Cảnh sắc Đào Khê chưa đủ để khiến Công chúa Hoa Dung lưu luyến quên về. Khi mặt trời lên cao, Công chúa dùng chút bánh ngọt rồi rời đi.

Đường núi gập ghềnh, Vi Vân nhẹ nhàng nâng cánh tay trái Công chúa như khi tới.

Phùng Viên Viên đeo tay nải nhỏ của mình, đi theo phía sau đôi chủ tớ.

Cô bé đã ngắm cảnh sắc bên dòng suối năm sáu ngày, lúc này chỉ lo nhìn chằm chằm làn váy của Công chúa, loại vải kia vừa nhẹ vừa mỏng vừa mềm mại tựa mây bay tựa sương khói.

Có lẽ nhìn quá nhập thần, chân cô bé không cẩn thận dẫm vào chỗ trũng suýt ngã dập mặt.

Công chúa Hoa Dung ngoái lại, thấy Phùng Viên Viên luống cuống giữ tháng bằng, thân hình nho nhỏ gầy gò, ốm đến mức trên mặt không có mấy lạng thịt.

“Có phải mệt rồi?”

Công chúa Hoa Dung hỏi, nghĩ đến một đứa bé bảy tuổi ở trong núi màn trời chiếu đất lâu như vậy, cho dù mới ăn no nê nhưng chắc hẳn tay chân vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục sức lực.

Chân Phùng Viên Viên quả thật mềm nhũn, nhưng cô bé sợ công chúa mỹ nhân chê bai mình bèn lắc đầu không chịu thừa nhận.

Cuối cùng Công chúa Hoa Dung đưa mắt ra hiệu cho thị vệ trưởng Trần Kính.

Trần Kính lại có loại cảm giác “thụ sủng nhược kinh”.

Hắn làm hộ vệ cho Công chúa bao nhiêu năm, thời điểm được Công chúa nhìn một cái có thể đếm trên đầu ngón tay!

Trong số bao nhiêu thị vệ, Công chúa chỉ trao cho hắn trách nhiệm chăm sóc đứa bé kia, chứng tỏ địa vị của hắn trong lòng Công chúa vẫn có chút không giống người thường đấy nhỉ!

“Lại đây đi, ta cõng ngươi.”

Nể mặt Công chúa, Trần Kính hòa nhã nói với Phùng Viên Viên.

Phùng Viên Viên vừa định đính chính mình vẫn có thể tự đi, Công chúa Hoa Dung đã mở miệng: “Đi thôi, không nên trì hoãn thời gian.”

Phùng Viên Viên đành phải ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trần Kính.

Trần Kính ngồi xổm xuống, Phùng Viên Viên rụt rè leo lên lưng y.

Phùng Viên Viên không còn nhớ nổi những chuyện trước khi ba tuổi, mấy năm qua chỉ có bà Lý từng cõng bé. Những năm tháng vất vả đã ép cong tấm lưng của bà cụ nhỏ bé gầy còm, Phùng Viên Viên luôn lo lắng mình có thể đè sụm lưng bà.

Nhưng Trần Kính hoàn toàn khắc hẳn, y có chiều  cao giống Mai gia, lại còn trẻ hơn Mai gia, tấm lưng rộng lớn bả vai vững chắc, cứng như tảng đá.

“Nằm sấp xuống đi, chống người làm gì, không mỏi cổ sao?”

Trần Kính cũng có thể cảm nhận được thân thể cô nhóc cứng đờ, rốt cuộc chỉ là đứa bé, hắn nên chăm sóc nhiều một chút.

Phùng Viên Viên do dự trong chốc lát, chậm rãi tựa đầu vào bả vai y.

Trần Kính đi bên ngoài vòng thị vệ, vừa cảnh giác nhìn chung quanh, vừa liếc mắt trông chừng Công chúa Hoa Dung đi phía trước, thấp giọng hỏi Phùng Viên Viên: “Khi ngươi mơ thấy Công chúa tới nơi này đón ngươi, có mơ thấy ta không?”

Phùng Viên Viên lắc đầu.

Trần Kính hài hước nói: “Vậy là giấc mộng của ngươi không chính xác.”

