Trong phòng, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau. Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú ăn đồ ăn ngon trong bát. Giá cả đắt đỏ, lại mở ở một nơi xa xôi như vậy, thế nên không phải vô cớ mà nhiều khách hàng biết đến nơi đây.

Nguyên liện mới mẻ, chế biến công phu, thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng. Cô vừa ăn vừa hạ quyết tâm, tuyệt đối không mở miệng trước, án binh bất động, đợi Lưu Hướng Đông mở lời, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn.

Mười năm trước Lưu Ỷ Nguyệt cũng từng bị như vậy, cũng là một người đàn ông lớn tuổi, trưởng thành. Cô hai mươi tuổi, không biết ứng phó, nhanh chóng rơi vào tay giặc. Mười năm sau, Lưu Ỷ Nguyệt ba mươi tuổi, nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ ấy.

Tối nay, Lưu Hướng Đông tất nhiên không có hứng thú với đồ ăn. Hắn là khách quen ở đây, ngoại trừ tiệc rượu bình thường, thỉnh thoảng hắn lại dẫn một “hồng nhan tri kỉ” đến đây.

Hắn thích sự bí ẩn, tĩnh lặng ở đây. Chủ quán không bao giờ nhiều lời, làm vừa lòng khách chính là phương châm phục vụ.

Hắn nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Lưu Ỷ Nguyệt, đã vô cùng cũ kĩ. “Ỷ Nguyệt, xem ra cô là người hoài cổ a.” Hắn nói.

“Hả? Sao ngài lại nói thế?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu, ngẩng đầu hỏi lại. Lưu Hướng Đông chỉ chỉ đồng hồ trên tay cô, “Bây giờ rất ít người đeo kiểu đồng hồ này.”

Lưu Ỷ Nguyệt cúi xuống nhìn cổ tay, thản nhiên cười nói, “Đây là đồng hồ của mẹ tôi.” Là thứ duy nhất mẹ cô để lại, cũng là hoài niệm duy nhất về mẹ của cô.

Chiếc đồng hồ này là cha mua cho mẹ, khi đó, bọn họ vẫn còn là cặp vợ chồng được người khác ngưỡng mộ. Lúc mẹ bỏ đi đã để lại nó. Năm cô thi đại học, muốn cầm theo chiếc đồng hồ này, cha liền đồng ý.

Lưu Ỷ Nguyệt không hiểu tình cảm của cha với mẹ là gì, ông vứt tất cả quần áo của mẹ đi, chỉ để lại duy nhất vật này.

“A, là gia truyền sao?” Lưu Hướng Đông nói đùa.

“Gia truyền? Ha ha, chỉ là một chiếc đồng hồ không đáng tiền, chứ đừng nói đến gia truyền. Chỉ là tôi quen đeo nó rồi thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt hiểu rõ vì sao cô lại làm vậy, ánh mắt chợt lộ ra vẻ cô đơn.

Nếu có một ngày, cho dù gần như không thể, chỉ là nếu, mẹ vô tình gặp cô, liệu có thể nhận ra cô nhờ chiếc đồng hồ này không? Bởi vì, nhiều năm như vậy, chính cô đã không còn nhớ rõ gương mặt mẹ nữa rồi.

“Tôi xem xem.” Lưu Hướng Đông vươn tay ra, tóm lấy cánh tay không kịp né tránh của Lưu Ỷ Nguyệt.

“Vẫn là hàng hiệu, Hoa Mai Thượng Hải.” Lưu Hướng Đông cười nói.

“Cục phó Lưu cũng biết Hoa Mai sao?” Lưu Ỷ Nguyệt rút tay, hỏi.

“Sao lại không biết. Tôi ngần này tuổi, cha mẹ mỗi người đều có một đồng hồ Hoa Mai từ khi kết hôn, chẳng khác gì đồng hồ Thụy Sĩ bây giờ.”

Lưu Hướng Đông thu tay về, giọng nói không cao không thấp, trên mặt vẫn là nụ cười xảo quyệt.

“Đúng vậy.” Lưu Ỷ Nguyệt cười, gật gật đầu.

