*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quay buổi sáng xong, cả người Lạc Tĩnh Dực mỏi nhừ, tính toán ra ngoài đi lại một chút.

"La tỷ"

Trần Cách phía sau đuổi theo, gọi nàng một tiếng, còn nhìn xem phía sau có ai không, xác định không có ai mới cùng Lạc Tĩnh Dực rẽ ra đi tới vườn rau phía sau.

Lạc Tĩnh Dực: "Ân?"

"Cái này gửi lại cho ngươi" Trần Cách đem lá Q cơ hơi bị gấp nếp đưa cho Lạc Tĩnh Dực.

Lá Q cơ mới đúng là lá bài Trần Cách rút được. Còn 7 bích là lá bài Lạc Tĩnh Dực lợi dụng lúc xòe bài hấp dẫn sự chú ý của mọi người, âm thầm dưới bàn mà đưa cho Trần Cách. Lúc ấy Trần Cách cảm giác có người sờ chân mình, bị dọa cho hoảng sợ. Lạc Tĩnh Dực tính toán khoảng cách không đúng, dự định chỉ khều nàng một chút, nhắc nhở nàng cầm bài, thế nào lại để tay lên đùi Trần Cách luôn. Lạc Tĩnh Dực đưa mắt một cái, Trần Cách đã hiểu ý, âm thầm nhận lấy lá bài Lạc Tĩnh Dực đưa. Lúc sau, nàng nhanh tay tráo lá mình rút thành lá Lạc Tĩnh Dực đưa, tự nhiên thống nhất với lời Lạc Tĩnh Dực nói, cho mọi người một cái kinh hỷ.

Lạc Tĩnh Dực kẹp lá bài bằng hai ngón, quơ quơ trong tay, cười cười: "Ngươi phản ứng cũng rất nhanh"

"Không phá tiết mục của ngươi là được, ta trở về"

"Ân"

.

Đến giờ cơm, Triệu Liễm từ nhà hàng Trung Hoa trong khách sạn đóng gói mấy món Lạc Tĩnh Dực thích ăn, bỏ vào hộp giữ nhiệt, lái xe hai mươi mấy cây số đến Lệ thôn cho Lạc lão sư ăn trưa. Triệu Liễm dùng đầu gối cũng biết tính tình Lạc lão sư bắt bẻ như vậy, khẳng định đến Lệ thôn ăn đồ ăn chung với mọi người liền không thoải mái. Tuy nàng không phải trợ lý cá nhân, đưa cơm không phải là bổn phận của nàng, nhưng nghĩ Lạc Tĩnh Dực ở thành phố còn kén ăn chê lên chê xuống, đến nông thôn thiếu thốn, Triệu Liễm đau lòng thay nàng.

Đôi lúc Triệu Liễm cảm thấy mình đối với Lạc Tĩnh Dực có chút hội chứng Stockholm, bị nàng sai bảo nhiều như vậy, lại dùng tình cảm chân thực mà đối đãi nàng. Nói đi cũng phải nói lại, Lạc lão sư trừ bỏ hay bắt bẻ chuyện ăn uống sinh hoạt lẫn công tác, thì chung quy vẫn là người tốt. Chỉ cần hầu hạ nàng vừa ý, nàng liền đối với ngươi ôn hòa dễ chịu, như cha mẹ trong gia đình quan tâm ngươi. Quan trọng nhất là, nàng hào phóng, vung tiền không tiếc tay. Triệu Liễm từ lúc tốt nghiệp xong chưa làm qua chỗ nào khác, lập tức trở thành trợ lý hành trình của Lạc Tĩnh Dực, mỗi tháng thu nhập năm con số, cuối năm Lạc lão sư còn cho nàng phong bao lì xì dày dày, so với bạn đồng trang lứa đều nhiều hơn.

Triệu Liễm đem xe dừng ở bãi đỗ, vừa xuống xe một tầng nhiệt đã ập tới, trên đầu thì nắng chói chang, đổi giày sang dép lê, vừa đặt chân lên mặt đất dép cũng muốn nhũn ra. Thời tiết thế này còn muốn ra ngoài quay tiết mục lao động chân tay, mấy người này không sợ sốc nắng sao?... Nàng đi vào trong hỏi thăm, tìm đến phòng nghỉ của Phùng Duẫn Hâm thấy được Lạc Tĩnh Dực. Phùng Duẫn Hâm đang ngồi ăn cơm hộp đoàn làm phim cung cấp, trước mặt Lạc Tĩnh Dực cũng có một phần như thế, chẳng qua nhìn vào là biết vừa mở ra đã đem khép lại. Khẳng định Lạc lão sư một miếng cũng không ăn.