Phùng Viên Viên thầm phản bác, có lẽ Phúc Tinh gia cảm thấy thị vệ như Trần Kính không quan trọng, vì thế mới không để bọn họ xuất hiện trong giấc mộng.

Sợ bị Công chúa Hoa Dung công chúa nghe được hắn lắm miệng, Trần Kính chọc Phùng Viên Viên vài câu rồi không nói gì nữa, chuyên tâm đi đường.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua ngọn cây, vai lưng người đàn ông lắc lư nhịp nhàng, Phùng Viên Viên mệt mỏi nhiều ngày dần dần ngủ say.

Đã tới chân núi.

Hai chiếc xe ngựa ngừng dưới bóng cây, bốn thị vệ đứng tại chỗ bảo vệ ngựa xe.

Chiếc xe thứ nhất trông rất lộng lẫy chính là xa giá của Công chúa, một chiếc khác tầm thường hơn do các cung nữ và ma ma đi theo sử dụng.

Trần Kính biết Công chúa vô cùng chú trọng đến ăn mặc, lúc này Phùng Viên Viên bản thỉu quá, nào có tư cách ngồi cùng xe với Công chúa.

Hắn lập tức cõng đứa bé đang ngủ say đi về hướng chiếc xe ngựa thứ hai.

Công chúa Hoa Dung nhìn gương mặt non nớt của Phùng Viên Viên, đưa mắt cho Vi Vân.

Vi Vân vội vàng gọi lại Trần Kính.

Trần Kính nghi hoặc đi tới.

Vi Vân đỡ Công chúa lên xe trước, sau đó cũng tự leo lên rồi ra hiệu Trần Kính giao Phùng Viên Viên cho mình.

Trần Kính tròn mắt: “Công chúa đồng ý?”

Mỗi lần Vương gia đi gặp Công chúa đều phải tắm gội xông hương một phen, con nhóc này có tài đức gì mà cứ thế chui vào xe ngựa của Công chúa?

Trần Kính thầm bất mãn thay cho Vương gia nhà mình!

Vi Vân gắt nhẹ: “Kêu huynh giao cho ta thì cứ làm theo, thắc mắc chi nhiều!”

Trần Kính hừ hừ, chuyển Phùng Viên Viên đang cõng trên lưng thành ôm vào ngực rồi đưa cho Vi Vân.

Mấy ngày qua Phùng Viên Viên gầy đi không ít, nhẹ bỗng, Vi Vân không tốn chút sức nào bế cô bé vào thùng xe.

Xa giá của Công chúa tựa một gian phòng nhỏ, trong cùng là chiếc sập trải đệm gấm, hai bên phía ngoài có bàn trà và kệ tủ.

Công chúa Hoa Dung lười nhác nằm nghiêng trên sập, bên cạnh còn thừa một chỗ rất rộng.

Vi Vân nhận được ánh mắt chủ tử, thật cẩn thận đặt Phùng Viên Viên lên sập.

Chuẩn bị xong xuôi, xe ngựa xuất phát, chạy dọc theo đường núi yên tĩnh đi về hướng phủ thành Ninh Châu phồn hoa.

———–

Mấy đêm trước Phùng Viên Viên đều không ngủ ngon.

Tảng đá cứng còng cộm đau lưng đau eo bé, thật không thoải mái bằng tấm lưng rộng lớn của Trần Kính.

Hiện tại, cô bé đang nằm trên tấm đệm gấm mềm mại êm ái, làm dịu đi cơn đau khắp người, trên chóp mũi vẫn còn thoang thoảng hương thơm thanh nhã.

Phùng Viên Viên hít hít mũi, tỉnh dậy.

Cô bé mở to mắt, nhìn thấy Công chúa Hoa Dung ngồi đối diện, một tay chống cằm tuyết trắng, một tay cầm quyển sách.

Nàng là Công chúa nhân gian mà lại giống tiên nữ xuống trần!

Thấy Công chúa Hoa Dung ngước lên nhìn mình, Phùng Viên Viên vội vàng đổi thành tư thế ngồi quỳ cung kính.

Công chúa Hoa Dung lại rũ mi, tiếp tục đọc sách.