“Ỷ Nguyệt, cô không hỏi tôi vì sao lại mời cô ăn cơm sao?” Lưu Hướng Đông đột nhiên chuyển chủ đề. Nhịp tim Lưu Ỷ Nguyệt vừa mới ổn đinh trở lại, lúc này lại bắt đầu đập dồn dập.

“Vì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt đặt bát cơm trên tay xuống, ngồi ngay ngắn lại, trên miệng là nụ cười giả dối. Cô nhìn hắn, ánh mắt như giễu cợt, thấp giọng hỏi từng chữ, rốt cuộc hắn cũng không kiên trì được nữa.

“Cô thật không biết?” Lưu Hướng Đông cũng ngồi thẳng lên, thích thú hỏi.

“Tôi thật không biết.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.

Lưu Hướng Đông nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt cô lộ rõ vẻ khó hiểu, khiến hắn có chút chột dạ. Là cô rất thông minh hay quá ngu ngốc?

Hắn lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu giơ lên, “Có thể chứ?” Hắn hỏi Lưu Ỷ Nguyệt. Cô nâng tay, “Xin cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn.” Lưu Hướng Đông bật lửa “tách” một tiếng. Khói thuốc lá màu trắng từ từ bay lên, đến tận cửa thông gió trên trần nhà.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn khói thuốc dần dần biến mất, đời người cũng giống như làn khói trắng mơ hồ này. Nhưng nếu cô có thể tự do tự tại như nó thì tốt biết bao, muốn tới đâu liền bay tới.

“Cô muốn một điếu không?” Lưu Hương Đông thấy cô nhìn chằm chằm khói thuốc, liền giơ giơ điếu thuốc, hỏi.

“Không, tôi không hút thuốc.”

Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.

“Cô thật sự không biết, có muốn biết không?” Lưu Hướng Đông cầm điếu thuốc trên tay, từng bước tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Có chứ.” Lưu Ỷ Nguyệt không kiên nhẫn thở dài. Hắn nghĩ hắn là ai? Khương Thái Công? Chờ con cá chủ động mắc câu sao? Đàn ông! Cô nhịn không được, hừ lạnh trong lòng, ỷ mình có chút quyền thế, đã không thèm coi ai ra gì.

“Ha ha.” Lưu Hướng Đông cười rộ lên, lồng ngực theo đó rung lên. Lưu Ỷ Nguyệt này thật thú vị, tối nay cũng rất thú vị, trong lòng hắn dục vọng chinh phục đang trào dâng mãnh liệt.

Lưu Ỷ Nguyệt dù lo lắng, vẫn cố giữ vẻ mặt ung dung, ngồi thẳng trên ghế nhìn Lưu Hướng Đông trước mặt đang cười ngặt nghẽo. Cô hiểu, tối nay không dễ gì thoát được. Người đàn ông này biết rõ hắn phải làm gì, cũng hiểu rõ cô đang nghĩ gì.

“Quả nhiên tôi không nhìn lầm, cô thật thông minh.” Lưu Hướng Đông ngừng cười. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn hắn, đợi bước tiếp theo của hắn.

Lưu Hướng Đông nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Ỷ Nguyệt, “Ỷ Nguyệt, làm người phụ nữ của anh đi.” Hắn nhấn mạnh từng chữ.

Lưu Ỷ Nguyệt cắn môi, nhìn người đàn ông tùy tiện trước mặt không chớp mắt. Thật ngang ngược, thật bình tĩnh, nhưng lại không có vẻ gì chờ mong cô gật đầu, mong cô không do dự đồng ý với hắn.

Lưu Hướng Đông không chờ đến khi biết được câu trả lời, hắn chậm rãi thu người, tựa lưng lên ghế, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không có cảm nghĩ gì sao?” Hắn hỏi.

“Có.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, chỉ nói một chữ.

“A, là gì thế? Có thể nói cho tôi biết được không?”

