Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 146: Đã hiểu đại nghĩa

Thích Trường Chinh mới bước chân ra khỏi cửa đổ phường đã lập tức dừng bước. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Hàn Bích Thúy ở đằng sau y đến bên cạnh cũng dừng lại.

Chỉ thấy bên ngoài đứng chen vai hơn một trăm đại hán, toàn bộ đều cầm binh khí trên tay, phong tỏa hết lối đi.

Thích Trường Chinh quay đầu nhìn lại thấy trên thềm đổ phường cũng đã đứng chật các võ trang đại hán, người người thủ thế chuẩn bị ra tay.

Thật không ngờ mới bước chân ra khỏi đổ phường đã bị vây khốn trùng trùng.

Thích Trường Chinh ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, rồi nói: “Giỏi cho một tên Sa Viễn, ta đã bỏ qua cho ngươi mà không biết thức tỉnh, lại muốn biểu dương lực lượng trước mặt bọn ta.”

Một nam tử mảnh khảnh bộ dạng giống như sư gia gạt mọi người đi ra, lắc đầu quầy quậy, cười hì hì nói: “Thích huynh hiểu lầm rồi, việc này không có quan hệ đến Sa bang chủ một chút nào, ta là Ngô Kiện, quân sư của Tương Thủy bang, phụng mệnh của Thượng Đình bang chủ tới mời Thích huynh quá chân một chút đến phía trước, làm rõ một việc.”

Thích Trường Chinh vỗ lên Thiên Binh bảo đao đeo ở sau lưng một cái, lạnh lùng nói: “Muốn mời được ta thì phải hỏi qua bạn thân của ta ở đằng sau lưng trước!”

Tiếng binh khí chấn động vang lên ở bốn xung quanh.

Ngô Kiệt đưa tay ra ngăn cản thủ hạ đang lăm le muốn ra tay, bình thản nói: “Mong Thích huynh suy nghĩ cho kỹ, có câu nói song thủ nan địch tứ quyền, huống chi ở đây cộng lại có hơn hai trăm đôi tay. Chỉ cần Thích huynh bỏ vũ khí xuống, theo bọn ta đi gặp bang chủ nói chuyện một lần, dù cho nói chuyện không xong, bọn ta cũng chẳng thừa cơ hội nguy nan của người, mà còn mang binh khí giao lại cho huynh sau đó mới giải quyết.”

Thích Trường Chinh giận dữ nói: “Muốn lão Thích ta bỏ bảo đao xuống, ngươi nghĩ ta là con nít lên hai sao? Có bản lãnh cứ bắt giữ ta dẫn tới gặp bang chủ của ngươi!”

Gương mặt Ngô Kiệt nhất thời biến sắc, nói: “Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, hãy để cho ngươi kiến quá lực lượng chân chính của Tương Thủy bang bọn ta một lần.”

Nói xong lùi lại đằng sau hòa vào rừng người.

Hàn Bích Thúy quát lên một tiếng trong trẻo chặn tại phía trước Thích Trường Chinh.

Ngô Kiệt thấy vậy vội ra lệnh tạm dừng động thủ.

Thích Trường Chinh ngạc nhiên nhìn Hàn Bích Thúy nói: “Nếu nàng không thích dây dưa vào việc này thì có thể bỏ đi, ta không tin nàng biểu hiện ra thân phận mà bọn họ vẫn dám đắc tội với nàng.”

Hàn Bích Thúy cả giận nói: “Nếu Thích Trường Chinh ngươi đại khai sát giới, chẳng phải trúng vào bẫy của địch nhân sao?”

Thích Trường Chinh cười khổ nói: “Cái gì mà bẫy với không bẫy, Tương Thủy bang từ trước đã công khai đối đầu với bang của ta, ta giết hai trăm người bọn họ đến đây thì có gì ghê gớm chứ.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Bọn đại hán đồng thanh thóa mạ, tình hình lập tức trở nên khẩn trương.

Ngô Kiệt ngoác miệng hét lên ba tiếng, bọn chúng mới chịu yên lặng lại.

Ngô Kiệt hỏi: “Vị công tử này là ai?”

Hàn Bích Thúy đưa tay nhấc cái mũ trên đầu ra, làn tóc dài như mây buông rủ xuống, đáp: “Ta là Đan Thanh phái Hàn Bích Thúy.”

Ngô Kiệt hít một hơi khí lạnh, nhất thời nói không ra lời.