"Lạc lão sư, ngươi xem ta đem cái gì ngon tới cho ngươi ăn" Triệu Liễm nhảy nhót, giọng véo von như chim sẻ.

Trong phòng mở điều hòa, Lạc Tĩnh Dực ngồi trên ghế dựa Phùng Duẫn Hâm chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, nghe giọng Triệu Liễm cũng không mở mắt, nhẹ giọng nói: "Nắng nôi thế này ngươi còn chạy đến"

"Không việc gì, ta sợ ngươi ăn không được nên đem đồ ăn tới"

Triệu Liễm nghe giọng nàng, cũng biết nàng đang không cao hứng, tự giác hạ âm lượng xuống, đem hộp giữ nhiệt mở ra. Vốn dĩ Phùng Duẫn Hâm đang ăn thịt bò xào khoai tây cùng đậu cô ve, nghe động tĩnh bên này lập tức ngó qua: "Ai da để ta nhìn xem tiểu Triệu đem đồ ngon gì tới. Ngươi nói xem, trời nắng nóng như vậy còn chịu khó đem đồ ăn tới, không uổng công Lạc lão sư yêu thương ngươi. Nói về săn sóc người khác, vẫn là tiểu Triệu có bản lĩnh nhất"

Phùng Duẫn Hâm thường xuyên đến thăm Lạc Tĩnh Dực, Triệu Liễm đối với nàng cũng quen mặt.

Triệu Liễm đem hộp cơm từng ngăn một mở ra: "Có thịt dê Đông Sơn, ức gà xào dừa, đậu cô ve trộn chua ngọt với canh cá"

Phùng Duẫn Hâm trêu ghẹo: "Mùa hè còn ăn thịt dê? Không sợ bốc hỏa?"

Triệu Liễm khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Mùa hè ăn thịt dê tốt cho cơ thể, thịt dê mát không độc, kiện tỳ khai vị, bồi bổ khí huyết"

"Tốt như vậy sao? Dực tỷ tỷ, ta ăn một miếng được không?" Phùng Duẫn Hâm làm nũng nói.

Lạc Tĩnh Dực nhíu mày: "Nói chuyện đàng hoàng. Tiểu Triệu, ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì ngồi ăn chung đi"

"Được a, ta có mang theo cơm"

Ba người ngồi vây xung quanh một cái bàn nhỏ, Lạc Tĩnh Dực gắp hai miếng thịt dê, ba miếng thịt gà cùng mấy gắp rau trộn để lên phần cơm của mình. Đây là thói quen của nàng, không thích gắp chung món với người khác. Nàng muốn ăn bao nhiêu liền lấy trước bấy nhiêu, tuyệt đối không gắp thêm nữa. Phùng Duẫn Hâm và Triệu Liễm biết tật này của nàng, nhường cho nàng lấy xong mới động đũa. Lạc Tĩnh Dực ăn qua một miếng thịt dê thì bỏ, ăn thêm vài miếng thịt gà cùng rau trộn, húp một chén canh cá, cơm chỉ ăn một chừng một chén nhỏ.

Triệu Liễm buồn bực: "Lạc lão sư, thịt dê có phải không hợp khẩu vị của ngươi không? Ta nhớ rõ ngươi rất thích ăn thịt dê Đông Sơn"

"Cái này không phải thịt dê Đông Sơn" Lạc Tĩnh Dực buông đũa, nhìn hai người kia nói, "Ta no rồi, đi ra ngoài một chút"

Lạc Tĩnh Dực đi ra cửa, Triệu Liễm đem miếng thịt dê lên ăn thử: "Lạc lão sư như thế nào lại ăn không được? Không phải không khác biệt gì lắm sao? Đều là thịt dê mà vị còn khác nhau?"

Phùng Duẫn Hâm: "Ngươi còn không biết nàng? Miệng lưỡi nàng lợi hại tinh tường. Cũng không biết ai trên đời có thể thỏa mãn khẩu vị của nàng"

Trời nắng nóng làm Lạc Tĩnh Dực không có khẩu vị ăn uống, lại ở trong phòng điều hòa bị khí lạnh thổi vào, cảm giác đau nhức kinh niên ở eo chân lại muốn tái phát, ngồi không nổi nữa, ra ngoài đi lại cho máu huyết lưu thông.

Phùng Duẫn Hâm phòng nghỉ ở tầng ba, hai lầu dưới đều nhường cho khách mời ở. Cơm nước xong cơ bản tất cả mọi người đều ngủ trưa. Lạc Tĩnh Dực đứng ở hành lang lầu 3, mới đi được hai bước di động đã vang lên.

