Hàn Bách nhảy qua một bức tường cao, đuổi theo Phạm Lương Cực đến một con ngõ nhỏ, phàn nàn: “Ngõ ngách ở đây đầy rẫy những chuột bọ. Ông rốt cuộc là muốn đưa tôi đi đâu vậy?”.
Phạm Lương Cực đáp: “Tiểu tử, nhẫn nại một chút!”, rồi đột nhiên ngừng lời, đứng im nghe ngóng.
Hàn Bách cũng cảnh giác dừng lại.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong ngõ truyền tới, một người con gái đẹp tuyệt trần đi về phía họ, Hàn Bách ngạc nhiên đến trợn cả hai mắt.
Người đến lại chính là Tần Mộng Dao.
Phạm Lương Cực rút chiếc tẩu ra, nhàn nhã nhét vào mấy sợi thuốc. Tần Mộng Dao đi thẳng đến trước hai người cách chừng bảy tám bước thì dừng lại, bình tĩnh nhìn Hàn Bách đang chằm chặp nhìn nàng không chớp mắt và Phạm Lương Cực như có tật giật mình đang giấu ánh mắt sang một nơi khác, nhẹ nhàng nói: “Thuật truy đuổi của tiền bối thật đúng là thiên hạ vô song, tôi đã lần lượt dùng cả mười biện pháp mà cũng không cắt đuôi được ngài”. Dừng một lúc rồi lại tiếp: “Dám hỏi tiền bối có phải là ‘Độc Hành Đạo’ Phạm Lương Cực?”.
Phạm Lương Cực châm thuốc, hít một hơi sâu: “Tần cô nương không hổ là cao thủ xuất chúng nhất trong ba trăm năm trở lại đây của ‘Từ Hàng Tịnh Trai’, có thể dựa vào trực giác mà đã đoán được ta đi theo cô nương, lại còn quay lại đuổi theo chúng ta nữa”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách ở bên cạnh ngạc nhiên lên tiếng: “Tần cô nương cứ gọi mãi tiền bối trước tiền bối sau. Sao ông không giải thích một chút, nói cho cô ấy biết là ông có một trái tim còn rất trẻ?”.
Phạm Lương Cực trừng mắt nhìn chàng một cái, rồi nói tiếp: “Lần này ta theo cô nương đến đây, đúng là có việc quan trọng liên quan đến sự hưng vong của võ lâm muốn thương lượng cùng với cô nương”.
Hàn Bách lập tức nhớ đến định nghĩa của Phạm Lương Cực cho từ ‘uy hiếp’, chính là sự thương lượng ngon ngọt đến độ không thể từ chối’, trong lòng chợt cảm thấy có gì đó không ổn, bởi từ trước đến giờ chàng chưa từng thấy Phạm Lương Cực nói chuyện thẳng thắn như thế, nghĩ rồi lại tự trách mình không biết Phạm Lương Cực đang âm mưu gì.
Tần Mộng Dao chỉ tùy tiện đứng trước chàng song Hàn Bách lại cảm thấy đất trời tràn ngập nhiệt huyết thanh xuân.
Mỹ nhân lại không mảy may động tĩnh, vẫn bình thản: “Tiền bối nếu có lời, xin mời nói thẳng!”.
Phạm Lương Cực nhả ra một hơi thuốc, quay đầu lại nhìn Tần Mộng Dao: “Cô nương đến đây, ta nghĩ nhất định là vì vụ hung án Hàn phủ rồi?”.
Tần Mộng Dao hơi mỉm cười: “Việc này làm sao có thể qua được nhĩ pháp của Phạm tiền bối. Sư phụ tôi đã từng nói, cực điểm của thiên hạ không có ai vượt qua được quyền của Bàng Ban, kiếm của Lãng Phiên Vân, thương của Lệ Nhược Hải, tay của Xích Tôn Tín, đao của Phong Hàn, mâu của Càn La, tai của Phạm Lương Cực, kim của Liệt Chấn Bắc, roi của Hư Nhược Vô”.
Tay của Phạm Lương Cực rung lên, bắn ra những tàn lửa, ngạc nhiên nói: “Đây là lời của Ngôn Tĩnh Am?”.