Hàn Bích Thúy nói với Thích Trường Chinh: “Thích Trường Chinh à! Hãy nghe Bích Thúy một lần đi! Nếu ngươi tùy tiện giết người, chẳng phải chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, mà còn khiến cho ác danh đeo ở trên lưng ngươi mãi mãi sẽ không rũ bỏ được. Bây giờ bọn họ chỉ là mời ngươi đến nói chuyện chứ cũng chẳng phải lập tức giết chết ngươi.”

Thích Trường Chinh thở dài một hơi lắc đầu nói: “Vẫn không được! Nàng hãy tránh ra đi, ta đối với bọn họ đã không có hảo cảm, cũng chẳng quan tâm người khác nhìn ta thế nào.”

Ngô Kiệt ở đằng sau đám thủ hạ cao giọng nói: “Hắn đã chấp mê bất ngộ, Hàn chưởng môn không cần phải để ý đến hắn, để bọn ta cho hắn thấy một chút lợi hại.”

Hàn Bích Thúy giận dữ nói: “Câm mồm! Ta chỉ là nghĩ cho các ngươi.” Rồi lại hướng sang Thích Trường Chinh khuyên giải: “Coi như Bích Thúy xin chàng mà, được không?”

Thích Trường Chinh ngửa mặt gầm lên một tràng đau khổ, đưa tay ra đằng sau nắm lấy chuôi đao, sát khí lập tức nổi lên ép ra xung quanh, hét lớn: “Không được! Ta đêm nay phải giết bọn họ một mảnh giáp không còn, để cho người khác biết Nộ Giao bang không phải dễ đụng vào.”

Bọn đại hán bị sát khí của y bức đến sợ hãi lùi lại, tạo ra xung quanh hai người một khoảng trống lớn.

Hàn Bích Thúy biết đã đến lúc căng thẳng, chỉ cần động vào là lập tức trận huyết chiến phát động, giậm chân nói: “Được rồi! Tối nay ta theo ý của chàng, như thế đã được chưa!”

Thích Trường Chinh mình hổ khẽ run, nhìn Hàn Bích Thúy không thể tin được, hỏi: “Nàng thật chịu bồi tiếp ta …” Dừng một chút dùng truyền âm nhập mật hỏi tiếp: “Lên giường?”

Hàn Bích Thúy hai má đỏ bừng, nhè nhẹ gật đầu, xấu hổ quá cúi đầu nhìn xuống đất.

Thích Trường Chinh di chuyển đến trước mặt nàng hạ giọng hỏi: “Không phải nàng từng lập thệ không lấy chồng sao?”

Hàn Bích Thúy hờn giận nói: “Người ta chỉ đáp ứng để cho chàng giở trò xấu, hoàn toàn không có nói muốn gả cho chàng, không được lẫn lộn đấy.”

Thích Trường Chinh ngửa mặt cười dài, không nói một lời cởi Thiên Binh bảo đao xuống ném qua chỗ Ngô Kiệt nói: “Bảo quản tốt cho ta, nếu rơi mất thì dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, lão Thích ta cũng phải lấy cái mạng nhỏ của ngươi để bù lại.”

Ngô Kiện sau khi tiếp nhận Thiên Binh bảo đao, kêu tiếp: “Còn trường kiếm của Hàn trưởng môn.”

Hàn Bích Thúy cúi đầu cởi bỏ đai kiếm, ném về đằng trước rơi đúng vào tay kia của Ngô Kiệt chuẩn xác không sai một ly, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp khoác tay Thích Trường Chinh ôn nhu nói: “Thích Trường Chinh! Bọn ta đi!”

*****

Bên bờ Động Đình hồ.

Lương Thu Mạt đến khu bến thuyền, đi lên một chiếc khoái thuyền hẹp và dài.

Hai hảo thủ Nộ Giao bang cải trang thành ngư dân đã sớm đợi ở đây, chẳng nói một lời liền tháo dây buộc thuyền.

Trước tiên khoái thuyền chạy men theo bờ cỡ gần nửa canh giờ, rồi mới hướng về một quần thể đảo nhỏ ở trên mặt hồ, sau khi chạy qua quần thể đảo nhỏ ấy thì chuyển hướng chạy về phía đông, không bao lâu đã đến được bờ đông của Động Đình.

Một lúc sau bọn họ chậm chậm tiến vào một ngư cảng neo đầy thuyền đánh cá, khoái thuyền khéo léo tựa như người đi trên mặt đất luồn lách xuyên qua giữa những ngư thuyền, tới khi khoái thuyền ly khai thì không còn nhìn thấy bóng dáng Lương Thu Mạt đâu nữa.