Là điện thoại của Đào đạo diễn.

Lạc Tĩnh Dực nghe máy, trực tiếp nói: "Ta đi công tác một tuần, chờ ta về tới Bắc Kinh chắc chắn ấn định nữ chính cho ngươi, được chưa?

Đào đạo còn chưa kịp mở miệng, Lạc Tĩnh Dực đã biết hắn gọi điện đến đòi người.

Đào đạo thở dài một tiếng: "Biết ngươi cầu toàn, ta cũng chỉ biết ở đây chờ ngươi. Ta có kiếm thêm ba nữ diễn viên khác cho ngươi lựa chọn, diễn rất không tồi. Nhưng kỳ thực ta gọi cho ngươi, ngoài chuyện nữ chính, còn có chuyện khác"

"Như thế nào ngươi càng nói càng nhỏ giọng, ngươi làm chuyện gì xấu nên chột dạ sao?"

"Lạc lão sư, ngươi cũng đừng trách ta, chuyện này cũng nghiêm trọng ta không quyế được... Nhưng ta nói lại sợ ngươi không vui"

"Nói đi, bên phía phát hành lại muốn nhét ai vào?"

Đào đạo là đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim "Ước nguyện vị thành niên", cả ngày cùng bên phát hành ra ngoài xã giao. Bên phát hành vui buồn hờn giận khó lường, muốn nâng đỡ ai liền nâng đỡ tới tay, còn không ưng ý cái gì thì nửa chừng có thể bỏ của chạy lấy người, không màng hậu quả. Tuy rằng Lạc Tĩnh Dực ở đoàn làm phim có quyền có tiếng nói, nhưng bên phát hành cũng một chín một mười. Phim làm ra không có bên phát hành thì chiếu ai xem đâu?

Dù sao cũng là bỏ tiền ra đầu tư, Đào đạo ở giữa Lạc Tĩnh Dực và bên phát hành căng da đầu mà vuốt ve hai bên.

Đang nghe điện thoại, Lạc Tĩnh Dực thấy Trần Cách trong phòng đi ra, vươn người xoay eo vận động một chút. Lúc nâng cánh tay lên bởi vì áo có chút ngắn, lộ ra vùng bụng bằng phẳng lại có một chút cơ bụng ẩn hiện. Trần Cách cho rằng không có ai nên cũng không vội vàng che lại, không hề biết Lạc Tĩnh Dực đứng trên lầu an tĩnh nhìn nàng.

Lạc Tĩnh Dực chứng kiến một màn này, cư nhiên còn có thể thấy cơ bụng, liền nhớ lại cảnh tượng nàng hít đất một tay sáng nay.

"...Lạc lão sư, ngươi còn nghe máy không?"

Đào đạo nói mấy câu không thấy Lạc Tĩnh Dực phản ứng, nhịn không được bèn hỏi.

Lạc Tĩnh Dực: "...." Thật là đang không chú tâm nghe, không ngờ bị bắt tại trận. "Đến lúc đó ta xem thử"

Đào đạo nóng nảy: "Đừng làm ta chờ nữa, diễn viên này đặc biết tốt, đảm bảo ngươi sẽ vừa lòng. Chờ một lát ta gửi người video thử vai của nàng"

"Thử vai? Ai vậy?"

"... Hóa ra nãy giờ ngươi không nghe ta nói"

Lạc Tĩnh Dực đúng là không có để tâm nghe, nàng bận xem Trần Cách chơi với mèo.

Một con mèo không biết từ đâu chui ra, có vẻ vừa ăn no nên nhàn nhã liếm liếm móng vuốt cùng bộ lông, Trần Cách trông thấy bèn tới ngồi xổm trước mặt nó.

Lạc Tĩnh Dực khinh bỉ mắng thầm: "Đứa nhỏ ngốc, mèo kiêu ngạo như thế, chắc chắn không thèm để ý đến ngươi cho xem"

Không nghĩ tới con mèo ma mãnh này tự động hướng về Trần Cách, ở dưới chân nàng cọ tới cọ lui, cọ một lúc còn không biết xấu hổ mà nằm xuống, giương cái bụng mềm mại về phía nàng meo meo mời gọi.

Lạc Tĩnh Dực: "..."

Mèo gì nhà ngươi a!! Chắc chắn là chó giả mèo!

Trần Cách nghiêng đầu cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa cào cào bụng nó, lại vuốt vuốt từ đầu đến đuôi. Con mèo lăn qua lăn lại, dường như rất hài lòng Trần Cách phục vụ nó, thoải mái nhắm mắt lim dim.