Sự ngạc nhiên của lão ta hoàn toàn không phải là cố ý, hai đại thánh địa của võ lâm từ trước đến giờ không tranh chấp với đời, địa vị cao quý vô cùng. Ngôn Tĩnh Am và Liễu Tận Thiền chủ của Tịnh Niệm Thiền Tông đều được xưng tụng là hai đại cao thủ tuyệt đỉnh của Bạch đạo, song võ công hai người này cao siêu đến đâu, bởi chưa từng thấy họ giao đấu nên ai cũng chỉ dám đoán già đoán non mà thôi. Nhưng vừa rồi Tần Mộng Dao dẫn ra mấy câu của Ngôn Tĩnh Am đã cho thấy hiểu biết của người này không chỉ với thành tựu lớn nhất trong đời của Phạm Lương Cực, mà còn là tổng kết chí lý về tất cả các nhân vật trong Hắc Bảng võ lâm, khiến cho Độc hành đạo Phạm Lương Cực nghe mà kinh hãi đến mức không thể giấu giếm.
Nghe đến tên của Ngôn Tĩnh Am, Tần Mộng Dao lộ rõ vẻ tôn kính, nói: “Tâm pháp và kiếm thuật của bản Trai lấy ‘tĩnh’ làm chính, lấy thủ làm công, nhưng sư phụ đã từng nói nếu gặp phải tiền bối nhất định phải chuyển tĩnh thành động, chuyển thủ thành công, từ đó có thể thấy sự kính nể của sư phụ đối với tiền bối”.
Hàn Bách hiếu kỳ hỏi: “Vậy đối phó với Xích Tôn Tín thì có cách hay gì?”, điều chàng quan tâm đương nhiên là sức mạnh của Ma chủng trong cơ thể mình.
Tần Mộng Dao nhìn sang phía Hàn Bách, nghĩ một hồi rồi nói: “Tuyệt đối không được quyết đấu với Xích Tôn Tín trong một kho vũ khí vào lúc chập choạng tối, nhưng đây chỉ là lời của tôi nói thôi”.
Phạm Lương Cực cười không ra tiếng, vỗ đùi khen hay: “Quả thật là tuyệt đến mức không thể tuyệt hơn! Cô nương vừa xinh đẹp như tiên nữ, lại có trí tuệ tựa Gia Cát, chẳng trách Tiểu Bách của ta vừa trông thấy cô đã mất cả hồn phách, ngay đến đại thù bản thân cũng có thể bỏ qua luôn!”.
Hàn Bách như bị kim đâm, rùng mình một cái, vội ngắt lời: “Lão quỷ đáng chết, điều này sao có thể tùy tiện nói ra chứ?”.
Phạm Lương Cực dùng tay ngăn không cho Hàn Bách nói tiếp: “Ngươi cao đến bảy thước, đường đường một nam tử hán, lại chỉ dám nghĩ không dám làm. Việc thích Tần cô nương mà ngươi gọi là bí mật ấy sớm đã khắc rõ trên mặt ngươi rồi, cứ nhìn chằm chặp người ta không chớp mắt, lại còn trách ta không giấu giếm hộ!”.
Tần Mộng Dao khẽ đưa mắt nhìn qua anh chàng Hàn Bách đang muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào. Nàng muốn nổi giận song trong lòng lại không hề có chút cảm giác giận dữ. Ấn tượng sâu sắc nhất mà Hàn Bách để lại cho nàng không phải là phong độ hiên ngang anh hùng mà là sự chân thành toát lên trong ánh mắt, chỉ nhìn qua cũng có thể cảm nhận được tình ý thực sự của con người này đối với nàng. Nhưng những rung động khẽ khàng ấy vẫn không đủ làm rối loạn sự bình tĩnh cố hữu của Tần Mộng Dao.
Tâm trí nàng đột nhiên nhớ về một khoảnh khắc đã trôi qua lâu lắm, tại một góc vườn trong Từ Hàng Tịnh Trai.
Trời khi ấy đang mang mang mưa tuyết, từng bông hoa tuyết rơi nhẹ trên áo choàng của nàng và ân sư Ngôn Tĩnh Am. Tần Mộng Dao trộm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của Ngôn Tĩnh Am, cho dù giữa mùa đông tuyết giá song trong lòng nàng vẫn cảm thấy một sự nồng ấm không thể xóa mờ. Ngôn Tĩnh Am với nàng không phải như sư phụ mà giống một tỷ tỷ, nàng không biết trong trời đất này liệu có còn ai so sánh được với vẻ dịu dàng và tình cảm của người hay không.
Ngôn Tĩnh Am mỉm cười: “Mộng Dao! Sao lại nhìn ta một cách khó hiểu như thế, phải chăng trong lòng nảy sinh ý nghĩ xấu nào rồi?”.
Tần Mộng Dao nói: “Mộng Dao có một câu hỏi bạo gan, muốn hỏi người!”.