Dù cho có người luôn luôn theo chân bọn họ, đến lúc này cũng chẳng biết y thực ra đã lên chiếc thuyền đánh cá nào đậu ở đây.

Giả như địch nhân có đủ năng lực vây kín toàn bộ ngư cảng này, rồi tra xét từng thuyền cũng ngăn không được bọn họ thoát đi từ dưới đáy nước. Nói đến công phu trên sông nước, trong giang hồ không có người nào dám so bì với Nộ Giao bang.

Ngư cảng lớn nhỏ như dạng ngư thôn đây, tại Động Đình hồ bao la rộng lớn sợ rằng phải hơn một nghìn chỗ. Vì thế có thể thấy dù cho bằng vào lực lượng của Phương Dạ Vũ và Lăng Nghiêm mà muốn tìm được người của Nộ Giao bang cũng sẽ có biết bao nhiêu là khó khăn.

Lúc này Lương Thu Mạt đã lên một chiếc ngư thuyền trong đó gặp mặt cùng với Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời và Lăng Chiến Thiên.

Lương Thu Mạt nói: “Hồ Tiết đã phái ra hạm đội thủy binh phong tỏa toàn bộ khu vực đường thủy thông tới Nộ Giao đảo, lại phái người lên đảo bố trí, tỏ ra ý muốn đóng giữ lâu dài. Mầy ngày gần đây còn mang đến một lượng lương thực lớn và vận chuyển lên trên đảo, khiến cho người ta cực kỳ phẫn hận.”

Thượng Quan Ưng mỉm cười nói: “Không cần phải bực mình, chỉ cần bọn ta người còn thì sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.”

Lương Thu Mạt kỳ quái nhìn Thượng Quan Ưng, thầm nghĩ Thượng Quan Ưng vừa là bang chủ vừa là hảo hữu của y từ trước tới nay luôn luôn coi trọng bang nghiệp do phụ thân của y để lại cho y, vì sao hôm nay lại có thể trở thành dửng dưng, thay đổi so với thường ngày như thế?

Lăng Chiến Thiên nháy mắt với y cười nói: “Thu Mạt nhất định đang kỳ quái vì sao tâm tình bang chủ tốt như vậy, để ta hé cho ngươi biết bí mật nhé …”

Thượng Quan Ưng gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ngắt lời nói: “Nhị thúc!”

Lăng Chiến Thiên cười khanh khách nói: “Tốt! Ta không nói nữa, Thu Mạt tự ngươi hỏi y đi!”

Lương Thu Mạt nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức biết được có liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ, trong lòng rất cao hứng cho Thượng Quan Ưng, tiếp tục nói: “Hiện tại truy tìm bọn ta gay gắt nhất là tiểu tổ kêu “Đồ Giao đội” được hợp thành bởi hơn một trăm cao thủ đến từ hắc bạch lưỡng đạo do Triển Vũ suất lĩnh, thực lực không thể coi thường, theo điều tra biết được trong đó có hơn một nửa là những nhân vật có địa vị như long đầu và tông chủ một phái.”

Lẽ ra y còn muốn nói hết cái đống tên tuổi ấy ra, Trạch Vũ Thời đã ung dung cười nói: “Nếu không phải như thế bọn ta cũng chẳng thấy kỳ quái. Ta tuy không có khinh địch, nhưng luôn luôn không để Triển Vũ ở trong mắt. Nguyên nhân không phải ta nghĩ y không đủ cân lượng mà là nhận thấy y không dám toàn lực đối phó với bọn ta.”

Mọi người tất cả đều biết rõ.

Phải biết trong võ lâm Trung Nguyên, bất kể người nào, vô luận là phụng mệnh của Mông nhân hay Chu Nguyên Chương đến đối phó với Nộ Giao bang, đều không thể không nghĩ đến vấn đề Lãng Phiên Vân. Đặc biệt loại nhân vật nổi danh như “Mâu Sạn Song Phi” Triển Vũ đứng mũi chịu sào đây, nếu Nộ Giao bang xảy ra vấn đề, người đầu tiên trong lòng Lãng Phiên Vân phải đi tìm để thanh toán chắc chắn là y chứ chẳng nghi ngờ gì cả. Lúc đó vô luận vì có công mà nhận được quyền lực, phú quý, kim tiền mỹ nữ thế nào đi nữa cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh chẳng vui vẻ thích thú gì.

