*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiếp tục."

Phương Chu có chút nóng nảy, đã bị đánh hơn ba mươi thước rồi, thật sự cậu bị đánh sợ rồi. Không dám chần chờ, sợ thước đột nhiên rơi xuống.

"Em không nên tranh luận với anh, không nên đối với anh không có lễ phép."

"Nếu là em trai ngẫu nhiên tùy hứng tức giận chính là phúc lợi của em, anh cảm thấy không có chuyện gì cả, huống hồ lúc nảy cũng là anh không tốt, quá nóng nảy."

Phương Chu nghe Cảnh Trăn nói như vậy càng xấu hổ.

"Không phải anh không tốt mà là em tức giận lung tung......"

"Thôi được anh không phải là người phong kiến, cổ hủ. Cái này anh không phạt, còn có cái gì ?"

Cảnh Trăn nói.

Phương Chu cắn cắn môi thật sự nghĩ không ra, cậu lại sợ anh cảm thấy mình không có kiểm điểm lại, không biết hối cải, tùy tiện nói một cái đáp án xa vời.

"Em gặp chuyện quá kích động."

Cảnh Trăn nhíu mày 'Bốp' một roi thật mạnh dừng ở eo, nhắc nhở.

"Nếu chuyện giống thế này lại phát sinh, em sẽ làm như thế nào?"

Phương Chu nghĩ đến mình lúc nảy ở dưới lầu cùng anh buông lời tàn nhẫn, mặt có chút đỏ lên. Bây giờ nghiêm túc nghĩ lại.

"Tận lực tránh không để xảy ra chuyện."

Cảnh Trăn không còn nhẫn nại nghe cậu nói lời ba phải lá mặt lá trái, liên tục ba roi mang theo tức giận nện xuống đỉnh mông cậu.

"Em có thể không mang họ Cảnh, nhưng em phải nhớ kỹ cho anh, em vĩnh viễn là con cháu nhà họ Cảnh, là em trai Cảnh Trăn này. Thân phận của em, yêu cầu em quen dần với những lời đồn đãi vớ vẫn, hôm nay em lần đầu tiên nghe được những lời chửi bới, soi mói nhưng tuyệt không phải lần cuối cùng, anh không yêu cầu em ngay lập tức làm được vui, buồn tức giận không hiện trên mặt, nhưng ít nhất trước mặt người khác giảm bớt tính tình nóng nảy của em lại. Cũng như thân phận của em dù cho việc có lớn đến mấy cũng không cần em tham dự, bây giờ khả năng em chưa thể cảm nhận được nhưng em phải có ý thức đó. Mỗi tiếng nói, cử chỉ, mỗi hành vi, biểu cảm thậm chí ánh mắt, đều quyết định vận mệnh lợi thế của người khác. Phương Chu, ở bên ngoài bị oan ức tìm kiếm anh trợ giúp cũng không phải là việc mất mặt gì. Ngược lại nếu em bị người trêu ghẹo, ức hiếp lại gạt trong nhà, em đem hai người anh của em quăng bỏ nơi nào ?"

Phương Chu không phải một người dễ dàng bị cảm động sao hôm nay lại quá khác thường. Cậu lại nghĩ tới lời nói của anh hai ở thư phòng 'Anh ba em có tấm lòng rất thương người'.

Cảnh Trăn đưa tay lên.

"Không phạt em nhiều lắm, cái này chỉ yêu cầu trong lòng em từ từ tiếp thu. Ngẫm lại làm thế nào tiếp nhận thân phận của mình. Cuối cùng năm roi, đếm cho anh."

Nghe cuối cùng năm roi, Phương Chu trong lòng mới vừa buông lỏng, không ngờ thước đã quất xuống.

'Bốp!' Mới roi thứ nhất đã làm Phương Chu biết được năm roi này không dễ ăn.

'Một." Phương Chu giọng nói như thiếu hơi, thước đánh xuống quá mạnh, rất đau.

'Bốp!' Có lẽ là vài roi cuối cùng, Cảnh Trăn như dùng hết sức lực để đánh, mỗi một roi đều hiện lên một lằn đỏ thẫm.

"Ui... Hai." Phương Chu đã quá đau, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.

Cảnh Trăn lại tăng thêm lực đạo 'Bốp' quất ngay vết roi vừa rồi, mông nổi lên một lằn xanh tím chói mắt.

"BA!" Phương Chu như muốn hét lên.