Ngôn Tĩnh Am vẫn giữ nụ cười nhẹ: “Một con người ngoài kiếm đạo ra không còn theo đuổi gì nữa như em lại còn có một câu không nên hỏi cũng phải hỏi, ta nhất định không thể bỏ qua rồi”. Cách nói của Ngôn Tĩnh Am không hề mang chút gì ra vẻ sư phụ, ngược lại khiến cho đối phương cảm thấy thật thân mật, không khỏi nảy sinh lòng ái mộ.
Tần Mộng Dao thở dài: “Mộng Dao chỉ muốn biết hôm mà Bàng Ban đến đây, sao lại không gục ngã trước vẻ đẹp tuyệt thế của tỷ chứ?”.
Ngôn Tĩnh Am khẽ rùng mình, đôi mắt sâu thẳm như biển xanh lộ ra vẻ khác thường chưa từng có trước đây, giọng bình tĩnh: “Bởi vì ông ta cho rằng mình có thể làm được điều ngược lại!”.
Trong lòng Tần Mộng Dao dậy lên những đợt sóng lớn. Cho đến tận giờ phút ấy, Ngôn Tĩnh Am mới gián tiếp thừa nhận mình đã yêu thủ lãnh của thiên hạ chúng tà Ma Sư Bàng Ban, lần đầu tiên thổ lộ tâm sự với ái đồ.
Vẻ mặt Ngôn Tĩnh Am trở lại yên tĩnh, song có gì đó trong ánh mắt càng trở nên thê lương hơn, nhẹ bước ra vườn ngoài, chỉ thấy một không gian điệp trùng những núi, mưa tuyết bay bay, Từ Hàng Tịnh Trai tọa lạc trên đỉnh cao nhất như đã là trung tâm của vũ trụ.
Ngôn Tĩnh Am quay người lại, mỉm cười: “Ta tiễn em đến đây thôi, hãy bảo trọng!”.
Tần Mộng Dao cúi đầu: “Đời người vô thường, lần ra đi này không biết liệu có còn ngày được gặp lại sư phụ. Tất cả những lời này không thể không nói, không thể không hỏi, Mộng Dao đâu có thể nhìn thấu tất cả, cũng làm sao có thể bỏ qua được tình cảm thầy trò, đệ tử cũng đã phải kìm nén đến lức này mới dám hỏi tới!”.
Ngôn Tĩnh Am nhẹ nhàng: “Em đã hỏi một câu, ta cũng đã trả lời em, thế còn chưa đủ sao? Thật đúng là tham lam, nhưng cũng đã rất lâu rồi em không gọi ta là sư phụ như thế nữa!”.
Tần Mộng Dao biết Ngôn Tĩnh Am rất yêu chiều mình, vì thế ngay cả tình cảm đối với Bàng Ban cũng không giấu nàng, trong lòng không khỏi cảm động, nói: “Sư phụ biết không? Từ khi hiểu được chuyện đời đến nay, Mộng Dao chưa từng được trông thấy nụ cười thực sự của sư phụ”.
Ngôn Tĩnh Am đưa tay ôm lấy vai nàng, giọng đầy yêu thương: “Mộng Dao bé nhỏ của ta, sư phụ cho phép em hỏi một câu hỏi nữa!”. Từ trước tới giờ, đây cũng là lần đầu tiên Ngôn Tĩnh Am xưng sư phụ với Tần Mộng Dao, nhìn bề ngoài, chắc chắn không có ai có thể hoài nghi về mối thâm tình tỷ muội giữa hai người.
Tần Mộng Dao tựa đầu vào vai Ngôn Tĩnh Am, nhẹ nhàng nói: “Mộng Dao phải chăng còn có một vị sư tỉ?”.
Ngôn Tĩnh Am chợt buông tay ôm Mộng Dao ra, bay vút lên rồi đáp xuống một hòn đá lớn trên đỉnh núi, những bông tuyết trắng điểm xuyết lên tà áo trắng phấp phới trong gió.
Mộng Dao bay theo xuống bên cạnh, giọng nghẹn ngào: “Sư phụ! Sư phụ khóc sao?”. Những giọt nước mắt từ trên khuôn mặt của Ngôn Tĩnh Am rơi xuống tảng đá tuyết phủ trắng xóa. Tảng đá này đã nổi tiếng với danh ‘Lệ thạch’, bởi lẽ nó chính là nước mắt của Thiên Đế rớt xuống, và lại rơi đúng vào ngọn cao nhất ‘Đế Đáp Phong’ này, không ngờ hôm nay lại lại bị nước mắt của Ngôn Tĩnh Am thấm ướt.
Ngôn Tĩnh Am đã dần lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng: “Đúng thế, ta đã khóc. Mộng Dao, em có biết vì sao ta chọn em làm đệ tử không?”.
