Đang lúc Thủy Nhan trở lại biệt uyển, Thạch Đông Thăng định ra cửa đón Triệu Vũ Quốc, nhìn thấy Thủy Nhan đang đi cùng ở phía sau, con ngươi vốn đang bình tĩnh như nước giống như bị một tảng đá xô xuống, có gì đó xao động nhộn nhạo, đôi mắt chăm chú nhìn Thủy Nhan…

- Thủy… Cô nương… Đã trở lại…

Hắn nói có chút lắp bắp.

Thủy Nhàn cười nhàn nhạt:

- Ừm, đã trở lại.

Thạch Đông Thăng nghĩ mắt hắn có vấn đề, hắn tự hỏi: "Người này là Thủy cô nương?"

Thủy Nhan lúc này khác với con người trước kia đi đi lại lại trong biệt uyển chăm chú tìm hiểu, nhất thời hắn không thể thích ứng, bất quá đưa mắt nhìn thấy khóe miệng Triệu Vũ Quốc gợi lên ý cười, hắn đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên thừa, thời gian trôi qua đá tảng cũng mòn, huống chi núi băng!

- Công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong, dùng ở thư phòng hay là đại sảnh?

- Ở thư phòng, ngươi cũng tới đây, cùng nhau dùng.

- Dạ.

Thạch Đông Thăng nói xong lui xuống chuẩn bị, bất quá nhìn thấy Thủy Nhan, trong lòng lại dâng lên một trận mừng thầm, điều làm hắn kinh ngạc, là hôm nay Thủy Nhan đã nở nụ cười với hắn…

Thủy Nhan đứng một bên nghe hắn trò chuyện cùng Thạch Đông Thăng, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngày xưa mặc kệ là có chuyện gì hắn cũng đều cùng thuộc hạ dùng cơm, nhất là cơm chiều, hôm nay như thế nào…

Triệu Vũ Quốc thấy mặt Thủy Nhan lộ vẻ nghi hoặc, dừng bước, nhàn nhạt nói:

- Các nhóm huynh đệ đều đã ly khai khỏi chỗ này, phải đến nhà ăn dùng cơm chiều, ta cảm thấy phiền toái.

Thủy Nhan gật đầu, không hỏi tiếp, bởi nàng ý thức được, chuyện hắn hắn không quan hệ gì tới mình, có thể hỏi, nhưng lại không thể hỏi kỹ, có thấy gì cũng phải làm bộ như không thấy.

Tựa như hôm nay lúc cưỡi con ngựa của Triệu Vũ Quốc nàng thấy ở bờm ngựa có một vết nhỏ như hoa mai, bởi vì bờm ngựa che phủ nên lúc bình thường không dễ dàng thấy được, nhưng hôm nay lúc nàng cưỡi, vô tình trông thấy.

Hoa văn kia rất đơn giản, đường cong uốn lượn như hình rồng, lúc này nàng ý thức được Triệu Vũ Quốc tuyệt đối không phải là công tử quý tộc bình thường, người có hoa văn con rồng, ngoại trừ hoàng tộc, những người khác tuyệt đối không có.

Nhìn thấy dấu ấn kia, mọi nghi ngờ của nàng tiêu tan, nàng vốn không hiểu tại sao Thái tử lại để cho Triệu Vũ Quốc ở biệt uyển của mình, rốt cục giờ đã hiểu, cùng là người trong hoàng tộc, ở đây không có gì là lạ.

Thẩy Thủy Nhan không hỏi gì tiếp, ngược lại trầm tư suy nghĩ, ánh mắt Triệu Vũ Quốc nhìn nàng khác trước rất nhiều.

Trong thư phòng, Thủy Nhan không ngồi xuống như bình thường mà đứng ở bên cạnh hắn, hắn nhướng mày, trầm giọng hỏi:

- Ngươi không ngồi sao?

Thủy Nhan lắc đầu:

- Từ giờ phút này, ngươi là chủ nhân, ta chỉ là nô tài!

Lúc này đây, không ngoài dự tính, hai chữ nô tài được nàng nhấn mạnh thấy rõ.

Hắn cười:

- Chủ nhân ra lệnh cho ngươi ngồi xuống, ngươi phải ngồi xuống chứ?

Thủy Nhan ngồi xuống, nhìn thẳng hắn, cất cao giọng:

- Đương nhiên.

Thạch Đông Thăng ở một bên nghe hai người nói, đột nhiên cảm thấy sự quen thuộc, như thế này rất giống Thủy Nhan trước khi bị mất tích. Khi hắn nghe Ngũ Nhi nói nàng bị cướp đi, hận không thể lao đi cứu Thủy Nhan, bởi vì ngại thân phận của mình, sợ làm lớn chuyện sẽ hỏng đại sự của công tử, hắn đành âm thầm cầu nguyện cho Thủy Nhan, hy vọng nàng gặp dữ hóa lành… Đương nhiên hắn biết cầu nguyện không có giúp được gì nhưng có lẽ như thế trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Nhưng vừa rồi nhìn thấy Thủy Nhan hoàn toàn bình thường, không bị tổn hao gì, hắn thật sự kinh ngạc, thế nên trong mắt chỉ toàn là hình ảnh của nàng.

Mà Thạch Đông Thăng hiểu rõ rằng tình cảm của mình với Thủy Nhan trên thực tế không phải là tình yêu đôi lứa. Lần đầu gặp Thủy Nhan, hắn đã cảm nhận được từ nàng một loại khí tức quen thuộc, vẻ trầm lãnh sâu lắng đến tận tâm khảm kia không khỏi khiến hắn phải trầm trồ tán thưởng.

