Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 24: Nguyên Nhân Cái Chết Của Hắc Bà

Trong mơ hồ, Thủy Nhan chỉ cảm thấy một hương vị nào đó tràn ngập trong mũi, nàng theo bản năng lấy tay lau lau mũi bởi vì mùi vị đó khiền nàng không thoải mái, khi bàn tay va chạm vào khuôn mặt trắng nõn, mùi vị kia càng thêm khó chịu.

Ý thức bỗng chốc quay trở lại, nàng đột ngột mở hai mắt, chỉ cảm thấy có cái gì đó dính dính ở trên mặt và mắt, nhớ nhớp dính dính, nàng muốn dùng tay lau đi, lại phát giác ra cả người đau đớn ghê gớm, xương cốt ở trong người cũng mỏi dừ khiến cho một người từ trước đến nay có thể chịu đau giỏi như nàng cũng bất giác phải nhíu mày.

Vào giờ phút này, trên mặt đột nhiên có người chà chà, rất nhẹ, rất ôn nhu cũng rất cẩn thận, dần dần phạm vi rộng ra cả mặt, Thủy Nhan đoán rằng người đó đang giúp nàng rửa mặt, không có ác ý với nàng, liền thả lỏng thân thể mặc kệ cho người nọ lau.

Mi mắt bị dính rốt cục cũng có thể mở ra, nàng mở mắt ra chậm rãi để thích ứng với ánh sáng, đang buồn bực vì sao Hắc bà không động thủ tiếp, chỉ thấy một nha hoàn đang lau người cho mình.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai mắt bị mù nháy liên tục vì sợ hãi, tuy rằng người run rẩy nhưng cố gắng kiềm chế nhẹ nhàng lau cho Thủy Nhan.

Đợi khi Thủy Nhan thấy rõ phía sau, mới phát hiện thì ra cái mùi tanh hôi vô cùng kia chính là máu, không biết máu kia từ đâu mà có, nàng lẳng lặng quan sát nha hoàn đang bên cạnh, nàng ta rõ ràng sẽ không làm gì bất lợi đối với mình.

"Ngươi định làm gì ta?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Thủy Nhan mở miệng hỏi nha hoàn kia, khóe mắt đột nhiên lại thoáng thấy một người nằm ở trên mặt đất, nàng có chút khó hiểu, liền thấy trên mặt đất chính là Hắc bà, hơn nữa từ lỗ thủng ở ngực lộ ra một miếng thịt, tinh tế nhìn lại thì thấy chính là trái tim, Thủy Nhan trong lòng hoảng sợ,

"Là ai đã giết bà ta?"

"Có người đã đến nơi này?"

Trực giác của Thủy Nhan cho thấy hai nha hoàn này có thể nghe được mình nói, không phải là thật sự điếc .

Câu hỏi của nàng có đúng không, hai nha hoàn này không thèm để ý, chỉ là bởi vì Thủy Nhan tỉnh lại không có làm gì lộn xộn, hai người liền bớt lo lắng.

Thủy Nhan thấy thế trong lòng buồn bực, không rõ là đã xảy ra chuyện gì, càng không rõ nha hoàn này muốn làm gì, nhưng cả người cảm thấy vô lực, đối với việc mà hai người kia đang làm nàng cũng không làm nổi, đành phải mặc cho nha hoàn kia dùng khăn lau cho mình.

Lúc trước rõ ràng tiểu nha hoàn này còn run rẩy mà giờ cảm giác được sự bình tĩnh của Thủy Nhan, liền từ chỗ xó nhà lần mò đi tới, nàng lại thử thăm dò cầm tay Thủy Nhan, thấy Thủy Nhan cũng không có giãy dụa, liền gấp gáp nắm chặt, tựa như là đã bắt được cọng rơm cứu mạng, mà đôi mắt vô thần bỗng chốc chảy ra nước mắt .

Nhìn thấy lệ quang từ trong mắt chảy ra kia, Thủy Nhan tâm vốn cứng rắn đột nhiên dao động trùng xuống, đối với hết thảy việc các nàng đã làm trước đây, giờ khắc này lại khiến nàng có xúc động muốn tha thứ, nhưng cái từ này, nàng cảm thấy rằng đúng là không nên xuất hiện ở bên trong từ điển của mình …

Từ trong lệ quang kia, nàng tựa hồ đọc ra rằng hai người này cực kỳ cần sự trợ giúp, liền cầm tay viết lên mấy chữ,

"Ngươi … Nghĩ muốn ta giúp các ngươi?"

Nha hoàn kia lập tức gật đầu, sau đó nước mắt tựa như mưa rơi nhịn không được mà tuôn ra.

Thủy Nhan cảm giác rất buồn cười, chính mình còn đang nằm cứng ở đây, cả người đều không thể nhúc nhích, hai người này không ngờ lại nghĩ muốn nàng giúp đỡ, thật sự là quá mắc cười …

Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, lại ở trên mu bàn tay viết:

"Ta không thể giúp được các ngươi, bởi vì chính bản thân ta, ta cũng không giữ nổi!"