Trạch Vũ Thời tiếp tục nói: “Cho nên có thể suy ra Lăng Nghiêm trước khi thuyết phục được Triển Vũ và những người có thế lực khác đến đối phó với bọn ta tất điều kiện tiên quyết là phải giải quết xong Lãng đại thúc trước. Mà quan sát tình hình trước mắt bọn Triển Vũ án binh bất động, theo được biết trận chiến Song Tu phủ Lãng đại thúc đã uy hiếp thiên hạ, trực tiếp phá tan lực lượng giang hồ của Lăng Nghiêm tổ chức để đối phó với bọn ta.”

Lương Thu Mạt nói: “Bất quá chỉ riêng thủy sư của Hồ Tiết, sau khi bọn ta mất đi nơi hiểm yếu của Nộ Giao bang, đã khiến người ta đau đầu.”

Thượng Quan Ưng nói: “Điều đó nói lên, nếu Lăng Nghiêm hưng chấn thanh uy xong, sẽ không thể không nghĩ biện pháp đối phó với đại thúc, điều này thật làm cho người ta lo lắng.”

Gương mặt anh tuấn của Lăng Chiến Thiên nở một nụ cười tràn đầy tự tin nói: “Thực lực trong tay của Phương Dạ Vũ mà chúng ta đã biết chỉ là một bộ phận, phần mà ta chưa biết còn mạnh mẽ hơn. Bất quá bên cạnh đại thúc có dạng cao thủ đẳng cấp như Phạm Lương Cực và Hàn Bách, lại còn có thêm Tần Mộng Dao thiên hạ bạch đạo ai không phải tôn trọng nàng bảy phần, trừ phi Bàng Ban tự mình xuất thủ vây công, ngoài ra ta không nghĩ ra được người nào có thể đối phó với y mà không phải ôm đầu máu mà quay về.”

Trạch Vũ Thời nói: “Lăng Nghiêm dùng trăm phương ngàn kế muốn dẫn dụ đại thúc đến kinh sư, đương nhiên là rắp tâm hại người, chẳng qua đại thúc sóng gió gì mà chẳng từng gặp qua, ta đối với người tuyệt đối tin tưởng.”

Lăng Chiến Thiên hỏi Lương Thu Mạt: “Có tin tức mới nhất của tên tiểu tử Thích Trường Chinh không?”

Lương Thu Mạt lộ ra vẻ phấn chấn nói: “Tiểu tử này quả nhiên tuyệt vời, nhiều lần thoát khỏi thiên la địa võng của Phương Dạ Vũ giăng ra, hiện tại đã thành đối tượng mà thiên hạ để ý đến. Theo tin tình báo mới nhất thì y đang ngông nghênh qua ngày ở Trường Sa phủ, xem ra là muốn kìm chế lực lượng của Phương Dạ Vũ.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Thượng Quan Ưng vừa mừng vừa thương nói: “Tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, ngay đẳng cấp đại thúc cũng tự biết phân lượng không dám mang thân mình đi đánh bạc. Vũ Thời! Bọn ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp để tiếp ứng y.”

Trạch Vũ Thời thở dài nói: “Ai không muốn lập tức đến Trường Sa phủ cùng y sánh vai kháng địch, nhưng nếu làm như thế sẽ rơi vào mưu kế của địch nhân. Lúc đó nguy hiểm chẳng phải chỉ toàn quân bị tiêu diệt mà còn ảnh hưởng tới nhiệm vụ đến kinh sư đầy khó khăn của đại thúc. Cho nên vạn lần không thể làm như thế.”

Thượng Quan Ưng biến sắc nói: “Bọn ta sao có thể thấy chết không cứu?”

Lăng Chiến Thiên bình tĩnh nói: “Tiểu Ưng chớ nên vì tình cảm mà mất đi tỉnh táo, nếu bọn ta không lỗ mãng lao sư viễn chinh, Trường Chinh ngược lại còn có một tia hy vọng giữ được mạng.”

Trạch Vũ Thời gật đầu nói: “Nhị thúc nói rất chính xác. Trường Chinh cô đơn tác chiến, nhìn thì thấy hung hiểm nhưng thực ra lại chẳng bị kềm chế chút nào, có thể phát huy chiến thuật địch yếu thì tiến, địch mạnh thì lui, tránh nặng lấy nhẹ. Coi Phương Dạ Vũ đến thời khắc này vẫn chưa làm thịt được y thì có thể thấy lời của ta vừa nói không phải là vô cớ. Nếu chẳng may vì sự tham dự của bọn ta mà khiến cho y mất đi thế chủ động như vậy, tất ngày mạt vận của y cũng chẳng còn xa nữa.”

Thượng Quan Ưng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra lời nữa.