“Chỉ sợ ngài không muốn nghe.” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Nói đi, tôi nhất định chăm chú lắng nghe.” Vẻ mặt hắn vẫn ung dung như cũ, hắn chắc chắn cô sẽ đồng ý, sự do dự của cô chỉ giúp hắn tăng thêm lợi thế mà thôi.

“Chán ghét.” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi phun ra hai chữ. Lưu Hướng Đông sửng sốt. Cô không dịu dàng trả lời, cũng không nhanh chóng nói xong, mà là lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Tôi, hay chuyện vừa rồi?” Lưu Hướng Đông ứng phó rất nhanh, chỉ bị Lưu Ỷ Nguyệt làm cho lúng túng một chốc, sau đó nhanh chóng thích ứng, sắc mặt lập tức trở lại như thường.

“Cả hai.” Lưu Ỷ Nguyệt hạ thấp giọng, đánh liều nói.

“Ỷ Nguyệt, cô thẳng thắn như vật thật khiến người khác tổn thương a.” Lưu Hướng Đông lại lúng túng. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, nghĩ thầm, là ngài tự chuốc lấy thôi.

“Có điều, cô không biết rằng cô càng như vậy đàn ông càng hứng thú sao?” Lưu Hướng Đông hỏi tiếp.

Lưu Ỷ Nguyệt cười mỉa, “Cho dù hôm nay tôi phản ứng thế nào, ngài cũng sẽ không bỏ qua ý định của mình. Vì ngài đã tính toán hết từ trước, nếu không đã không hẹn tôi tới đây. Cho nên, đáp án của tôi đối với ngài mà nói cũng không quan trọng. Nếu tôi nói khác, không chỉ bị ngài coi thường, mà tôi cũng khinh bỉ chính tôi. Thế nên tôi mới nói suy nghĩ thật của mình, chưa nói tới người khác tổn thương, chính tôi cũng cảm thấy khó chịu.”

“Cục phó Lưu, không phải người phụ nữ nào cũng thích chơi đùa với ngài. Tôi cảm thấy, cục phó Lưu vẫn nên tìm người có cùng chí hướng thì hơn.” Lưu Ỷ Nguyệt trịnh trọng nói.

“Ỷ Nguyệt, không cần nghiêm túc như vậy. Cô không cần lo lắng, cứ coi như bạn bè nói chuyện đi.” Lưu Hướng Đông nói tiếp, đồng thời dừng chủ đề này tại đây. Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ thấy vô cùng mệt mỏi, xem ra nãy giờ chỉ là đàn gảy tai trâu.

Không khí tẻ nhạt một hồi, Lưu Hướng Đông cảm thấy nếu tiếp tục ngồi cũng chỉ phí thời gian, Lưu Ỷ Nguyệt này hẳn là một khúc xương khó gặm. Hơn nữa, đúng như lời cô nói, hắn đều đã tính toán tất cả, khi ấy chỉ hơi hứng thú với cô, còn bây giờ, hắn càng thêm chắc chắn ý định của mình, đối với cô, sẽ không dễ dàng buông tay.

Bao năm tranh đấu trên quan trường, hắn đã sớm thích thú với kiểu trò chơi muốn ngừng mà không được, cảm giác khao khát chinh phục này, rất lâu rồi chưa được thưởng thức.

“Tôi tiễn cô về.” Lưu Hướng Đông đột nhiên nói, Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy như trút được gánh nặng, kín đáo thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Hướng Đông vén mành, dẫn Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài. Khi hai người đi đến bãi đỗ xe, lối vào đang có một chiếc xe đi đến.

Lưu Ỷ Nguyệt tập trung nhìn, không ngờ lại là xe Lâm Tây Canh.

Lúc ấy, Lâm Tây Canh cũng vừa bước xuống xe, theo sau là Ngô Nhân Kì, “Cục phó Lưu.” Anh chào trước.

“Lâm tổng, thật khéo!” Lưu Hướng Đông thấy Lâm Tây Canh, liền đi đến hỏi han.

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn rối loạn, sao có thể trùng hợp như thế được? Ngô Nhân Kì thấy cô, lại cảm thấy thật thân thiết, “Thư kí Lưu, cô cũng đến đây ăn cơm sao?”