Lạc Tĩnh Dực mắng chửi trong lòng: "Xem bộ dạng nhà ngươi không có tiền đồ. Ngươi xứng đáng là mèo sao? Thật phải đem Tổ Tông nhà ta đến dạy ngươi cách làm mèo!"

Trần Cách mặc áo thun hồng, bên ngoài khoác áo dù trắng. Mái tóc vừa dày vừa dài đem cột lên kiểu đuôi ngựa, đem cái gáy xinh đẹp lộ ra. Nàng đem tay áo xắn một chút. Lạc Tĩnh Dực phát hiện tiểu cô nương thực trắng, cánh tay khi nắng chiếu vào càng trắng đến phát sáng. Trần Cách ngồi chơi với mèo vui vẻ đến nghiện, không phát hiện cổ áo bị trễ xuống. Ngồi xổm chân đã tê dại, Trần Cách dịch người một chút, cả người vừa vặn đối diện hướng Lạc Tĩnh Dực. Lạc Tĩnh Dực vô tình thấy cảnh tượng trễ nãi trước mặt, hơi nhíu mày.

Đào đạo không ngại nói lại lần nữa: "Bộ phim của chúng vai nữ hai dự định trước đó ngoại hình bị chê bai không hợp hình tượng, trên mạng nổi lên một trận phong ba bão táp. Chúng ta cùng bên phát hành muốn tuyển người khác thay nàng. Người mới cơ bản đã tuyển được, video thử vai gửi qua xin ngài bớt chút thời gian xem, cho câu trả lời chính xác. Nếu ổn chúng ta mau ký hợp đồng"

Lạc Tĩnh Dực lớn tiếng ho một cái, con mèo bị dọa giật mình, nhảy biến đi. Trần Cách đứng lên, cổ áo trở về như cũ, nàng đối với chuyện này hoàn toàn hồn nhiên không biết, còn hướng Lạc Tĩnh Dực cười đến xán lạn.

Lạc Tĩnh Dực tiếp tục cuộc gọi: "Nữ hai là... Tiểu Tô sao, ta cũng không quá xem trọng nàng. Ngươi đem video thử vai của người mới gửi qua ta xem"

"Đã sớm gửi email cho ngươi. May mắn ngươi không ở Bắc Kinh, tiểu Tô vì chuyện này mà nổi điên, cả ngày đến tìm ta cùng Lục tổng bên phát hành kiếm chuyện. Ngươi còn ở đây thế nào cũng bị nàng quấy nhiễu một trận"

"Chờ ta xem xong lại cùng ngươi nói, không có việc gì ta cúp máy đây"

Lạc Tĩnh Dực kết thúc cuộc gọi thì người trong đoàn vừa vặn ra tới, chuẩn bị chiều nay đi đào khoai sọ.

Lạc Tĩnh Dực lấy làm kỳ quái, hỏi: "Trời nắng như vậy đi đào khoai sọ? Không sợ cảm nắng?"

Phùng Duẫn Hâm: "Không có biện pháp. Chúng ta là chương trình lấy làm nông làm chủ đạo"

Lạc Tĩnh Dực: "Sao phải cầm cuốc theo?"

Phùng Duẫn Hâm cảm thấy câu hỏi này thật dư thừa: "Để đào đất nha"

"Năm 2020 rồi làm việc nông cũng nên công nghệ kỹ thuật cao tí đi. Ngươi còn dùng dụng cụ thời đồ đá? Lịch sử nhân loại mấy vạn năm tiến hóa đều bị các ngươi ném đi rồi"

"Tỷ tỷ ngươi tha cho ta đi, lúc trước chúng ta bàn bạc như thế nào. Ta nói không rõ ràng sao, đến đây để làm nông. Lúc trước ngươi đáp ứng ta, hiện tại đổi ý có hơi không thích hợp đi?" Khó được mấy lúc Phùng Duẫn Hâm có thể đem lời nói của Lạc Tĩnh Dực chặt đứt.

"Ngươi tốt nhất nên nhớ lại, ta vì cái gì đáp ứng ngươi" Lạc Tĩnh Dực đi vào trong lấy trang phục chống nắng.

Phùng Duẫn Hâm vui sướng mà theo vào, dựa ở cửa vặn vẹo, ngữ khí ngả ngớn nói: "Còn không phải bởi vì ngươi quá yêu ta sao?"