Mộng Dao lặng im không nói, nhưng không hề có chút biểu hiện tự cao. Ngôn Tịnh Am cố gắng nở nụ cười: “Là vì em có sự kiên cường mà sư phụ không có, nếu như ta kiên cường hơn một chút, thì Bàng Ban sẽ không chỉ thoái ẩn giang hồ hai mươi năm, mà là cả đời cả kiếp này rồi”.
Mộng Dao cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Đệ tử chỉ thích sư phụ như hiện nay thôi”. Ngôn Tĩnh Am lặng im một hồi, rồi nói: “Sư phụ cũng có một câu hỏi, muốn em giải thích một chút!”.
Mộng Dao cảm thấy ngạc nhiên: “Hóa ra sư phụ cũng có câu hỏi, vậy người hỏi đi!”. Khoảnh khắc ấy nàng như trở lại thời niên thiếu bảy tám tuổi đang làm nũng Ngôn Tĩnh Am vậy.
Ngôn Tĩnh Am dung nhan thoáng nét cười: “Ta vẫn thường nghĩ, thế gian này liệu có chàng trai nào có thể làm cho đệ tử yêu của ta phải xiêu lòng không?”.
Tần Mộng Dao như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước, nói ngay: “Mộng Dao đã xiêu lòng đối với kiếm đạo, không còn có gì khác có thể rung động trái tim của đệ tử nữa”.
Ngôn Tĩnh Am âu yếm nhìn nàng: “Cũng bởi em là nhân tài trong rất nhiều những nhân tài của Tịnh Trai hơn hai trăm năm nay. Em là người duy nhất có thiên phận đó, lại có hy vọng là người qua được cửa thế tình, vì vậy em đã trở thành cao thủ kiếm đạo trong nhiều đời của chúng ta, phá vỡ được tiền lệ cấm không đặt chân vào giang hồ trong suốt ba trăm năm nay của người trong môn phái. Lần này em đi xa, không cần thiết phải có một mục đích cụ thể nào cả, chỉ cần hành sự theo lòng mình, cũng không cần phải để ý đến vinh nhục của sư môn. Cứ hành động theo ý nghĩ bản thân, tất sẽ có ngày em sẽ đạt được điều mà em muốn. Khi ấy sư phụ sẽ để em nhìn thấy nụ cười thực sự của sư phụ!”.
o0o
Tiếng kêu lớn của Hàn Bách đã làm tỉnh lại những hồi ức sâu xa của Mộng Dao. Nàng quay mặt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, Hàn Bách đã lao vút qua tường.
Phạm Lương Cực đang nghiến răng định mắng thì Tần Mộng Dao lên tiếng: “Người đó có thực sự là Hàn Bách không?”.
Phạm Lương Cực không ngờ Tần Mộng Dao lại hỏi thẳng thắn như vậy, ngạc nhiên: “Đương nhiên là Hàn Bách thật rồi, nhân vật nhỏ bé nhất trong vụ huyết án ở Hàn Phủ song lại là nhân vật mấu chốt nhất”.
Mộng Dao hơi chau mày: “Nếu như tiền bối chỉ là nói không chứng cứ, thì vãn bối phải đi đây”.
Phạm Lương Cực được thể đồng ý ngay: “Đương nhiên có bằng chứng rồi, đợi ta lấy ra cho cô nương xem”. Đang cho tay vào bọc, bỗng ông ta lên tiếng: “Có rất nhiều người đang tới!”.
Chưa dứt lời, Hàn Bách vượt tường nhảy vào, nhanh nhảu lên tiếng: “Phương Dạ Vũ đem rất đông người đến! Mau chạy thôi!”.
Phạm Lương Cực cười: “Chạy không nổi rồi! Tứ phương bát hướng đều là người của hắn”.
Mộng Dao khẽ đứng thẳng người lên, vẻ bình tĩnh vẫn không chút xáo động. “Đương nhiên là không chạy được rồi!”, một tiếng nói bên kia tường đế vào.
“Bạch phát” Liễu Diêu Chi như Phan An tái thế, chỉ có điều không mang mái tóc đen và “Hồng nhan” Hoa Giải Ngữ tươi tắn như đào lý xuất hiện nơi đầu tường.
Làn gió đêm thổi qua, gấu váy Hoa Giải Ngữ phất phơ, ẩn hiện đôi chân trắng như ngọc, đầy sức khêu gợi.
Phạm Lương Cực thốt lên: “Già vậy rồi mà còn quyến rũ như thế, thật đúng là gừng càng già càng cay!”.
