Bờ môi lạnh lùng của Triệu Vũ Quốc tựa hồ mềm ra, chẳng qua ngay sau đó liền khô khốc lại. Ánh mắt hắn đảo qua Thủy Nhan thì tròng mắt co lại như đang nghiên cứu một thứ kỳ lạ, lại không nói lời nào.

Thủy Nhan không thích hắn dò xét như vậy nhưng trên mặt vẫn bình thản như nước, miệng lại thản nhiên nói: "Nhìn đủ chưa? Chủ nhân!"

Hắn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Đủ rồi."

Thủy Nhan khẽ vỗ vỗ bụi trên tà áo, thu hồi bát đũa, rời tiểu đình rồi trực tiếp đi về phía trước.

"Ngươi không hỏi ta đường về?"

Nàng không quay đầu, chỉ nói: "Ngươi là chủ nhân nên ta không dám yêu cầu, chẳng qua chỗ này có tường vây quanh , trong chốc lát ta sẽ tìm được."

Nói xong những lời này thì thân ảnh của nàng đã biến mất trong tầm mắt Triệu Vũ Quốc. Chỉ còn hắn lẳng lặng đứng, trong mắt một vùng lành lạnh:"Ngươi đi tra xét thân phận nữ tử này !"

Thạch Đông Thăng từ trong rừng phía sau đi tới, lên tiếng vâng dạ đáp ứng.

Hiện hắn càng thêm nghi hoặc đối với nàng.

Một nữ tử mà thấy đám thủ hạ của hắn lại xem như không có việc gì?

Phàm là người không có kinh nghiệm sa trường. Nhìn thấy đám ra người quen ra sinh vào tử kia, đều bị sát khí vô hình làm cho sợ tới mức không dám thở mạnh. Nam nhân còn bị như thế chứ đừng nói nữ tử.

Mà không ngờ nữ nhân được hắn gọi là Thủy Nhan không chút sợ hãi, không những thế còn dám can đảm đối mặt khiêu khích hắn.

Mấy điều này đã đủ hoài nghi về nàng, chẳng qua trong tâm hắn lại thêm phần hứng thú!

Thủy Nhan không biết đường, liền men theo đường mòn bên hồ mà đi, chẳng qua nàng không dám tới gần mà cách khá xa.

Không ngờ lại hữu hiệu, nàng tìm được chỗ nàng bị té xỉu lúc chiều. Tới chỗ này nàng liền nhớ lại đường quay về phòng, tiếp theo men ánh đèn mờ nhạt ven đường nàng thuận lợi trở về.

Vào nhà, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản nàng liền đi ngủ, nhưng lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, trong đầu lặp lại ý nghĩ rằng bản thân nàng là ai. Mà khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là, tựa hồ nàng chỉ quên hết thảy các mối quan hệ trước kia, còn kiến thức cùng kinh nghiệm sống thì vẫn nhớ rõ như in, điều này làm cho nàng rất là khó hiểu.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm, trong viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được côn trùng kêu vang theo gió truyền đến. Mùa hạ sắp đến, đám côn trùng ban đêm cũng không chịu ngủ yên …

Thủy Nhan xoay người dậy, khóe miệng chợt lộ nụ cười đắc ý.

Bị bóng đêm cản trở, nàng có điểm khó khăn mới tìm được phòng của Triệu Vũ Quốc. Tuy rằng trên đường có rơi vào giếng cạn một lần, có giẫm lên phá hư cái tổ của cò trắng một lần, tại rừng cây lạc đường một lần. Tóm lại trước khi trời sáng, nàng đã tìm được phòng của hắn.

Thủy Nhan lau lau vết bẩn trên mặt, nụ cười lại hiện trên khuôn mặt, nàng đứng bên cạnh một khóm trúc trước phòng Triệu Vũ Quốc, nhìn qua cửa sổ thì chỉ thấy bên trong tối đen, nghĩa là chủ nhân đang ngủ say.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng xoa tay chân, không nói gì mà xoay người trở về, lần này trở về lại thẳng một đường.

Sáng sớm, khi muôn ngàn tia nắng mặt trời chiếu soi từng nơi trên đại địa, Thủy Nhan đã ngồi ở một cái ghế đá cửa phòng, trên đầu còn vương mấy giọt sương trong suốt, biểu hiện rằng thời gian nàng ngồi ở chỗ này không ngắn.

Thạch Đông Thăng dụi dụi hai mắt không thể tin được. Một cô nương trong bộ y phục trong nhà mong manh, giữa sáng lại ngồi trên ghế đá nhắm mắt dưỡng thần!

Hắn cảm thấy đầu óc có điểm hoang mang, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ… Ở quê cô nương này còn có tục lệ hóng gió?"

Thủy Nhan mất một đêm thời gian đi thăm dò phòng của Triệu Vũ Quốc. Chỉ là trên đường vẫn có cảm giác như bị trói buộc. Cho nên vấn đề đầu tiên nàng muốn biết rõ, chính là nàng thật sự được hắn chuộc từ Thanh lâu?

Đương lúc nàng dựa theo lộ tuyến thăm dò trở về , thấy trước cửa phòng có ghế đá, muốn ngồi ở trên nghỉ ngơi một chút cho tốt.

Vì thế nàng ngồi ở trên ghế đá, lại như có người dạy nàng, tự nhiên nhắm hai mắt, sau đó trong đầu một vùng trống rỗng không có thứ gì, chỉ là cảm thấy có một sự cảm ứng rất kỳ diệu.

