Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 36: Đao quang kiếm ảnh

Trên con đường lớn... Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Càn La bước đi trong đêm tối mịt mùng. Các cửa hiệu hai bên đường ban ngày tấp nập những khách qua lại giờ đều đã đóng cửa, một khung cảnh vô cùng tĩnh mịch.

Dường như giữa đất trời chỉ còn lại có mình Càn La. Nhưng lão biết mình sẽ không cô đơn, bởi Phương Dạ Vũ đang giăng thiên la địa võng, chờ lão bước vào.

Càn La không hề sợ hãi, bốn mươi năm trước lão đã tề danh Hắc Bảng, thế nhưng chỉ đến trận chiến trên Nộ Giao đảo, lão mới có được bước đột phá đầu tiên trong đời.

Đột phá ấy lại sinh ra từ điều mà lão luôn luôn sợ hãi - thất bại!

Bước đột phá thứ hai vừa xảy ra khi nãy, chính là khi Càn La công khai bày tỏ thái độ không khuất phục trước Bàng Ban.

Cả hai việc đáng sợ nhất ấy đều đã xảy ra, sẽ không còn thứ gì khiến Càn La phải sợ hãi nữa. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Cuối cùng thì lão đã đạt đến cảnh giới không còn vướng bận.

Võ công khi đã đạt đến cảnh giới như Càn La, điều theo đuổi đã không còn là chiêu thức công lực, mà quan trọng hơn chính là sự tu dưỡng tinh thần.

Càn La bỗng dừng lại, thong thả khoanh tay đứng thẳng, cười lớn: “Đã phiền tiểu Ma Sư phải chờ lâu rồi!”.

Từ bóng tối phía trước, ba người một trước hai sau bước ra, dẫn đầu đương nhiên là Phương Dạ Vũ phong thái văn nhân nho nhã.

Phương Dạ Vũ mỉm cười cung kính: “Vãn bối Phương Dạ Vũ xin bái kiến Thành chủ!”. Mắt Càn La rực lên: “Quả không hổ là nhân trung chi long, chẳng trách Bàng Ban nhìn hợp mắt!”. Vừa nói lão vừa đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện ngay một đám đông cao thủ đang nhanh chóng tiếp cận, trong bụng thầm cất một tiếng cười lạnh.

Phương Dạ Vũ đúng là không tiếc bất cứ giá nào bắt Càn La phải chết!

Phương Dạ Vũ than dài một tiếng: “Càn Thành chủ nhân tài cái thế như thế, lại không thể phục vụ cho vãn bối được mà phải binh đao gặp nhau, thật hết sức đáng tiếc! Hết sức đáng tiếc!”.

Càn La cười lên ha hả: “Càn mỗ là hạng người nào mà lại chịu nghe mệnh lệnh của người khác! Tiểu Ma Sư huy nhân động chúng, cho rằng có thể giữ ta lại được sao?”.

Phương Dạ Vũ lạnh lùng: “Vãn bối biết trong tay áo Thành chủ có giấu hỏa tiễn, chỉ cần phóng ra là đã có thể gọi phục binh của Sơn thành mà Thành chủ đã bí mật cho ẩn nấp gần đây đến. Thành chủ, xin mời!”.

Càn La vung tay, hỏa tiễn phóng ra, bay cao đến bảy tám trượng trên không trung rồi mới nổ.

Ánh hỏa tiễn rực rỡ trong màn đêm đen kịt, không hề khiến người ngoài nhận thấy trong đó ẩn chứa hiểm nguy sát phạt.

Bốn bề vẫn tĩnh lặng không một tiếng động, Càn La quát lớn: “Phải chăng bọn chúng đã gặp độc thủ của ngươi?”.

Hai cao thủ phía sau Phương Dạ Vũ bước lên trước một bước, đề phòng Càn La ra tay. Hai người này một đao một kiếm, dáng vẻ hết sức tập trung, không hề tỏ thái độ úy kị Càn La, có thể thấy đó là những cao thủ thế gian hiếm có.