'Bốp' thước quất mạnh xuống chỗ giáp chân mông, biết rõ nơi đó thịt non mịn nhất, đau đến Phương Chu vươn thẳng nửa người trên.

"Bốn!" Phương Chu cố nghẹn nước mắt xuống, mí mắt nhắm thật chặt, mặt đã nóng bừng.

'Bốp' thước cuối cùng đánh vào đỉnh mông, Cảnh Trăn thấy cả người Phương Chu run lên lập tức phục hồi lại rồi không nhúc nhích nữa, đầu cũng áp xuống thật sâu. Đưa tay kéo khăn trải giường bị cậu nắm đến không còn hình dạng thế nhưng đã bị ướt đến có thể vắt ra nước, anh thật không quen thế này.

"Ngồi dậy, nằm xích qua bên kia một chút."

Phương Chu nơi nào còn có thể di dời thân thể, thậm chí sức ở tay còn không có nên vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Cảnh Trăn lại đem thước lạnh lẽo đặt lên mông nóng bỏng của Phương Chu.

Phương Chu run lên, ngẩng đầu nói.

"Em dậy không nổi."

Thanh âm như chú cừu con bị thương đâu còn khí thế oai hùng như lúc dưới lầu.

Giọng nói của em trai giống như ngọn roi mạnh mẽ quất thẳng vào lòng Cảnh Trăn, nhưng vẫn quyết định làm tâm tàn nhẫn, đem thước khẽ khẽ đùi Phương Chu.

"Thể lực yếu như vậy còn muốn đi theo anh luyện TaeKwonDo, từ sáng mai cùng anh tập thể dục buổi sáng! Nhanh lên, muốn anh đếm sao?"

Phương Chu nào dám chần chờ nữa, hai tay nâng nửa người trên, đầu gối hơi cong động đến thương ở mông đau đến cậu rung người suýt chút nữa nằm xuống lại, Cảnh Trăn đưa tay nắm kéo cậu một cái. Vốn tưởng có thể mượn chúc lực, ai ngờ anh mạnh tay như vậy, Phương Chu chỉ có thể dựa vào lực của mình dịch dịch sang khăn trải giường sạch sẽ bên cạnh nằm ịch xuống giường, mông đau đến hút khí nhè nhẹ.

Mới vừa nằm sấp xuống nghe tiếng bước chân của anh dần dần rời xa, Phương Chu còn tưởng mình chậm chạp quá làm anh không hài lòng muốn ngồi dậy đi xem, lại thấy anh từ trong phòng rửa mặt đi ra, tay cầm chiếc khăn lông âm ấm đưa cho cậu.

"Lau sơ mặt đi."

Phương Chu cầm lấy khăn lông qua loa lau mồ hôi trên mặt, mắt liếc liếc mặt anh.

Cảnh Trăn thấy cậu có chút xa cách, nhưng vẫn nghiền ngẫm tâm tư của mình, đưa tay giựt lấy khăn lông trong tay cậu, tay phải ấn đầu của cậu, tay trái cầm khăn lông dùng sức chà đạp mặt Phương Chu một hồi, đến khi thấy mặt cậu bị chà đến đỏ lên mới dừng lại, xoay người đi vào phòng rửa mặt. Lần nửa quay trở ra đi đến kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra chai thuốc dạng phun sương.

"Thuốc này không đau, không cần căng thẳng như vậy."

Tuy rằng Phương Chu đang có cảm giác sống không bằng chết, mông giống bị chiên trong chảo dầu, thương trên mông không có khủng khiếp như cậu nghĩ. Từng lằn từng lằn thước xếp hàng trên mông, còn có vài chỗ hơi hơi phiếm thanh nhưng không trầy da.

Anh không có lừa cậu, thuốc vừa phun lên phía sau lành lạnh, rất thoải mái, người cũng dễ chịu hơn. Nghĩ đã thoa thuốc xong định đưa tay kéo quần lên, lại bị Cảnh Trăn đánh một cái vào tay vừa mới đụng vào lưng quần.

"Chưa được kéo lên!"

Phương Chu rút tay về, mặt đỏ lên như trái cà chua không dám quay nhìn anh.

"Anh đã hết giận?"

"Em nói đi?"

Cảnh Trăn buồn cười hỏi lại.

"Anh! em đói bụng."

Phương Chu muốn ngồi dậy.

Cảnh Trăn đi ra ngoài.