Ở đây một khắc, nàng mơ hồ chứng kiến một vật giống như tòa hoa sen màu vàng kim. Rõ ràng bản thân đang ở bên trong thì đột nhiên cảm giác không khí bốn phía dao động, mở hai mắt thì thấy một ánh mắt như không thể tin nhìn nàng.

"Ồ, ngươi tìm ta có việc?"

"A…"

Nàng phút chốc mở hai mắt, bộ dáng thanh khiết như một đóa thủy tiên trong ao trời, thuần khiết đoan trang lại mịt mờ trong màn sương. Thạch Đông Thăng chỉ cảm thấy tâm can giống như bị đánh đột ngột một cái, cảm giác như nghĩ đến đứa trẻ từ trong mẹ chui ra.

Thấy mặt hắn đỏ lên nhưng Thủy Nhan vẫn như thường, trên mặt người ta đỏ hay không thì có quan hệ gì đến nàng?

Nàng thong thả đứng dậy, sau đó thản nhiên nói: "Tới nơi ăn sáng chăng?"

Nói xong lại tự hỏi: "Ăn sáng? Sao ta lại biết?"

Thạch Đông Thăng đáp: "Xem ra người có thể quên mình là ai, nhưng không thể quên ăn!"

"Như vậy là không tốt?"

Vẻ mặt nàng nghiêm túc, một bộ xem vấn đề này phi thường nghiêm túc.

Thạch Đông Thăng như bị nghẹn, lại phát ra một tiếng ách.

Nàng thấy hắn không trả lời, nghĩ là đối phương chưa rõ nên giải thích: "No bụng là vấn đề cơ bản của con người, giải quyết không được thì… chỉ có chết!"

Thấy vẻ mặt nàng trịnh trọng như vậy, Thạch Đông Thăng thực sự muốn cười, nhưng cảm giác lời nói không sai, vì thế cũng chỉ có nuốt nghẹn, mặt lại đỏ…

Thủy Nhan mày nhíu lại: "Tinh lực của ngươi tốt như vậy, lấy than đá tại trù phòng mà tẩy, có thể trị tật xấu mặt đỏ.. ".

"Than đá mà có thể tẩy trắng sao…" Hắn nghe thì thở dài, nghĩ đến đầu óc của nàng đã hỏng rồi.

Vẻ mặt nàng không chút thay đổi nói: "Ngươi tràn đầy tinh lực, than đá đương nhiên sẽ tẩy trắng, có điều tinh lực cũng tiêu hao hầu như không còn" Nói xong, xoay người một cái tao nhã như muốn ra ngoài.

Thạch Đông Thăng cảm thấy thương hại… Nhìn vào thân ảnh nàng thì run rẩy nhẹ giọng nói: "Cô nương, một thân y phục trong nhà mà dự định đi ra ngoài?"

Cách hắn hai mươi bước Thủy Nhan ngừng lại, quay đầu:"Ta mặc thế này không phải là quần áo?"

"Phải."

"Vì sao không thể đi ra ngoài?"

Nàng lại một bộ nghiêm túc, khiến hắn không đành lòng cự tuyệt trả lời.

"Cái này gọi là y phục trong nhà, quần áo mặc bên trong áo ngoài."

Thủy Nhan gật đầu, lại hỏi: "Nếu không mặc bên trong, ta sao có mặc ở bên ngoài?"

"Chỉ có thể mặc như thế ở Thanh lâu !" Một tiếng nói lạnh lùng hấp dẫn sự chú ý của hai người vang lên.

Người tới chính là Triệu Vũ Quốc, tối hôm qua hắn đã biết Thủy Nhan đến gần phòng, hiện tại tới đây chỉ là lòng hiếu kỳ.Nàng lãng phí giấc ngủ vốn trân quý nhất với nữ nhân để làm gì?

Chẳng qua khi hắn tới tiểu viện, nghe Thạch Đông Thăng cố gắng giải thích, khuôn mặt lạnh lùng như băng cũng giãn ra một chút.

Thạch Đông Thăng thấy Triệu Vũ Quốc tới, vội thi lễ rồi im lặng lui một bên, chỉ là đôi mắt lóe ra vẻ không cam lòng. Dường như sợ câu nói của chủ nhân sẽ gây ám ảnh với Thủy Nhan.

"Sao ngươi hành lễ với ta như hắn?"

Hắn vẫn một bộ lạnh lùng.

"Ta không thích như vậy!"

Hắn xoay người đi đến cửa sân: "Bảo Thạch Đông Thăng mang ngươi dùng bữa sáng, lát nữa đến phòng ta!" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thủy Nhan không quản Thạch Đông Thăng, chỉ hỏi: "Sáng nay, ngươi không dùng bữa mọi người?"

Triệu Vũ Quốc không trả lời mà lập tức đi ra. Thạch Đông Thăng liền nhắc nhở: "Công tử thích dùng bữa sáng một mình!"

Nhìn vào kia cửa viện trống trơn, nghe hắn giải thích thì Thủy Nhan hỏi: "Ta không cần như vậy được chăng?"

"Ách… Không được, hắn là chủ nhân, cô chính là…"

"Chính là cái gì?" Thủy Nhan truy vấn.

Đương Thạch Đông Thăng lại sa vào suối mắt trong suốt kia, thốt ra một câu: "Nô tỳ!"