Phương Dạ Vũ mỉm cười: “Thành chủ đã đánh giá cao vãn bối rồi, chúng tôi vẫn chưa có đủ khả năng tiêu diệt được đội quân tinh nhuệ của Càn La Sơn Thành mà lại không phát ra động tĩnh gì”.

Sắc mặt Càn La trở lại bình tĩnh như mặt nước hồ thu, giọng lạnh lùng: “Tiểu Ma Sư quả nhiên lợi hại, có thể kích động đám thủ hạ đã theo ta hơn hai mươi năm qua làm phản trong khi Càn mỗ lại không hay biết gì!”.

Phương Dạ Vũ vẫn hết sức bình tĩnh: “Việc này còn phải tạ ơn Thành chủ đã cho cơ hội. Nếu không phải Thành chủ sau khi tham dự trận chiến ở Nộ Giao đảo về liền bế quan trị thương, tính tình thay đổi, thì những thủ hạ trung thành ngày trước của ngài đâu lại dám thay lòng đổi dạ? Điều quan trọng hơn là họ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết theo ngài, hoặc là theo vãn bối tận hưởng vinh hoa phú quý. Hôm nay chỉ còn một mình Thành chủ ở đây, đó chính là sự thật, là minh chứng cho tính ích kỷ của con người”.

Càn La ngửa mặt cười lớn: “Lợi thì hợp, không lợi thì phân, vốn là quy luật tối thượng của Hắc đạo. Được lắm, ta đang muốn xem ngoài Bàng Ban ra, liệu còn có ai đủ tư cách để giữ Càn mỗ ở lại hay không?”.

Phương Dạ Vũ vẫn luôn giữ vẻ tươi cười khách khí, nhẹ nhàng: “Hai người phía sau vãn bối, người bên trái dùng đao gọi là Tuyệt Thiên, người bên phải dùng kiếm gọi là Diệt Địa, là thủ lãnh của Thập đại ngao thần ở Ma Sư cung. Trong hai mươi năm gia sư thoái ẩn, hai người bọn họ và các Ngao thần khác đều được phân công thâm nhập giang hồ, ngao du thiên hạ bằng thân phận khác để tranh thủ kinh nghiệm. Thành chủ nếu lầm tưởng rằng kinh nghiệm chiến đấu thực tế của họ không đủ thì không chừng sẽ bị thua thiệt lớn đó”.

Ánh mắt sắc bén của Càn La đảo qua hai kẻ phía sau. Tuyệt Thiên chừng ba lăm ba sáu, còn Diệt Địa chí ít cũng đã phải năm mươi. Tuổi tác hai người chênh lệch như vậy, chứng tỏ cả hai đều phải được chọn lựa hết sức kỹ càng.

Diệt Địa tuổi không còn trẻ song thân hình lại cao lớn, hai con mắt như hai hốc thủy tinh vô hồn, nhìn người khác như nhìn một vật chết, khiến ai đối diện cũng không khỏi lạnh người, cánh tay cầm kiếm vững chãi có lực, mũi kiếm lay động theo từng biểu hiện của Càn La.

Tuyệt Thiên được nêu danh trước, chắc hẳn còn xếp trên cả Diệt Địa, song vẻ ngoài lại hết sức bình thường, khiến cho người ta không thể cảm nhận được điểm đáng sợ của hắn, đặc biệt nhìn thân hình cao gầy còn có thể cho rằng hắn là loại nhát gan. Tuy nhiên Càn La biết rằng công lực người này chắc chắn cao hơn Diệt Địa thông qua đao khí đang dàn dụa truyền qua lưỡi đao trên tay hắn.

Bàng Ban nói không sai, trong tay Phương Dạ Vũ quả là nắm giữ lực lượng mà bất cứ ai cũng không thể khinh thường!

Càn La lạnh lùng: “Bàng Ban đặt cho các ngươi cái tên bá đạo nghịch thiên khinh địa như vậy, e rằng sau này các ngươi sẽ thể chết vô cùng đau khổ!”.