"Đúng là đứa nhỏ nhớ ăn không nhớ đánh. Chờ một chút thuốc thấm hết rồi đi xuống, anh đi hâm lại cháo."

Phương Chu nghiêng đầu, gác vào cạnh giường, cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng. Mình thế nhưng đã chân chính trở thành Cảnh gia tam thiếu. Đã từng thề vĩnh viễn không cùng nhà họ Cảnh có bất kỳ mối quan hệ nào, đã từng cảm thấy cả đời này sẽ không nhìn nhận bất cứ người nào của Cảnh gia, cũng đã từng chuẩn bị tinh thần sống một mình tự nuôi thân. Mình bây giờ có phải hay không 'Nhận giặc làm cha', có phải hay không thực xin lỗi mẹ, có nên bỏ hết tất cả những gì của trước đây để sống cuộc sống như thế này. Cậu có khi thật tức giận bản thân vì cái gì lại dao động ý tưởng lúc ban đầu, vì cái gì ngăn không được quan tâm của các anh. Và hiện đã gọi ra tiếng ' Anh' luôn rồi, cậu mới biết được nguyên nhân mình chần chừ, lo lắng cùng giả dối hư ảo, kiên trì, đều là hoang đường lấy cớ. Cậu vẫn luôn đem các anh đương nhiên coi như anh mình. Mà cho dù đối mặt ích kỷ, dối trá, nhát gan, bảo thủ, yếu đuối, tự cho là đúng, thói quen đang yên giấc lâu dài của mình, Anh vẫn tự biên tự diễn một màn kịch dài, phảng phất như vẫn luôn chờ, chờ cậu yên ổn, chờ cậu dũng cảm, chờ cậu bắt đầu giang tay cho cùng nhận. Phương Chu biết mình vẫn không bỏ xuống được ở trong cái thế giới khó phân thật giả, ở tại thế giới hỗn loạn muôn màu tìm được bờ vai........' Vẫn không quên nói mình có bao nhiêu cảm động.'

🍀🍀🍀

Cảnh Trăn nhìn Phương Chu chỉ có hơn mười bậc thang mà đi suốt năm phút đồng hồ, đầu ướt đẫm mồ hôi.

"Đứng ăn đi."

Cháo gạo kê vàng óng ánh, rau trộn nấm mèo măng tây, bầu xào mộc cần thịt, tôm bóc vỏ tẩm trứng, còn có đĩa nhỏ củ cải muối.

Phương Chu đã đói lả, vốn từ giữa trưa đến giờ không ăn một miếng gì, thời gian dài như vậy trước ngực giống như dán vào lưng luôn rồi. Cậu lại nghĩ đến, anh cũng không ăn cái gì mà ở bên cậu, trong lòng cân bằng một chút.

Cầm đũa gắp một miếng nấm mèo trong chén, mắt hơi sưng rời khỏi chén cháo thoáng nhìn lên.

"Là anh nấu sao?"

Cảnh Trăn trừng mắt liếc cậu một cái.

"Tối như vậy dì Vân không cần về nhà sao ?"

Thói quen thích nói thầm của Phương Chu đã trở lại.

"Không phải em muốn ăn trễ như vậy."

"Em nói cái gì? Anh nghe không rõ, em lặp lại lần nữa ?"

Cảnh Trăn chơi xấu nhìn nhìn cậu.

Lúc này không nói móc anh mấy câu còn đợi lúc nào, vì thế vội vàng nuốt xuống miếng tôm trong miệng lớn tiếng nói.

"Em nói, anh ít nấu ăn. Em quá ốm rồi không cần giảm cân!"

Chân Cảnh Trăn từ dưới cái bàn đưa ra đá một cái vào chân Phương Chu đang run run rẩy rẩy đứng.

"Nhóc con! Nấu cho em ăn vinh hạnh lắm rồi!"

Vừa nói vừa gắp một con tôm cho vào miệng.

Ha ha có thù không báo không quân tử, Cảnh Trăn vui vẻ thoải mái mà buông đũa xuống, thân mình hơi dựa ra sau.

"Vậy ăn ít chút. Đêm nay phải ngủ sớm, ăn nhiều không tiêu được."

Phương Chu nghi hoặc nhìn nhìn đồng hồ trên tường chín giờ bốn mươi, ánh mắt dò hỏi nhìn nhìn Cảnh Trăn.

