“Khách quý đến!” Rất nhanh lại vang lên âm thanh hô lớn của thị vệ tiếp khách gôm hai mươi cái tên; mọi người trên quảng trường nghe vậy nhất tề đều đem ánh mắt hướng về phía cửa vào, nhưng ngay sau đó liền kinh ngạc, toàn trường tĩnh mịch, chỉ thấy đi phía trước là một hồng y lão giả tóc rối bời, sau cũng tùy chỗ đi theo lão chủ Hàn gia Hàn Ứng Long cùng trưởng lão liên can, nhìn bộ dáng cung kính của bọn hắn, hiển nhiên vị hồng y lão nhân là một đại nhân vật; trong lòng mọi người đều đang đoán người này là ai. Tuyết Mị nhìn hồng y lão giả kia, trong lòng hiện lên tia hiểu rõ, Hàn Quân Dật có nói qua, ngày gia tộc so chiêu này, thiên thần học viện sẽ phái sứ giả đến để chọn lựa đệ tử, xem ra hồng y lão nhân này hẳn chính là sứ giả của thiên thần học viện.

Không sai, hồng y lão nhân chính là Phó viện trưởng thiên thần học viện Thường Hồng Y, hắn vượt qua ngàn dặm xa xôi từ Đế Đô thành đến Sương Nguyệt thành, chính là phụng mệnh lão tổ tông Đông Phương Ngọc đến tìm một người, một thiếu niên tên là Tuyết Mị.

Thường Hồng Y bước vào quảng trường, ánh mắt tùy ý quét qua toàn trường, lập tức dừng lại trên người Tử y thiếu niên, thiếu niên phong thái như ngọc, tôn quý như hoàng; cho dù bị vây trong thiên quân vạn mã, cũng có thể làm cho người ta chú ý tới “hắn”, “hắn” giống như là ngôi sao trong đêm đen, sặc sỡ tuyệt đẹp, sáng ngời chói mắt.

Ánh mắt Tuyết Mị cùng Hồng Y gặp nhau, một cái đạm bạc hết sức lông bông; Hồng lão nhân, nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ thiếu niên nào như bản thiếu hay sao? Một cái kích động khen ngợi: Lão tổ tông, Hồng Y rốt cuộc tìm được tiểu tổ tông, tiểu tử này xác thực giống như ngài nói, đủ cuồng đủ kiêu ngạo.

Lúc này, một bạch y lão giả phía đối diện Phong Vân lâu nhảy xuống, người này đúng là lão tổ tông Hàn gia Hàn Phong, một thế hệ cường giả linh thánh, chính là vẫn thâm cư ở nhà, không cho người ngoài biết, mà ngay hả hậu bối Hàn gia cũng không biết trong gia tộc của chính mình còn có một vị cường giả linh thánh tồn tại. Hôm nay nếu không phải vì nghênh đón sư huynh Thường Hồng Y đã lâu không gặp, Hàn Phong cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt mọi người, chính là hắn không nghĩ tới đúng lúc mình xuất hiện, chỉ thấy có người ở trong nhà mình giết người, vì thế liền có một màn cứu người dưới thất thải kiếm quang kia.

“Thường sư huynh, năm trăm năm không gặp, vẫn tốt chứ?” Năm trăm năm trước, Hàn Phong tiến vào thiên thần học viện, mà Thường Hồng Y so với hắn vào sớm hơn ba năm, là sư huynh của hắn, hai người xem như hòa thuận, bởi vậy cảm tình thập phần thâm hậu. Hiện tại năm trăm năm đã trôi qua, một người trở thành Phó viện trưởng thiên thần học viện, một người đem quang vinh về cho gia tộc trở thành một thế hệ lão tổ.

“Ha ha… Hàn sư đệ, vi huynh sống tốt lắm, rất tốt.” Thường Hồng Y ôm lấy bả vai Hàn Phong cười ha ha nói: “Ai, Hàn sư đệ, kiến trúc Hàn gia của ngươi thật đẹp a, chậc chậc, làm cho vi huynh nhìn xem hoa cả mắt.”

“Sư huynh nói đùa, Hàn gia ta đây tuy đẹp nhưng so ra vẫn kém Thường Nhân phủ của sư huynh nha.”; “Ha ha, cũng vậy.” Hai người kề vai sát cánh vừa nói vừa hướng Phong Vân lâu phía đối diện đi đến. Nhìn đến hắc động bị Thất thải kiếm quang của Tuyết Mị ích ra, Thường Hồng Y kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Di, sư đệ, màn so chiêu của tứ đại gia tộc các ngươi đã muốn bắt đầu rồi sao?” Hàn Phong lắc đầu nói: “Còn không phải, cái hắc động này là do một cái tiểu oa nhi làm ra sao.”; “Ai, ai to gan như vậy?” Hàn Phong dùng ánh mắt phiêu phiêu nhìn Tuyết Mị nói: “Nhìn đến cái Tử y tiểu oa nhi kia, chính là hắn sử dụng kiếm ích làm ra.”; “Cái gì?” Thường Hồng Y nhảy dựng, nhìn đến chỗ Tuyết Mị, mí mắt nhảy khiêu, nguyên lai là tiểu tổ tông, quả nhiên đủ kiêu ngạo, nhìn lực phá hoại đến bậc này so ra cũng tương đương với cường giả linh quân, chậc chậc, thiên phú bậc này quả nhiên rất yêu nghiệt, khó trách ngay cả không thu đồ đệ lão tổ tông cũng không động tâm.

