lạc lau được bảy tám phần mới đi vào phòng bếp tìm cà phê uống, Hứa Đan Lạc mới chậm rãi mở mắt.

"Ngươi tỉnh? Ra ăn cơm đi." Giang Hoài Sương cầm cà phê đi ra phòng bếp, liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc muốn ngồi dậy. Trước là có chút kinh ngạc Hứa Đạn Lạc tỉnh dậy thật nhanh, tiện đà lại tuyên bố lịch trình tiếp theo một cách lạnh lùng.

Ngươi lau mạnh như vậy, không tỉnh mới là lạ, Hứa Đan Lạc oán thầm. Dụi dụi mắt, cũng là dịu ngoan nhẹ giọng mở miệng nói: "Bên ngoài nóng, chúng ta ở nhà nấu đi."

Giang Hoài Sương thiếu chút nữa cầm không ổn lon cà phê. "Không cần. Trong nhà cái gì cũng không có." Giang Hoài Sương nói cũng là nói thật, trong tủ lạnh ngoại ngoài trừ cà phê, cái gì cũng không có. Cho dù có mình cũng không biết làm a. Chỉ tiếc Giang Hoài Sương quá mức kinh ngạc vì thái độ chuyển biến của Hứa Đan Lạc, lại không chú ý thấy tiểu la lỵ cố lấy dũng khí nói "Chúng ta" cùng với "Nhà" ở trong câu.

Giang Hoài Sương trước sau như một lạnh lùng khiến cho Hứa Đan Lạc có chút thất vọng, thật giống như mới vừa rồi lau mặt cho mình không phải là Giang Hoài Sương vậy. Đây là Giang Hoài Sương mà Giang mẹ nói ngoài lạnh trong mềm sao. Chính là vì cái gì mình đột nhiên không bài xích nàng nữa rồi. Thậm chí cái chạm cách khăn mặt không tính là mềm nhẹ nhưng lại khiến trong lòng có cảm giác ấm áp. Giang Hoài Sương như vậy chính là... Cái đó có thể tính là người nhà sao...

iMNek