Phùng Viên Viên ngồi ngây ngốc.

Vi Vân cười đưa đến một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng bảo: “Lau mặt đi, chúng ta đã vào thành Ninh Châu.”

Lúc này Phùng Viên Viên mới chú ý, ngoài xe rất ồn ào náo nhiệt.

Cô bé muốn nhìn nhưng không dám, cúi đầu tiếp nhận khăn ướt. Chiếc khăn này cũng bằng tơ lụa, cầm trong tay rất mềm mại, cô bé thật không nỡ dùng nó lau mặt.

“Lại đây nào, để ta chải đầu cho.”

Phùng Viên Viên ngoan ngoãn bước xuống sập, ngồi trước mặt Vi Vân.

Công chúa Hoa Dung có một nha hoàn chuyên môn chải đầu búi tóc, cơ mà tay nghề của Vi Vân cũng rất điêu luyện, nhanh chóng chải cho Phùng Viên Viên kiểu tóc bé gái dễ thương, trên trán để lại một lớp tóc mái mỏng.

“Soi gương đi.”

Buông lược, Vi Vân lấy ra chiếc gương cầm tay khảm đá quý to cỡ chiếc quạt tròn.

Phùng Viên Viên tròn mắt há hốc mồm nhìn chiếc gương có tay cầm bằng vàng, mặt kia của gương được khảm phỉ thúy và đá quý đủ màu.

Khi Vi Vân quay mặt gương đối diện bé, lần đầu tiên Phùng Viên Viên có thể thấy rõ ràng gương mặt chính mình. Cô bé giật nẩy người, phải chờ một lúc mới có thể thích ứng.

Phùng Viên Viên say mê ngắm mình trong món đồ mới mẻ, chọc cho Vi Vân cười ngặt nghẽo.

Công chúa Hoa Dung ngước mắt lên.

Nàng nhìn Phùng Viên Viên, gương mặt mới vừa lau sạch trắng hồng giống một nụ đào mới hé, đôi mắt hạnh trong sáng lấp lánh, vừa xinh đẹp vừa linh động.

Mầm giống mỹ nhân như vậy nếu lạc vào lầu xanh, tương lai tất nhiên sẽ thành hoa khôi đầu bảng một đêm xuân đáng giá nghìn vàng, hèn chi mới bảy tuổi đã bị người nhòm ngó.

“Công chúa thấy thế nào ạ?”

Thấy chủ tử cũng đang ngắm nghía Phùng Viên Viên, Vi Vân cười hỏi.

Công chúa Hoa Dung liếc nhìn búi tóc trống không của Phùng Viên Viên, bắt bẻ: “Quá đơn giản, về sau phải thêm mấy món trang sức.”

Đồ hiện tại nàng đang dùng không thích hợp cho Phùng Viên Viên.

Vi Vân thầm thắc mắc, không biết rốt cuộc Công chúa quyết định dàn xếp cho đứa nhỏ này thế nào? Nếu chỉ thu nhận làm tiểu nha hoàn, vậy thì đâu cần hỗ trợ thêm vào trang sức. Ví như bản thân mình đây, từ nhỏ hầu hạ Công chúa nên được ban thưởng rất nhiều trang sức quý báu, nhưng đấy đều là những món Công chúa không dùng tới hoặc không thích, chưa bao giờ là món đồ Công chúa mua riêng cho mình.

“Muội quả nhiên là đứa bé có phúc.”

Nhéo nhéo gương mặt ngơ ngác của Phùng Viên Viên, Vi Vân nhẹ giọng cảm khái.

Phùng Viên Viên ngồi bên cạnh quý nhân, không dám phát biểu câu nào.

Thanh âm ồn ào bên ngoài từ từ giảm đi, xe ngựa chạy thêm một khắc nữa rồi ngừng lại.

Vi Vân xuống xe trước, tiếp theo là Công chúa Hoa Dung.

Đến phiên Phùng Viên Viên, cô bé chui ra thùng xe, vừa ngẩng đầu là đập vào mắt cổng chào vô cùng khí thế của vương phủ, phía trên là tấm biển khắc bốn chữ rồng bay phượng múa: “Phủ Trấn Nam Vương”.