Mà đúng lúc này, trên quảng trường nguyên bản đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh: “Đứng lại.” Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một Tử y thiếu niên lăng không nhảy lên, người này đúng là Tuyết Mị, nàng bay vọt một cái liền đem Vương đại thiếu vừa mới tỉnh lại đã định vụng trộm chạy trốn kéo trở về,:Tử mập mạp, muốn chạy trốn? Ngươi hiện tại còn nợ ta kim châu phiếu, bản thiếu còn muốn cùng ngươi đi Vương gia đổi kim châu phiếu đâu.”; “Mị thiếu, là ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, hiện tại ngươi tạm tha cho ta đi, ta cam đoan về sau cũng không dám nữa.” Vương đại thiếu quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin. “Tốt, ta có thể tha cho ngươi, đem một vạn kim châu đến, xem như là phí động thủ, thiếu một chút cũng không được.” Tuyết Mị phe phẩy cây quạt nghiêm trang nói; hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt hắc tuyến của những người xung quanh. Mọi người chỉ vừa mới biết thực lực của nàng thật là khủng bố, như vậy bây giờ còn biết nàng thực vô sỉ, đánh người ta còn muốn yêu cầu phí động thủ, thật là hậu vô lai giả, từ trước tới giờ chưa có ai.

“Hảo, Mị thiếu, kim châu phiếu trên người ta đều đem cho ngươi hết.” Vương đại thiếu nghiến răng nghiến lợi nói; từ trong ngực lấy ra một trát kim châu phiếu, bàn tay mập mạp đưa tới trước mặt Tuyết Mị, đây là gia gia cho hắn tiêu dùng một tháng, nhưng là hiện tại đã mất hết, hắn đau lòng nha. Tuyết Mị không chút khách khí liền cầm lấy, điểm điểm đếm đếm, một vạn ba ngàn năm trăm kim châu. “Này nhiều hơn ba ngàn năm trăm kim châu, vậy coi như là cả phí động thủ tiểu người hầu của ngươi đi.” Lạnh lùng nói xong, lại dùng cây quạt vỗ vỗ cái đầu béo của hắn, cười nhẹ nói: “Ân, nhìn ngươi xem ra cũng có phối hợp một chút, lần này liền bỏ qua cho ngươi đi. Ai, bản thiếu vẫn thực là thiện lương.” Vương đại thiếu nghe vậy, mồ hôi lạnh trên mặt lại tiết ra nhiều hơn, thật sự là vô sỉ a, vội vàng ôm lấy tiểu người hầu vẫn đang hôn mê choáng váng chạy như bay thoát khỏi đám người. “Này, mập mạp, lần sau xuất môn nhớ mang theo nhiều tiền một chút, đến lúc bản thiếu động tay mới có sức lực.” Nghe được những lời Tuyết Mị truyền đến từ phía sau, Vương đại thiếu hung hăng ngã gục. Sau một lúc lâu mới đứng được lên, cước bộ một quải một quải rời đi. “Ai, xem ra bộ dáng quá béo cũng không tốt nha, ngay cả đi đường cũng sẽ tự té ngã.” Tuyết Mị thì thào lẩm bẩm.

Thường Hồng Y phẫn nộ nhìn một màn này, nghĩ rằng: Vốn cho rằng lão tổ tông đã muốn đủ vô sỉ, không thể tưởng tượng được tiểu tổ tông còn vô sỉ hơn. Xem ra về sau phải cẩn thận, bằng không bị bán còn phải cười giúp “hắn” có tiền. (tác giả biến thái: Tuyết Mị nhìn Thường Hồng Y, khinh thường nói, bán ngươi? Sẽ có người muốn mua sao?)

Hàn Phong nhìn một màn này, trên trán để lại một loạt hắc tuyến, thầm nghĩ: Tiểu tử Tuyết gia này thật đúng là đủ vô sỉ a, không biết là ai dạy dỗ? (tác giả biến thái: Tuyết Mị nhìn Hàn Phong đắc ý nói: Sư phụ bản thiếu là đông linh thần Đông Phương Ngọc, nhìn không quen nên đi tìm hắn tốt lắm. Hàn Phong nghe vậy, sắc mặt đại biến, tìm lão tổ tông? Tha ta đi.)

Mọi người thấy một màn này, khóe miệng hung hăng run rẩy, trong lòng âm thầm thề: Về sau tuyệt đối không được trêu trọc tiểu tử vô sỉ này, bằng không chết như thế nào cũng không biết. (tác giả biến thái: Tuyết Mị vung tóc dài, khiêm tốn nói: Kỳ thật bản thiếu rất thiện lương.)