"Ánh mắt em là ý gì? Đã quên sáng sớm ngày mai phải tập thể dục sao? Hay cho là anh nói giỡn với em? Năm giờ rưỡi, đến trễ một phút thêm một giờ."

Nói xong liền đứng dậy, vỗ vỗ vẻ mặt kinh ngạc của Phương Chu, đi lên lầu.

Sáng sớm hôm sau, Phương Chu không có đến trễ, thậm chí sớm hơn ba phút.

Thương trên mông trải qua cả đêm trằn trọc, thoa thuốc ba lần đã đỡ chút. Khi cậu nghĩ đến cả ngày hôm nay phải ngồi trên cái ghế gổ kia da đầu liền tê dại.

Cảnh Trăn từ lúc có ký ức bắt đầu đã có thói quen tập thể dục buổi sáng, hơn nữa anh tập võ từ nhỏ, càng luyện ra một thân thể cường tráng, cảm mạo phát sốt cơ bản không tìm thấy anh, ngoại trừ lúc trước luyện TaeKwonDo, cách thức luyện tập tự ngược khiến dây chằng cơ bắp bị kéo thương, còn phải chú ý tật xấu duy nhất là bệnh đau bao tử.

Lúc tập thể dục Cảnh Trăn không có làm khó dễ cậu, sau khi chạy chậm hai vòng, dạy cậu mấy động tác huấn luyện cơ bản cùng tự luyện tập, dạy được một nửa thì Cảnh Chí tới.

"Anh."

"Anh hai."

Cảnh Chí nhìn lướt qua Phương Chu một thân mồ hôi như mưa cúi ngồi xổm vặn vẹo sống không bằng chết, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Cảnh Trăn.

"Ngày mai ba mẹ về."

Cảnh Trăn nghe biết ý trong lời nói của anh, trong lòng có chút nghẹn 'lúc anh đánh em cho đến bây giờ có khi nào chọn ngày đâu', ngoài miệng lại nói.

"Dạ, em biết."

Dừng một chút, liếc nhìn qua động tác Phương Chu không hề đạt chuẩn.

"Cũng không đánh nặng lắm."

"Ừa. Em trong lòng hiểu rõ là được."

Anh nói vừa dứt lời đã chạy đi.

Một ngày này trôi qua thật không bình lặng, dễ chịu chút nào.

Phương Chu đi đến đâu đều bị các bạn học chỉ trỏ, không giống với trước, trong không khí đều nổi lơ lửng những ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Hây, đây là Phương Chu ở văn phòng cùng thầy Lưu đại náo đó."

"Không phải thành tích cậu ta rất tốt sao?"

"Nghe nói hiệu trưởng Cảnh thực thích cậu ấy mà."

"Kìa nhìn tay cậu ta chính là ngày hôm qua đánh vào ly nước thủy tinh đó "

"Oa, đánh bể cả ly thủy tinh, thật ghê gớm a!"

Ở trường học Phương Chu vẫn rất kiêu ngạo. Những lời nghị luận, phê bình cùng suy đoán, kỳ thật cậu đều nghe được cả, mắt cậu vẫn luôn nhìn phía trước, vẻ mặt chính khí không thay đổi, mắt nhìn thẳng, đi thẳng. Ngẫu nhiên có vài người nói có hơi quá đáng, một ánh mắt là có thể làm cho những người đó cứng họng, không nói thêm được lời nào.

Tiết học ngày thứ sáu đúng là thời cơ tốt.

Cảnh Trăn đem những việc xảy ra gần đây nói qua.

"Ngày hôm qua việc phát sinh ở văn phòng chắc tất cả mọi người đều có nghe thấy. Thầy đây không hy vọng học trò của mình không có một chút phán đoán nào mà giống mấy bà bán thịt, cá ngoài chợ đảo lộn thị phi. Sự tình cũng không có phức tạp như các em nghĩ, thầy giáo cùng học sinh ai cũng có sai cũng đã nhận sai. Các em nếu còn hiếu kỳ thì tới tìm thầy, chúng ta có thể đơn độc nói chuyện với nhau. Đừng để cho thầy lại nghe thấy có bất cứ lời nào bàn luận về đề tài này nữa, nếu cảm thấy quá nhàn, thầy sẽ tìm việc cho các em làm."

Vào ngày thứ hai tuần tiếp theo, Trần Hiện Đống không nói một lời đưa đơn xin từ chức.

🐾🐾🐾