Chỉ có điều, lúc này hắn rất muốn trực tiếp đa tạ Thủy Nhan, đó là bởi từ khi đi vào tới giờ, Triệu Vũ Quốc hình như nói nhiều hơn thường ngày gấp nhiều lần, ngày trước, ngoại trừ nghe được lời phân phó, sẽ rất khó thấy chủ tử nói chuyện, mà hôm nay, sau khi cùng Thủy Nhan trở về, chủ tử rõ ràng là nói nhiều hơn, thậm chí hắn phát giác, chủ tử của mình hình như rất thích cùng Thủy Nhan tranh cãi…

Trong lòng Thạch Đông Thăng khẽ run: "Lẽ nào… Chủ tử cũng nghịch ngợm,….?

Triệu Vũ Quốc để ý thấy ánh mắt thất thần của Thạch Đông Thăng, khẽ hỏi:

- Cơm lạnh ăn sẽ ngon hơn à?

- À…

Hắn vội vàng gắp thức ăn lên, vội vã cắn một miếng:

- Kỳ lạ, đồ ăn hôm nay hết sức ngon miệng, chẳng lẽ thay đổi đầu bếp sao?

Thủy Nhan cũng bưng bát lên, nhẹ nhàng ăn không một tiếng động, Triệu Vũ Quốc nhìn nàng, có chút suy nghĩ.

- Nhìn người ta ăn cơm thì sẽ no sao?

Thủy Nhan gắp một miếng thức ăn lên bát, dừng ăn cơm nhìn hắn.

Hắn lắc đầu, lập tức nghiêm túc ăn cơm, ba người chìm vào sự tĩnh lặng…

Cơm nước xong xuôi, một nha hoàn ở ngoài cửa nói:

- Công tử, thái tử điện hạ tới.

Triệu Vũ Quốc nhíu mày lại, lập tức hắn đứng dậy đi ra ngoài, Thạch Đông Thăng cũng vội vã theo đi…

Thủy Nhan nghe giọng nói của nữ tỳ nọ, nhớ ra đó là Ngũ Nhi, nàng cũng gấp gáp đứng dậy gọi Ngũ Nhi lại.

- Ta đã trở về, ngươi không tới gặp ta sao?

Tiếng mở cửa lịch kịch, Ngũ Nhi đứng ngoài cửa giàn rụa nước mắt:

- Thật là người sao? Không phải là đầu óc ta có vấn đề chứ?

Chứng kiến ánh mắt Ngũ Nhi chân thành tha thiết, lòng nàng bỗng nhiên ấm áp, tuy thứ cảm giác này rất lạ lẫm, nhưng nàng thật sự rất thích.

- Nếu không phải ta, ngươi cho rằng yêu quái sao?

Nàng cười, Ngũ Nhi cho nàng cảm giác hết sức thân cận.

Ngũ Nhi nhào qua ôm lấy nàng, lệ tuôn rơi:

- Thủy tỷ tỷ, tỷ thực sự đã trở lại, muội không có nằm mơ, thật sự không có nằm mơ…

Thủy Nhan có chút bối rối, nàng khẽ duỗi tay vỗ vỗ lưng của Ngũ Nhi:

- Ừ, là ta, ta vẫn sống và đã trở về.

Ngũ Nhi lau nước mắt:

- Từ hôm đó tới giờ, muội không có một ngày ngủ yên giấc, ngày đó nếu không phải bởi vì muội…

Thủy Nhan khẽ lắc đầu, mỉm cười ngăn nàng nói:

- Ta đã trở lại, sao còn khóc nữa, nhìn thấy ta sao lại thống khổ như vậy?

Ngũ Nhi đẩy nhẹ nàng:

- Tỷ thật đáng ghét, không biết là vì vui mừng quá mà khóc sao?

Thủy Nhan thoáng trầm tư, nghiêm túc nói với Ngũ Nhi:

- Gặp chuyện tốt ngoài sức tưởng tượng, kích động rơi nước mắt, đây là ý tứ của ngươi sao? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Ngũ Nhi lau nước mắt nước mũi, ủy khuất nói:

- Thủy tỷ tỷ, tỷ biến mất, giờ trở về, người ta đang xúc động mà… Tỷ nói gì chứ….

- Ha ha, Ngũ Nhi, ngươi thực sự là đáng yêu!

Ngũ Nhi như phát hiện ra đại lục mới, mặt hiên lên sự kinh ngạc, còn dùng ngón tay chỉ vào Thủy Nhan:

- A, a, a, tỷ còn cười ra tiếng nữa, lại còn có thể khen người khác.

Thủy Nhan ghé mắt:

- Ngươi đây đã tổn hao tâm trí khá nhiều, hay là khích lệ nhiều hơn chút nữa?

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới hậu viện, Ngũ Nhi mở cửa phòng của Thủy Nhan:

- Tỷ xem, công tử vẫn cho giữ nguyên phòng của tỷ, oa oa, ngài thật lợi hại, việc tỷ trở về ngài ấy cũng có thể đoán được!

Đang lúc Ngũ Nhi hớn hở nói cười, Thủy Nhan nghe được tiếng bước chân, biết là Hạ Ngải đến đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nàng tránh tới nơi này, kỳ thật chính là không muốn dính vào chuyện thị phi, nhưng là, hắn lại tự mình tìm tới cửa.