Hoa Giải Ngữ không hiểu Phạm Lương Cực đang khen ngợi hay phỉ báng mình, nhoẻn miệng cười duyên: “Lời lẽ của Phạm huynh sắc sảo như vậy, làm sao khiến người khác đối đáp được?”.
Một tiếng cười dài bỗng vang lên, Phương Dạ Vũ xuất hiện ở trên nóc nhà đối diện với Hồng Nhan Bạch Phát, kẹp ba người Hàn Bách, Phạm Lương Cực và Tần Mộng Dao vào giữa.
Hàn Bách nhanh chóng khôi phục lại thần thái khí thế của Xích Tôn Tín, vỗ vào cây Tam Bát Kích trên lưng, ngửa mặt lên cười: “Ngày mười chưa tới, lại gặp Phương huynh rồi, thật đúng là sảng khoái vô cùng. Kích của Phương huynh đang ở trên lưng Hàn mỗ đợi Phương huynh đích thân đến lấy đó”.
Phương Dạ Vũ giọng hòa nhã: “Cùng với những nhận thức về Hàn huynh thêm sâu sắc, mong muốn nhận Hàn huynh làm thuộc hạ xem chừng không thể thực hiện được. Tiểu đệ vì thế xin rút lại lời bắt sống huynh trong vòng ba tháng đã nói trước đây, hy vọng có thể lập tức giết chết Hàn huynh, không biết ý huynh thế nào?”.
Hắn ta muốn giết người mà lại còn hỏi ý kiến của đối phương, thật đúng là kỳ lạ hết sức.
Phạm Lương Cực nhìn Hàn Bách: “Ngươi xem đấy! Tiểu tử này ngay đến chín ngày cũng không đợi được, đã nóng vội ra tay, làm hỏng đại sự của chúng ta mất!”.
Phương Dạ Vũ hướng sang phía Tần Mộng Dao đang im lặng đứng yên. Hắn vốn chỉ để tâm đến Hàn Bách, lúc đó mới nhìn kỹ Tần Mộng Dao, trong đầu không khỏi rung động, nghĩ thầm: “Thế gian lại có mỹ nữ tuyệt vời như thế, có thể sánh ngang với Băng Vân rồi!”.
Ánh mắt Tần Mộng Dao tối lại, hẳn là không hài lòng với cách Phương Dạ Vũ nhìn nàng.
Phương Dạ Vũ lấy lại vẻ điềm đạm: “Mộng Dao tiểu thư có vẻ đẹp như hoa tuyết liên mọc trên đỉnh núi, mặc dù xuất hiện nơi trần tục này song tại hạ vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Xin thay gia sư gửi lời hỏi thăm đến lệnh sư”.
Tần Mộng Dao không khỏi ngạc nhiên. Phương Dạ Vũ biết rõ nàng là ai, sao lại còn nói muốn giết Hàn Bách ngay trước mặt nàng? Lẽ nào hắn chỉ là giương đông kích tây, mục tiêu thực sự là nàng mới phải?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác đó không phải đến từ những người bên cạnh mà là từ một nơi xa xôi nào đó ở phía đông nam.
Phạm Lương Cực bỗng nói lớn: “Bàng Ban phải chăng cũng đã đến?”.
Phương Dạ Vũ ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi mới đáp: “Gia sư sao lại đến đây? Tiền bối đã quá đa nghi rồi!”.
Tần Mộng Dao biết Phương Dạ Vũ đang nói dối, hoặc khả năng lớn hơn là hắn ta cũng không biết Bàng Ban đã đến, bởi lẽ trông hắn tuyệt đối không giống người nói dối.
Mọi động tĩnh thần thái của người này đều gần đạt đến sự hoàn mỹ. Ngôn Tĩnh Am từng nói, mỗi cử chỉ hành động, lời nói nụ cười của Bàng Ban đều hết sức hoàn mỹ, điều đó tạo nên sức hấp dẫn tà dị vô cùng ở lão ta. Người khác rất dễ khiếp sợ hoặc bị lôi cuốn bởi cái khí chất này mà khó có thể sinh lòng phản kháng, Phương Dạ Vũ đúng là đã kế thừa được đặc điểm này của sư phụ hắn.
Nhưng Bàng Ban chưa xuất hiện đã rời đi, việc đó không thể giấu nổi đôi tai thiên hạ vô song của Phạm Lương Cực. Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn sang Hàn Bách.
Hàn Bách đang cảnh giác nhìn về phía đông nam, hẳn cũng cảm nhận thấy sự xuất hiện của Bàng Ban như nàng.