Sắc mặt của Tuyệt Thiên không thay đổi, song ánh mắt lại chợt rực lên, dường như câu nói của Càn La đã đánh trúng vào điểm yếu trong tâm tư hắn. Diệt Địa ngược lại, không có chút phản ứng gì. Kinh nghiệm sống của Diệt Địa chắc chắn nhiều hơn, sự quyến luyến với sinh mệnh ít hơn so với Tuyệt Thiên, vì thế hắn mới không có cảm giác nhiều với những đòn công kích tâm lý như vậy.

Những tài liệu quý báu ấy lập tức được Càn La ghi nhớ, chờ thời cơ thích hợp là có thể vận dụng để lấy đi sinh mệnh của hai tên này. Cao thủ bậc Càn La đâu phải chỉ xung trận bằng hai tay không suy nghĩ?

Phương Dạ Vũ ngửa mặt cười lớn: “Gia sư cho rằng, thiên địa vạn vật không bao giờ lấy thuận làm tiện, lấy nghịch làm quý. Đạo gia đã từng nói: “Thuận thì làm người, mà nghịch thì thành tiên, có thuận tất có nghịch, đó gọi là thiên đạo, kính và bất kính, bá đạo hay không bá đạo, chỉ là vấn đề ‘nhân tâm’ con người tự quyết mà thôi!”.

Trong lòng Càn La thầm tán thưởng, Phương Dạ Vũ cố ý nhắc tới Bàng Ban là muốn mượn uy thế của Ma Sư giải bỏ tâm ma mà Càn La đã gieo vào trong đầu Tuyệt Thiên và Diệt Địa. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Càn La ngửa mặt cười: “Được lắm! Để cho các ngươi dùng việc chứng minh người nào là thuận, kẻ nào là nghịch, người nào sống, kẻ nào chết!”.

Sát khí ngùn ngụt dâng lên bao lấy Càn La. Phương Dạ Vũ mỉm cười lùi lại phía sau.

Bề ngoài Càn La vẫn tỏ ra ung dung, thực tế đã đề tụ công lực đến đỉnh điểm.

Phá giặc phải bắt kẻ cầm đầu, Càn La không ra tay thì thôi, đã ra tay tất phải lấy Phương Dạ Vũ làm mục tiêu.

Tuyệt Thiên, Diệt Địa từ hai bên Phương Dạ Vũ xông lên, một đao một kiếm loang loáng chém tới. Sắc mặt Càn La biến lạnh, hừm lên một tiếng, tung ra hai chưởng lên lưỡi đao và mũi kiếm.

“Hự! Hự!”.

Tuyệt Thiên, Diệt Địa đồng kêu một tiếng. Thân người Tuyệt Thiên rung lên, Diệt Địa lùi ra sau nửa bước nhỏ, qua được đòn đầu tiên của Càn La.

Càn La không chút ngạc nhiên về võ công của hai tên đó, lại hừm lên một tiếng, hai tay biến thành muôn vàn móng vuốt, thực thực hư hư nhằm cả hai bổ tới.

Đúng lúc đó, tiếng gió rít lên. Bốn bóng người từ trên mái nhà lao xuống, bốn cây trường mâu nhằm thẳng Càn La đang tấn công Tuyệt Thiên Diệt Địa công đến.

Càn La nghĩ nhanh trong đầu, chỉ huy vây tiễu lão lần này thực sự là một cao nhân đã được huấn luyện kỹ càng, hiểu rõ về thuật liên thủ tấn công, bởi nếu như quá nhiều người lao xuống, tình thế sẽ trở nên phức tạp, Càn La có thể đục nước béo cò mà chiếm lấy lợi thế. Con số bốn người là không đông không ít, vừa đủ bù lấp những sơ hở phía sau, vừa phát huy được sức mạnh lớn nhất.

Tuyệt Thiên ngạnh tiếp một đòn của Càn La, tuy cố gắng không lui nửa bước song huyết khí đã thuyên giảm hẳn, đao trong tay đã không còn giữ được thế chủ động như trước, đang định chuyển công thành thủ thì phía trước mặt đã dăng đầy bóng vuốt của Càn La.