Nha hoàn kia vội xua tay, sau đó chỉ vào thi thể Hắc bà trên mặt đất, lại chỉ vào Thủy Nhan , tựa như ý tứ là nói, Hắc bà chính là bị Thủy Nhan giết chết!

Điều này khiên Thủy Nhan vô cùng kinh ngạc, nàng có chút không tin lắc đầu, lại viết

"Làm sao có thể? Lúc ấy ta hôn mê.."

Nha hoàn kia vội vàng lo lắng xua tay, lại làm động tác cùng giống trước, nha hoàn cao hơn một chút kia vẫn cúi đầu làm việc, nàng đem tay Thủy Nhan lau khô , lại kỳ quái dính một chút máu chưa khô ở trên mặt đất vẩy lên mu bàn tay Thủy Nhan, động tác lưu loát không giống như người mù chút nào.

Lúc này Thủy Nhan cũng không để ý tìm hiểu nàng ta vì sao lại làm như vậy, chỉ có lẳng lặng nhìn xem tiếp theo nàng ta muốn làm cái gì.

Chỉ thấy nha hoàn kia ngừng lại, đem cái khăn vừa lau rửa kia cẩn thận đút vào túi áo trong người, tựa như là muốn bọc lại giấu nó đi.

Nha hoàn này làm một loạt động tác, rõ ràng chính là vì nàng mà che giấu mọi việc, Thủy Nhan trong lòng hoảng hốt,

"Chẳng lẽ … Hắc bà này thật sự là do ta giết?"

Đúng lúc này, hai nha hoàn kia đột nhiên khẩn trương đi tới góc nhà, ngồi xổm xuống, cả người lại bắt đầu run rẩy, Thủy Nhan đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe vài tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, liền hiểu được, thì ra là có người đang đến đây .

Thủy Nhan lập tức nhắm hai mắt lại, dùng sức chuyển động đầu quay lại gương mặt dính máu, khôi phục dáng vẻ hôn mê.

Qua một lúc chợt nghe thấy Nê Thu hô nhỏ, không bao lâu, Hổ Tam Nương liền đến, khi nghe xong lời nói của Hổ Tam Nương cùng Nê Thu, trong nội tâm nàng liền thất kinh, đủ mọi loại dấu hiệu đều cho thấy, Hắc bà chết khẳng định là liên quan tới nàng, nhưng vấn đề là … Mình như thế nào có năng lực giết Hắc bà? Hơn nữa khiến Hắc bà bị thê thảm như thế?

Thủy Nhan tận lực bình tĩnh lại, nàng bắt đầu hồi tưởng lại những điều trước khi mình hôn mê…

Khi đó nàng nghe thấy Hắc bà nói muốn kiểm tra thân thể mình, muốn nhìn cái kia có còn hay không, nàng hồi tưởng lại dường như đã từng có người nói với mình về vấn đề kia, mà khi ngón tay thô ráp của Hắc bà đi vào, nàng cảm thấy rất tức giận, sau đó đầu rất đau, tiếp theo dường như có đưa tay xuống, mơ mơ hồ hồ nắm phải cái gì đó nóng hổi, khó chịu nàng liền dùng sức kéo một cái, liền cảm thấy tất cả xung quanh biến thành thế giới màu đỏ, sau đó thì hoàn toàn không biết gì nữa …

Nghĩ đến đây, Thủy Nhan cho ra kết luận: nếu không có gì bất ngờ, Hắc bà chết chắc là do chính mình gây ra, nhất là cảm giác đụng đến thứ nóng hổi kia, hình như là tim của bà ta.

Nhưng nàng như thế nào có năng lực khi đang bị trói đem đoạt tim của bà ta?

Khi minh bạch Hắc bà là bị mình giết, Thủy Nhan không có kinh hoảng, càng không sợ hãi, coi như bản thân chỉ giết một con ruồi, phản ứng như vậy khiến nàng kinh ngạc không hiểu nổi, theo như lúc này nàng biết, chuyện giết người như vậy, bất kể là nam hay nữ, đều là một chuyện kinh khủng, mà sao phát sinh đối với nàng, lại như bình thường.

Trái ngược lại, nàng cao hứng đưa ra kết luận, nàng không phải nữ nhân thanh lâu.

Thử hỏi, nữ tử thanh lâu nào có bản lĩnh như vậy chứ?

Nhưng nghĩ tới đây, Thủy Nhan lại rối bời,

"Nếu ta không phải nữ nhân thanh lâu, thế thận phận của ta là gì? Vì sao ngay cả giết người cũng không sợ?"

Giải quyết được một vấn đề, lại xuất hiện nhiều vấn đề khác, nàng khẽ cảm thán,

"Rốt cuộc ta là ai?"

Đúng lúc này, nàng lại từ trong lời của Hổ Tam Nương cùng Nê Thu biết được tên địa điểm mà mình bị tống giam, đây là nơi Tử Hạ khiến nàng phải đến làm một việc.