Tần Mộng Dao trong lòng thoáng xao động. Con người tự nhận là Hàn Bách này quả là một cao thủ cái thế có thể so sánh với Phạm Lương Cực, có điều tâm trí lại rất ngây thơ ngốc nghếch! Chí khí khảng khái của của hắn trước mặt Phương Dạ Vũ thật đối lập với tâm tính bên trong, chính sự kết hợp đó lại tạo nên một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Tần Mộng Dao nhẹ nhàng: “Lệnh sư vừa đến lại đi rồi. Phương huynh! Tôi có một chuyện không hiểu muốn hỏi Phương huynh”.
Phương Dạ Vũ ngạc nhiên: “Mộng Dao tiểu thư đã nói như vậy thì nhất định là không sai rồi, xin tiểu thư cứ nói!”.
Ánh mắt Hàn Bách lại dừng nơi Tần Mộng Dao, không giấu được vẻ mê say ngưỡng mộ. Người con gái ấy không những xinh đẹp, giọng nói lại càng tĩnh tại nhu mì, khiến người ta nghe không biết chán. Nhìn nàng sẽ không ai có thể nghĩ đến những gì xấu xa hay thô kệch nào khác trên đời. Tần Mộng Dao quả thật không phải người phàm, nàng chính là một tiên nữ tự trời cao xuống mặt đất này để trải nghiệm cuộc sống trần gian vậy.
Mộng Dao không vì trở thành trung tâm của bao nhiêu con mắt mà mất đi vẻ bình tĩnh, nói: “Phương công tử biết rõ Tần Mộng Dao tôi là người đến từ Từ Hàng Tịnh Trai, lại còn nói giết người trước mặt tôi, lẽ nào công tử cho rằng tôi sẽ ngồi nhìn không lý đến sao?”.
Thái độ nhu mì nhưng lời nói lại hết sức thẳng thắn, giống như một chiêu kiếm đâm về phía Phương Dạ Vũ.
Hàn Bách cười lớn, hút ánh mắt của mọi người về phía mình, đưa tay thi lễ với Tần Mộng Dao, nói: “Cô nương đúng là tiên nữ trên trời, không cần thiết quản chuyện tranh đấu thù giết của nhân gian, việc này một mình Hàn mỗ làm thì một mình ứng phó là được rồi”.
Phạm Lương Cực ở bên cạnh lạnh lùng xen vào: “Tên tiểu tử này lại còn biết thổi cây quất ngựa, rót trà đưa nước, hiểu được ‘Theo đuổi đại pháp’ một cách thấu đáo như vậy!”.
Phương Dạ Vũ không để ý đến hai người, mỉm cười với Tần Mộng Dao, từ tốn cất lời: “Dựa vào mấy câu nói của Mộng Dao tiểu thư, tại hạ lại đổi thành nếu trong vòng mười ngày Hàn huynh có thể tránh được ba lần thích sát của thủ hạ ta, mười ngày sau chúng ta có thể công bằng quyết đấu một trận, thời gian và địa điểm do Hàn huynh tự chọn”.
Tần Mộng Dao trong lòng than thầm. Tên Phương Dạ Vũ này quả không hổ là đệ tử của Bàng Ban, nói như vậy vừa có thể gạt nàng ra ngoài, lại còn đưa được Hàn Bách vào góc chết không thể không một mình ứng phó với hắn, quả là lợi hại ngay chính nàng cũng không thể ngăn cản được, bởi lẽ quyền quyết định đã ở trên tay Hàn Bách.
Phạm Lương Cực vốn đang định phản đối, bỗng giật mình, dùng tay ra hiệu cho Hàn Bách đừng nói, tranh quyền trả lời: “Được lắm... mười ngày sau, nếu như tiểu Bách nhà ta không chết, thì cách nửa canh giờ trước khi trời sáng tại kho vũ khí trong phủ họ Hàn quyết một trận sinh tử với tiểu Ma Sư nhà ngươi”.
Tần Mộng Dao hơi rùng mình, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, quay sang nhìn Hàn Bách thăm dò.
Người này rốt cuộc có quan hệ gì với Xích Tôn Tín?
Hàn Bách cười lớn: “Gừng đúng là càng già càng cay!”, nói đến đây bỗng nhìn về phía Hoa Giải Ngữ. Nữ nhân này ánh mắt như có điện, đang trộm quan sát chàng một cách rất hứng thú.
Bạn đồng hành của bà ta là Liễu Diêu Chi thì lại chỉ nhìn Tần Mộng Dao, trong mắt lộ rõ vẻ say mê điên đảo.
Phương Dạ Vũ cũng ngẩn người ra, lặng im một hồi rồi hét lớn: “Được! Nếu Hàn huynh là cát nhân thiên tướng, thì mười ngày sau chúng ta quyết một trận trong kho vũ khí nhà họ Hàn trước khi trời sáng một khắc”.