Hắn đúng là thủ lãnh của Thập đại Ngao thần, tuy đối mặt với cao thủ hàng đầu thiên hạ song gặp nguy vẫn không loạn, hét lên một tiếng, chém xuống một đao, mục tiêu không phải là tay mà là trán Càn La, thật đúng là bạt mạng!

Diệt Địa tuy bề ngoài cao lớn, song đấu pháp lại ngược hẳn với Tuyệt Thiên, đường kiếm mềm dẻo biến hóa, mũi kiếm không ngừng tỏa ra hoa kiếm bảo vệ trước mặt, phong tỏa chặt mọi hướng tấn công của Càn La.

Một công một thủ, phối hợp chặt chẽ không chút sơ hở.

Càn La hét lớn: “Được lắm!”. Thân hình không hề dừng lại, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thể phát giác, lao vào khoảng trống giữa hai địch thủ, ngón tay giữa của hai tay đồng thời phóng ra, đúng vào đao và kiếm.

Phương Dạ Vũ phía sau không khỏi sửng sốt trong lòng, võ công Càn La biểu hiện ra lại hoàn toàn trên mức đánh giá của hắn. Lẽ nào sau khi bại dưới kiếm của Lãng Phiên Vân, công lực của Càn La không những không suy giảm mà còn tiến bộ hơn?

Trong khi suy nghĩ, cây Tam Bát Kích đã nằm gọn bên tay trái.

Một đao dũng mãnh của Tuyệt Thiên bật ngược lên, thế kiếm chặt chẽ của Diệt Địa tản ra, bốn cây trường mâu đã cách Càn La chừng gần sáu thước.

“Keng!”.

Thanh trường mâu hai khúc đeo sau lưng Càn La đã nằm gọn trong tay, tốc độ nhanh đến kinh người hợp hai thành một. Một mâu hóa hai mâu hướng tới khe hở không thể tránh khỏi khi Tuyệt Thiên và Diệt Địa biến đổi chiêu thức.

Cuối cùng Càn La cũng dụng đến cây mâu uy chấn thiên hạ của lão.

Trận chiến năm xưa trên Nộ Giao đảo, nếu không vì không kịp rút trường mâu ra, Càn La cũng đâu thất bại nhanh chóng thảm hại như thế dưới kiếm của Lãng Phiên Vân!

Nhưng cũng chỉ có Lãng Phiên Vân mới có thể nhanh được đến mức khiến Càn La không kịp trở tay, còn bây giờ mâu đã ở trong tay của Càn La Sơn thành chủ.

Phương Dạ Vũ thầm kêu hai tiếng không ổn! “Keng, keng!”.

Tuyệt Thiên, Diệt Địa gần như đồng thanh kêu lên một tiếng, hai thân hình văng ra ngoài như bị sét đánh. Trước công lực dũng mãnh quái lạ của Càn La, hai kẻ đó chỉ còn nước đào tẩu tránh chiêu nếu không muốn bị chấn đứt tâm mạch.

Hai người không khỏi ngạc nhiên, cũng chẳng cần hỏi một câu, Càn La đã luyện thành công Tiên thiên chân khí!

Chân khí là thứ vô cùng huyền ảo, có nguồn gốc từ sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, ẩn giấu trong kinh mạch huyệt vị mỗi người. Người theo đuổi võ đạo, thông qua sự rèn luyện khắc khổ tinh thần và thể chất, có thể khơi dậy một phần hay toàn bộ tiềm năng vô cùng vô tận đó, tạo nên thành công cao hay thấp, đó cũng chính là điểm khác biệt giữa cao thủ và đê thủ trong võ lâm.

Chân khí có hai loại, là tiên thiên và hậu thiên.

Hậu thiên do luyện tập mà thành, hạn chế trong cơ thể. Tiên thiên là tinh hoa của trời đất tự nhiên, vô cùng vô tận. Sự khác biệt giữa hai loại chân khí này không nói cũng có thể luận ra.