Trước cửa vương phủ là tám thị vệ đứng gác, lúc này toàn bộ quỳ một gối xuống đất, cung nghênh Công chúa hồi phủ.

Phùng Viên Viên bị cảnh tượng như vậy dọa sợ, được Vi Vân bế xuống xe, cô bé theo bản năng dựa sát vào người Vi Vân.

Vi Vân dắt tay cô bé, dáng vẻ thong dong đi theo phía sau Công chua Hoa Dung vào phủ.

Công chúa Hoa Dung đi vào hậu trạch ủa vương phủ, Trần Kính lưu lại ở tiền viện.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, Công chúa Hoa Dung đi tắm gội, giao Phùng Viên Viên cho Vi Vân chăm sóc.

Vi Vân nắm tay Phùng Viên Viên đi sang phòng của mình, tiểu nha hoàn đổ nước vào bồn, hầu hạ Phùng Viên Viên tắm rửa.

Phùng Viên Viên c ởi sạch ngồi trong bồn tắm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì hơi nước.

Vi Vân đứng bên cạnh, lo lắng nói: “Bên này không có xiêm y vừa người, chỉ có thể mặc đỡ bộ đồ vải bố trong tay nải của muội.”

Phùng Viên Viên: “Không sao ạ, đồ vải bố cũng khá tốt.”

Vi Vân nghiêm túc bảo ban: “Sau này muội là người của Công chúa, mặc đồ vải bố sẽ khiến Công chúa mất thể diện.”

Phùng Viên Viên đỏ mặt.

Vi Vân mở ra tay nải của cô bé, lờ đi thanh chủy thủ đã biết lai lịch, chọn bộ đồ tương đối mới nhất trong số ba bộ.

Chỉnh trang gọn gàng rồi, Vi Vân lại dắt Phùng Viên Viên đi gặp Công chúa.

Công chúa Hoa Dung vẫn chưa tắm gội xong, Phùng Viên Viên nhân cơ hội quan sát chỗ ở của Công chúa.

Cô bé không được học hành, kiến thức có hạn, chỉ cảm thấy nơi này vừa phú quý vừa lịch sự tao nhã, có lẽ chỗ ở của thần tiên trên Thiên đình cũng chỉ đến mức này.

Một lát sau, Công chúa Hoa Dung xuất hiện. Nàng đã thay bộ xiêm y mới, chỉ có khí chất tôn quý lạnh lùng xa cách vẫn bất biến.

“Truyền cơm đi, con bé sẽ ăn với ta.”

“Vâng ạ.”

Phùng Viên Viên ngoan ngoãn ngồi xuống bên tay phải của Công chúa, trong lòng hồi hộp vô cùng, cứ cúi gằm đầu không dám nhìn loạn.

Công chúa Hoa Dung ngắm cô bé từ đầu tới chân, nhíu mày phân phó một đại nha hoàn khác tên Doanh Nguyệt: “Lát nữa kêu tú nương trong phủ lại đây.”

Doanh Nguyệt nhún gối lĩnh mệnh, đi ra ngoài giao việc cho tiểu nha hoàn.

Phùng Viên Viên suy nghĩ, chắc hẳn Công chúa muốn may y phục cho bé?

Cô bé không để tâm đ ến xiêm y xấu hay đẹp, mới hay cũ, nhưng ở bên cạnh một vị Công chúa tôn quý, có lẽ Công chúa không thể chịu nổi vẻ nghèo kiết hủ lậu của mình.

Một đoàn tiểu nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, chỉ có hai người mà trên bàn bày đầy bảy tám món ăn.

Mùi thơm ngập mũi, bụng Phùng Viên Viên bắt đầu kêu rọt rẹt.

“Ăn đi, nếu ngươi không thoải mái thì về sau không cần đến trước mặt ta.”

Công chúa Hoa Dung cầm đũa, thản nhiên nói.

Phùng Viên Viên chớp chớp mắt, bé rất thích vị Công chúa mỹ nhân này, không muốn bị nàng ghét bỏ.

Ăn thì ăn, nhiệm vụ này chẳng hề khó chút nào!