Nói rồi quay sang phía Mộng Dao, lễ phép: “Mộng Dao tiểu thư đến từ nơi nằm ngoài trần thế, đâu biết được nỗi khổ của thế tình. Tại hạ có một thỉnh cầu, mong Mộng Dao tiểu thư bằng lòng”.
Tần Mộng Dao: “Phương huynh cứ nói, nhưng tôi lại không biết có thể làm được không nữa?”.
Phương Dạ Vũ cười ha hả: “Mộng Dao tiểu thư nhất định làm được! Gia sư Bàng Ban hy vọng canh ba đêm nay có thể gặp tiểu thư tại rừng liễu cách đây ba dặm về phía đông”.
Tần Mộng Dao thở dài một tiếng trong lòng, Phương Dạ Vũ đang nhằm vào nhược điểm của nàng, đặt ra cái bẫy không thể không đi. Với mối quan hệ giữa Bàng Ban và Ngôn Tĩnh Am, việc gặp Bàng Ban với nàng tuyệt đối sẽ không nguy hiểm.
Người bị nguy hiểm ở đây chính là Hàn Bách.
Bởi nàng cũng vừa sắp xếp, bất chấp mọi thứ, trong vòng mười ngày này đảm bảo Hàn Bách không bị tổn thương nào từ tay chân Phương Dạ Vũ, nhưng nếu phải gặp Bàng Ban đêm nay thì lại không thể không rời xa Hàn Bách. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Mà cuộc hẹn này cũng không thể không đến, bởi nàng muốn chính mình hỏi Bàng Ban tại sao lại nỡ lòng rời xa Ngôn Tĩnh Am? Trong ‘thế tình’ này, đối với nàng, cửa ải thâm tình sư đồ giữa nàng và Ngôn Tĩnh Am là khó vượt qua nhất.
Ánh mắt của Tần Mộng Dao thoáng qua vẻ thê lương khiến người ta phải nát lòng, thở dài: “Việc này vốn là một câu hỏi dễ dàng, trong nháy mắt đã trở thành khó trả lời nhất rồi. Phương công tử, tôi có thể không trả lời được không?”.
Phương Dạ Vũ chằm chằm nhìn nàng không chớp mắt, nói: “Mộng Dao tiểu thư đã sớm trả lời rồi, tại hạ xin cáo lui ở đây”, nói rồi lao vút qua tường.
Liễu Diêu Chi và Hoa Giải Ngữ cũng lập tức biến mất.
Tiếng cười của Hoa Giải Ngữ từ xa vọng lại: “Hàn Bách tiểu đệ, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi!”.
o0o
Kiếm Tăng đứng dậy, tiện tay bỏ bức thư vào trong tăng bào, nói: “Văn kiện đã không thấy, tiểu tăng sẽ tự đi tìm ở nơi khác. Bằng hữu của Phong huynh tuyên bố muốn giết hậu bối của tệ phái là Hà Kỳ Dương, tệ phái không thể khoanh tay đứng nhìn, mong rằng Phong huynh không nhúng tay vào việc này”.
Phong Hành Liệt: “Đã là bằng hữu của Phong mỗ, tại hạ có thể không quan tâm sao?”. Giọng nói dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Ánh mắt của Kiếm Tăng lóe lên, ngay tức khắc lại trở về với vẻ lạnh lùng, nói: “Tệ phái đã có được tin tức từ Tịnh Niệm Thiền Tông. Các Trưởng lão tối cao sau khi thảo luận đã quyết định bảo đảm tính mạng cho Phong huynh bằng bất cứ giá nào để kìm hãm Bàng Ban, vì thế nếu như Phong huynhquyết định nhúng tay vào việc này, tệ phái chỉ còn cách buông tha cho lệnh hữu, song hoàn toàn không phải vì sợ hãi”.
Nói rồi phất áo rời đi, lát sau lại quay đầu nói với Phong Hành Liệt: “Phong huynh là một trong số ít người mà tiểu tăng thực sự muốn kết giao, có duyên sẽ gặp lại!”, rồi hòa vào dòng người trên đường.
Cốc Thiến Liên nói nhỏ: “Hai người khác mà ông ta cũng muốn kết giao nhất định là Bàng Ban và Lãng Phiên Vân rồi!”.
Phong Hành Liệt uống một ngụm trà lạnh, nhẹ nhàng nói: “Có thể suy đoán ra là ai đã lấy cắp đồ của cô nương”.
Cốc Thiến Liên đứng phắt dậy, giọng bực mình: “Nhất định là tên hồ ly khốn kiếp Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực, kẻ có bị chém ngàn đao chết dấp cũng chỉ có người cười không có người thương ấy thôi!”.