Yêu đương con khỉ. Nếu không phải ngươi khóc lóc van nài, ta làm gì đến chỗ này. Lạc Tĩnh Dực mang mũ che nắng bước ra, vừa lúc phát hiện Trần Cách đến, giống như nãy giờ nghe được không ít, chính là có chút sợ sệt thu mình lại như con hamster, nhìn Phùng Duẫn Hâm còn say mê vặn vẹo không khác gì trùng chỉ.

"Phùng đạo" Trần Cách nhẹ kêu một tiếng. Phùng Duẫn Hâm vậy mà lại bị dọa cho giật mình, lập tức đứng lên thẳng tắp như bộ đội nghe hiệu lệnh.

"Làm sao vậy?" Phùng Duẫn Hâm bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ không đứng đắn, xấu hổ muốn chết.

Trần Cách còn xấu hổ hơn nàng, như ốc muốn chui vào vỏ trốn.

Như thế nào tự dưng lại chứng kiến một màn ân ái mắng yêu của vợ chồng son?

Trần Cách nói: "Hồ đạo nói đạo cụ bị thiếu, bên kia cũng xảy ra chút vấn đề, bảo ta đi báo ngươi"

Phùng Duẫn Hâm: "Được, để ta xuống xem"

Phùng Duẫn Hâm đi rồi, Trần Cách cũng muốn đi, Lạc Tĩnh Dực nói: "Khoan đã, ngươi lại đây"

Trần Cách da đầu tê rần, máy móc quay lại nhìn Lạc Tĩnh Dực

"Ngài có việc gì gọi ta?"

"Tới"

Trần Cách vẫn duy trì nụ cười cứng đờ, đi đến trước mặt Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực nghiêng người tới, Trần Cách theo bản năng lùi lại một bước.

"Trốn cái gì?" Lạc Tĩnh Dực nói. "Đứng vững"

Vốn cho là La tỷ muốn giáo huấn một hai câu, nhưng tự nhiên lại thành thế này, Trần Cách cũng mù mịt không rõ. Nàng hơi ngẩng đầu, nhận ra La tỷ chiều cao thật tốt, mình 1m72, La tỷ tệ lắm cũng 1m75. Cả người cao gầy còn phát ra hàn khí quanh năm, khí tràng không giận tự uy làm cho người khác cảm thấy e dè, cảm giác giây tiếp theo La tỷ có thể sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.

Trần Cách cũng không có biện pháp lùi tiếp nữa, phía sau chính là cửa, nơi lúc nãy Phùng Duẫn Hâm tự quấn lại thành cái bánh quai chèo. Khoảng cách như vậy quá gần, Trần Cách không biết nên để tầm mắt ở đâu cho thích hợp, trong lúc bối rối mông lung lại lướt qua cánh môi Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực nâng tay lên, đưa đến trước ngực Trần Cách.

Trần Cách: ??? Hô hấp trong chốc lát đều cứng lại.

Giây tiếp theo, Lạc Tĩnh Dực liền đem dây khóa áo dù của Trần Cách kéo lên một đoạn.

Vẫn là như vậy tốt hơn. Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm. Tiểu cô nương này tốt xấu cũng là diễn viên, ra bên ngoài công tác sao còn vô tâm như vậy?

Nhưng động tác của Lạc Tĩnh Dực qua suy nghĩ của Trần Cách, lại mang một ý nghĩa khác.

Ý tứ La tỷ chính là...muốn ta khóa miệng lại, không được cùng ai nói mối quan hệ giữa nàng và Phùng đạo sao?

Đã hiểu!

Trần Cách như bắt được linh cảm, mãnh liệt mà kéo khóa lên không sót tí nào, suýt nữa thì đụng cằm.

Lạc Tĩnh Dực: "??"

Hai mắt Trần Cách lấp lánh, nghiêm trang hướng Lạc Tĩnh Dực bảo đảm: "La tỷ yên tâm, ta đã rõ phải làm gì"

Nói xong liền hùng dũng mà rời đi, như mang trọng trách lớn trên vai.

Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng rời đi, cân nhắc một chút...

Như thế nào lại ngoan đến vậy nha?

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Lời ta nói đều nhất nhất nghe theo, ngoan đến muốn mệnh. Chẳng qua muốn hỏi thêm một chút, ngươi ngoài thích kịch bản, còn thích ta ở điểm nào khác không?

Trần Cách: Ta giúp ngươi bảo đảm bí mật, không cho ai biết. Hi.

Lạc Tĩnh Dực: ?? Ý tứ gì? Liên quan câu ta hỏi ngươi sao?

=======

Tưởng tượng có cảnh quàng thượng nhìn Lạc lão sư cười đắc thắng như dị chắc zui =)))))

Một chút đểu rả hơn =))))