“Đúng, có điều tôi ăn xong rồi, đang định về nhà.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu trả lời.

“Vị này là…” Lưu Hướng Đông chỉ vào Ngô Nhân Kì, hỏi.

“Đây là vợ chưa cưới của tôi, Ngô Nhân Kì. Kì Kì, đây chính là cục phó cục đất đai, cục phó Lưu.” Lâm Tây Canh giới thiệu hai người.

“À, thì ra là vợ chưa cưới của Lâm tổng. Quả là trai tài gái sắc! Khi nào anh định mời tôi uống rượu mừng đây?” Lưu Hướng Đông cười nói.

“Đến lúc đó mong ngài đại giá quang lâm, chỉ sợ cục phó Lưu bận quốc gia đại sự.” Lâm Tây Canh thuận miệng nói.

“Đâu có, đâu có, nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi đấy nhé, Ngô tiểu thư.” Lưu Hướng Đông nói với Ngô Nhân Kì. Cô cười vui vẻ, đáp lại, “Nhất định, nhất định, cục phó Lưu.”

“Chúng tôi không quấy rầy hai người nữa. Xin phép về trước!” Lưu Hướng Đông cố ý đặt tay lên thắt lưng Lưu Ỷ Nguyệt, cô không thể phản kháng, đành phải để mặc hắn.

Đến khi Lưu Hướng Đông lái xe ra, Lâm Tây Canh và Ngô Nhân Kì vẫn đứng ở lối vào, vẫy tay với hai người trong xe.

Lâm Tây Canh thâm trầm nhìn chiếc xe lướt qua, mày nhíu chặt. Thì ra, Lưu Ỷ Nguyệt tan ca đúng giờ là vì có hẹn với Lưu Hướng Đông. Mới quen hôm trước, hôm sau đã hẹn hò.

Thì ra, đêm qua, nói cô miễn cưỡng, cô lại xảo biện. “Lưu Ỷ Nguyệt, tôi thật sự phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa” Lâm Tây Canh tự giễu.

Nơi đây thế nào, anh còn rõ hơn người khác, một nhà hàng khó tìm, lại riêng tư, ngoài một đại sảnh không lớn lắm, hầu như đều là phòng riêng dành cho hai người.

Quan chức địa phương và thương gia giàu có thường chọn đây là điểm hẹn lý tưởng, anh gặp được người quen cũng dễ hiểu thôi.

“Anh Tây Canh, chúng ta vào thôi.” Ngô Nhân Kì đứng cạnh nhắc nhở. Lâm Tây Canh thu tầm mắt lại, gật gật đầu.

Trên xe, Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn cảnh đêm vút qua bên ngoài. Hành động vừa rồi của Lưu Hướng Đông rơi vào mắt Lâm Tây Canh, chẳng khác gì ném đá vào mặt hồ phẳng lặng.

Trong mắt anh, cô đã trở thành người như thế nào, nghĩ đến đây, không nhịn được thở dài.

“Ở gần tôi đáng ghét thế sao?” Lưu Hướng Đông vừa lái xe vừa hỏi. “Cục phó Lưu, chỉ là tôi hơi mệt thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt bình thản trả lời.

Lưu Hướng Đông cũng không nói gì nữa. Xe rất nhanh đã đỗ dưới nhà Lưu Ỷ Nguyệt. Cô vội vàng đẩy cửa xe. “Ỷ Nguyệt, tôi hy vọng cô có thể nghĩ kĩ một chút.” Lưu Hướng Đông thấy vậy liền nói.

Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, liếc mắt nhìn hắn, “Ngủ ngon, cục phó Lưu.” Nói xong, cô tiêu sái bước ra, cũng không thèm quay đầu lại.

Lưu Hướng Đông nhìn theo bước chân vội vã của cô, cười gằn một tiếng. Khá lắm, Lưu Ỷ Nguyệt! Không phải “hẹn gặp lại”, mà là “ngủ ngon”. Tôi thật muốn xem, cô có thể cứng đầu đến bao giờ.