Phong Hành Liệt trợn tròn mắt không nói được câu nào. Tiểu cô nương trông lúc nào cũng đáng thương ấy không ngờ lại có thể mắng người khác dẻo quẹo như vậy.
Cốc Thiến Liên chợt toét miệng cười, trong nụ cười vẫn có chút gì đó giận dữ oán hận.
o0o
Nộ Giao Đảo, chiều tà.
Lãng Phiên Vân một mình đứng trên một hòn đá lớn ở cạnh bờ.
Sau khi từ biệt Lăng Chiến Thiên, chàng đã đến bãi cát không người phía sau đảo này, đứng suốt ba canh giờ, cho đến tận lúc vầng kim ô khuất xuống dưới mặt nước Động Đình Hồ. Đến lúc trên đảo đã lấp lánh ánh đèn, chàng mới nghĩ đến việc rời khỏi góc nhỏ yên tĩnh ấy.
Lãng Phiên Vân quay trở lại con đường dẫn đến Quan Viễn Lầu. Những người gặp trên đường tuy đều hứng thú nhìn trộm, song không một ai dám dừng lại, càng không có ai dám tiến đến nói chuyện với chàng, bởi Thượng Quan Ưng đã đích thân hạ lệnh nghiêm cấm bất cứ ai quấy rầy sự tĩnh tại an nhàn của Thiên hạ đệ nhất kiếm.
Chàng đi đến một ngõ nhỏ vắt ngang, chần chừ một lát rồi mới bước vào, chẳng mấy chốc đã đến tận cùng con ngõ, đứng trước quán rượu nhỏ có tấm biển đề ‘Thanh khê lưu tuyền’ đã đóng cửa, bên trong một màu tối đen.
Chàng lắc đầu cười, rồi quay người đi ra. Vừa đi được mấy bước thì gặp một phụ nữ dáng tất bật dắt một tiểu hài đi về phía chàng.
Lãng Phiên Vân nghĩ thầm: “Sao lại trùng hợp đến thế?”.
Nữ hài đã rời tay mẹ, chạy lên trước, mở to đôi mắt đen nhánh như không dám tin, reo lên: “Hóa ra là Lãng thủ tọa, Văn Văn và mẹ đang đi tìm thủ tọa đấy”.
Lãng Phiên Vân ngạc nhiên: “Tìm ta?”, rồi nhìn qua phía người phụ nữ.
Tả Thi như biết trước chàng sẽ lại thăm, im lặng cúi xuống, khuôn mặt xinh đẹp không thể giấu nổi đôi tai bừng đỏ.
Đúng là tửu bất túy nhân nhân tự túy!
Thiếu phụ nhẹ nhàng giải thích: “Một vò rượu khác vừa khéo đủ lửa, vì thế tiểu nữ mang đến Quan Viễn lâu, muốn nhờ Phương nhị thúc chuyển cho thủ tọa, không ngờ thủ tọa đã đi rồi”.
Tiểu Văn Văn tay chống vào eo: “Phương gia gia nói vò rượu đó sẽ để giành cho ngài lần sau đến uống đấy!”.
Tiếp đó giọng nhỏ đi: “Đó hoàn toàn không phải ‘Thanh khê lưu tuyền’ mà là một trong mười hai vò rượu do chính tay Tả công ủ, đã đủ lửa, từ trước đến giờ chưa có ai được uống cả!”.
Lãng Phiên Vân vừa nghe đã thấy trùng rượu động đậy, hưng phấn lên: “Ta lập tức đi hỏi Phương nhị thúc lấy rượu, nếu để lâu e rằng không ổn”. Một bước dài vượt qua Văn Văn, đến trước thiếu phụ, mỉm cười: “Trong thiên hạ có lẽ chỉ có hai người đủ tư cách thưởng thức rượu của Tả công, một người là ta, người còn lại chính là lão Bang chủ quá cố. Tả cô nương tặng ta loại rượu này, đảm bảo rằng vong linh Tả công ở trên trời sẽ không khỏi hân hoan!”. Nói đến câu cuối bóng người đã biến mất ngoài đầu ngõ.
Tả Thi lộ vẻ suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười, vừa giống như đang cảm thán sự gì, lại vừa giống như đang thưởng thức những lời nói và hành động của tửu quỷ Lãng Phiên Vân.
Tiểu Văn Văn đi đến kéo tay Tả Thi: “Mẹ! Kể từ sau khi cha ra đi đến nơi vĩnh viễn không trở lại, đây mới là lần đầu tiên mẹ cười đấy!”