Lương Thu Mạt nói: “Trận chiến Song Tu phủ, bọn cao thủ ngoại vực Lý Xích Mi đều bị thua thê thảm, khiến cho tình thế xoay chuyển ngược lại.

Giả như Thích Trường Chinh có thể kềm chế Phương Dạ Vũ, Triển Vũ phải án binh bất động, bọn ta sao không thể thẳng thắn cùng Hồ Tiết đánh một trận thật ngoạn mục để đoạt lại Nộ Giao đảo chứ?”

Trạch Vũ Thời mỉm cười nói: “Đây là ý tưởng thực vô cùng hấp dẫn người ta. Bất quá đại thúc từng đưa tin về, bọn ta trừ phi vạn bất đắc dĩ còn tuyệt không thể cùng địch nhân đối đầu trực tiếp, mọi sự đợi sau khi người đến kinh sư hãy nói tiếp. Cho nên việc tốt nhất của bọn ta hiện nay là bí mật luyện binh, nhàn rỗi thì đi đến kỹ viện tìm cô nương phong hoa tuyết nguyệt một phen.” Nói xong thì liếc nhìn Thượng Quan Ưng một cái.

Lương Thu Mạt cuối cùng cũng chịu không nổi hướng sang Thương Quan Ưng đang có chút lúng túng hỏi: “Có phải là bang chủ đã có ý trung nhân không?”

Thượng Quan Ưng đánh một quyền lên vai Trạch Vũ Thời, vừa cười vừa mắng: “Tiểu tử thích nhất là trêu ta.”

Lăng Chiến Thiên cười nói: “Tiểu Ưng sao không thành thân sớm một chút, ngư thôn mỹ nữ động nhân như vậy, xác thực chỉ có thể gặp mà không thể cầu được.”

Trạch Vũ Thời vừa xoa chỗ bị đánh vừa cười nói: “Trong lời nói của nhị thúc có ẩn thâm ý. Bởi vì Phương Dạ Vũ một khi biết được bọn ta vẫn ẩn thân không ra, nhất định sẽ tập trung lực lượng đến truy tìm bọn ta, lúc đó bọn ta lại phải trốn đông tránh tây, làm gì có thời gian mà lo những việc khác.”

Lương Thu Mạt làm ra vẻ như lão hồ ly nói: “Tình trạng muôn vàn biến hóa, nhưng chân lý sẽ không bao giờ thay đổi là phải gạo nấu thành cơm, xin bang chủ lập tức hạ quyết định.”

Trạch Vũ Thời cười mắng: “Tên tiểu tử ngươi cũng hiểu tình yêu sao? Ngươi và Thích Trường Chinh đều là người sinh sống ở trong thanh lâu, Trường Chinh thì mấy năm gần đây không còn bước chân vào thanh lâu nữa, còn ngươi vẫn đêm đêm xướng ca, ôm ấp người đẹp, rút cục khi nào mới chịu bỏ cái tính ấy đi.”

Lương Thu Mạt cười nói: “Ngươi là đồ gỗ đá cổ lỗ đương nhiên là nhìn ta và Trường Chinh không thuận nhãn, đợi lúc nào ta dẫn ngươi đi khoái hoạt một lần, bảo đảm ngươi sẽ vui đến quên cả đường về, phải quỳ xuống đất van xin ta dẫn ngươi đi lần thứ hai.”

Lăng Chiến Thiên nhìn mấy đứa tiểu bối này mà trong lòng cảm thấy tràn đầy ấm áp, nói cùng Lương Thu Mạt: “Tên tiểu tử ngươi trách nhiệm trông coi cả một mạng lưới tình báo, tốt nhất là không nên thường xuyên đến thanh lâu, đặc biệt không thể chỉ tìm gặp mãi một cô nương, nếu không địch nhân có thể theo thói quen của ngươi mà thiết lập cạm bẫy giết chết ngươi, biết không?”

Lương Thu Mạt cười khổ gật đầu đồng ý.

Lăng Chiến Thiên đứng lên nói: “Tiểu Ưng, ngươi theo ta đi một phen, coi như ta lấy thân phận tôn trưởng của ngươi sẽ chính thức đề thân với nhạc phụ tương lai của ngươi, không cho phép ngươi ngập ngà ngập ngừng nữa.”

Mọi người cùng nhau vỗ đùi tán thành.

Trong đầu Thương Quan Ưng thoáng qua hình ảnh xinh đẹp của Càn Hồng Thanh, thầm thở dài một hơi, nói: “Tất cả do nhị thúc làm chủ cho tiểu Ưng!