Chỉ cao thủ cái thế mới có thể luyện thành Tiên thiên chân khí, giống như huyền khí của cao thủ Hắc đạo đã chết Đàm Ứng Thủ. Huyền khí tuy đã giúp hắn ta hoành hành giang hồ, song vẫn còn kém nửa cấp nữa mới đạt đến mức Tiên thiên chân khí. Tuyệt Thiên, Diệt Địa so với Đàm Ứng Thủ còn kém hơn một bậc, gặp phải Tiên thiên chân khí mà ba năm nay Càn La đóng cửa luyện thành, đương nhiên là chịu thua thiệt lớn.

Càn La lão mưu thần toán, lợi dụng tình thế Tuyệt Thiên và Diệt Địa muốn cản trở mình, ép hai tên này phải hết sức thi triển ba chiêu, trước tiên dùng chân khí bình thường để dụ đối phương yên tâm ra tay, chờ đến chiêu thứ ba mới vận Tiên thiên chân khí tung đòn sát mạng.

“Keng!”.

Một âm thanh kinh chấn cả vùng. Tam Bát Kích và trường mâu trong nháy mắt như quyện vào với nhau. Phương Dạ Vũ hét lên điên cuồng, Tam Bát Kích vung thành lưới vây, chống đỡ mâu thứ hai của Càn La.

Tuyệt Thiên Diệt địa vẫn hỗ trợ hai bên, song Phương Dạ Vũ lại có cảm giác như thể chỉ một mình hắn đang đơn độc tham chiến.

Cao thủ Hắc Bảng quả là không dễ đụng vào!

Phương Dạ Vũ gầm lên một tiếng, lùi mạnh về phía sau, cây Tam Bát Kích trong tay thi triển một trong ba đại tuyệt chiêu cứu mạng chân truyền của Bàng Ban là “Phật thủ đào hầu”, phóng ra một luồng chân khí cực mạnh nhằm cây trường mâu đang lao tới.

“Rầm!”.

Phương Dạ Vũ bay vút lên không như một chiếc lông vũ, lùi mạnh ra ngoài.

Hóa ra khi hai luồng chân khí chạm nhau, chân khí của Phương Dạ Vũ lại biến đổi từ dương cương sang âm nhu, bật trở lại phía hắn, đẩy lùi hắn về sau như gió thổi lá cây khô.

Đao, mâu, rìu, kiếm từ bốn phía bủa vây lấy Càn La.

Một đao một kiếm của Tuyệt Thiên và Diệt Địa lại chém tới.

Càn La than thầm một tiếng. Sau khi Phương Dạ Vũ mất hút sau đám tử sĩ xông lên liều mạng tấn công, lão ta đã mất đi cơ hội ngàn năm có một để lấy mạng hắn, liền hoành mâu đổi hướng, chĩa thẳng tới Tuyệt Thiên Diệt Địa đang xông lên.

“Ting ting, tang tang!” không ngớt tai.

Tuyệt Thiên, Diệt Địa chỉ trong tích tắc đã phải lần lượt chống trả hơn mười mâu của Càn La, lại lùi hơn mười bước. Nếu không phải Càn La còn phân tán chú ý đối phó với các binh khí khác đang liều mạng tấn công, e là cả hai tên đã táng mạng đương trường.

Dù sao, việc bọn chúng có thể cầm cự lâu như vậy mà không bị tổn hại trước Độc thủ Càn La cũng đã khiến cả hai danh chấn giang hồ.

Càn La hét lên một tiếng, vượt qua hai tên, nhảy vọt lên một bức tường cao.

Nhất thời không có tên nào dám nhảy lên tường nghênh chiến với Càn La. Thế nhưng xung quanh bóng người mỗi lúc một đông, cũng không biết được là đã có bao nhiêu địch nhân xuất hiện.

“Aaa!”.

Một giọng đanh chói của nữ nhân và tiếng đánh chém từ mái nhà phía xa truyền tới. Càn La giật mình, vận công vào hai mắt nhìn về phía phát ra âm thanh đó, chỉ thấy một bóng người thướt tha đang lao về phía lão.

Càn La kêu một tiếng thất thanh: “Yến Mi!” Hai chân dùng lực, thi triển khinh công “Chưởng thượng khả vũ” đạp chân lên binh khí của địch bay về phía Dị Yến Mi.