Phù Thiên Ký

Chương 114: Là thực hay vẫn là mơ?

"Tại sao hắn lại bất tỉnh nữa rồi?!".

Có chút khẩn trương, Ni Na vội dùng thần thức tra xét cơ thể Vương Chi...

Sau khi xác định rằng Vương Chi vẫn ổn, lúc này Ni Na mới buông lỏng. Đưa tay đặt lên ngực hắn, nàng bắt đầu truyền linh lực vào...

Lát sau, Vương Chi lần nữa tỉnh lại.

"Vương Chi! Ngươi tỉnh rồi!".

Gương mặt này...

Rất nhanh Vương Chi đã có thể khẳng định người đang tươi cười nhìn mình chính là Ni Na - hung thủ đã hất tung hắn lên cao. Thế là ngay lập tức hai mắt hắn lại mở to, và... thật may là lần này hắn không bị ngất xỉu nữa. Thay vì ngất xỉu thì hắn lại nhìn nàng chằm chằm, mãi tới khi nàng ngượng ngùng hỏi "Ngươi... ngươi sao lại nhìn ta như vậy?" thì hắn mới khe khẽ thở dài nói:

"Dưa hấu, ta đã chết rồi mà ngươi còn chưa chịu buông tha nữa...".

"Vương Chi...".

Chẳng đợi cho Ni Na kịp giải thích thì Tiểu Bá Vương đã chen vào:

"Huynh đệ, ngươi nói bậy gì vậy. Mau nhìn kỹ lại xem".

"Ồ, Tiểu Bá Vương, ngươi cũng chết rồi hả?".

Lơ đễnh liếc qua một vòng, sau khi nhìn thấy ngoài Ni Na và Tiểu Bá Vương thì Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh, Cao Cường, Lê Hậu, Cao Tuyền và cả Lăng Tố cũng đều có mặt đông đủ, Vương Chi không khỏi buồn bã:

"Thì ra tất cả các ngươi đều chết hết rồi".

Dành riêng cho Lăng Tố một cái nhìn ấm áp, hắn nói, giọng đầy tiếc nuối:

"Trưởng lão, thật ra có một chuyện mà từ lâu rồi ta muốn nói với người nhưng lại không dám mở miệng. Bây giờ chúng ta đều đã chết, thôi thì trước khi đi đầu thai hãy để ta nói với người đi".

Nghe giọng điệu tha thiết của Vương Chi, đầu tiên là Ni Na, kế đến là Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương, Hà Linh,..., cả bọn lần lượt chuyển ánh mắt nghi hoặc lên người Lăng Tố. Bọn họ đang rất muốn biết cái bí mật này a.

Về phía Lăng Tố, đột nhiên bị ánh mắt khác lạ của mọi người nhìn vào, trong lòng nàng nhất thời không khỏi bối rối.

Rốt cuộc là Vương Chi có chuyện riêng gì muốn nói với nàng?

Rốt cuộc là chuyện gì mà trước giờ hắn không dám nói ra?

Càng nghĩ Lăng Tố lại càng khẩn trương, nhất là khi liên tưởng đến hành động vì mình gánh chịu nhát kiếm nọ của Vương Chi thì sự khẩn trương ấy lại tăng lên gấp bội.

Cố làm cho mình bình tĩnh lại, nàng nghiêm giọng nói với Vương Chi:

"Vương Chi, có chuyện gì để sau hãy nói đi. Lúc này ngươi nên...".

"Không được". - Cắt ngang lời nàng, Vương Chi bảo - "Ta sợ nếu bây giờ không nói ra thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội để nói nữa".

"Vương Chi, ngươi không nên...".

"Trưởng lão, hãy để ta nói hết...".

Vương Chi tiếp tục, vẫn với cái giọng chân thành tha thiết:

"Trưởng lão, người còn nhớ quãng thời gian ta ở Đạm Tình Cư chứ? Lúc đó người đã thay sư phụ truyền dạy thuật pháp cho ta. Người đối xử với ta thật sự... thật sự rất tốt. Trưởng lão, người biết không, thật ra trong lòng ta rất quý mến người. Suốt bốn năm qua, nhiều lần ta muốn qua Đạm Tình Cư thăm người và Tú Anh sư tỷ lắm, thế nhưng ta không dám...".

Trước ánh mắt chờ đợi của mọi người (trừ Lăng Tố), hắn nói tiếp:

"... Ta sợ trưởng lão vẫn còn giận ta vì đã làm chết mấy con cá của người rồi sau đó lại còn đem chúng nướng ăn. Ta sợ người ghét bỏ ta...".

Thì ra là chuyện này...

Thần sắc khẩn trương của Lăng Tố cuối cùng cũng được buông lỏng. Nàng cất tiếng, so với vừa rồi thì giọng dịu xuống hẳn:

"Chuyện đó đã qua lâu rồi. Ngươi yên tâm, ta không giận hay ghét bỏ gì ngươi cả".

"Trưởng lão, người nói thật chứ?".

"Thật".

"Thật sự?".

"Ừm".

Nở một nụ cười mãn nguyện, Vương Chi tự lẩm bẩm:

"Tốt rồi. Bây giờ ta có thể an tâm đi đầu thai được rồi".

Đầu thai?

Biết là Vương Chi vẫn tưởng rằng bản thân đã chết, Ni Na là người đầu tiên lên tiếng giải thích cho hắn:

"Vương Chi, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì. Ngươi vẫn chưa chết thì làm sao mà đi đầu thai được".

"Dưa hấu, đừng đùa giỡn nữa. Đã chết rồi mà còn...".

"Sư đệ". - Lần này thì tới lượt Hoàng Nữ Tú Anh mở miệng - "Ni Na sư tỷ nói đúng đấy. Ngươi thật sự vẫn chưa chết. Ngươi còn sống, tất cả chúng ta đều còn sống".

Bên cạnh, Hà Linh thấy vậy cũng vội góp lời:

"Đúng đấy đúng đấy! Vương sư đệ, thật sự chúng ta vẫn còn sống. Tất cả bọn khôi lỗi kia đều đã bị trưởng lão tiêu diệt hết rồi".

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Nữ Tú Anh rồi lại nghe đến mấy lời của Hà Linh, trong lòng Vương Chi không khỏi ngờ vực. Hắn quay sang Lăng Tố, hỏi:

"Trưởng lão, chúng ta vẫn chưa chết sao?".

"Chúng ta vẫn còn sống".

Nhận được câu trả lời của Lăng Tố, lúc này Vương Chi mới đưa mắt quan sát kỹ xung quanh...

"Hình như ở đây không phải Vô Định Chi Hà...".

Vô Định Chi Hà?

"Huynh đệ, ngươi nói cái gì Vô Định Chi Hà? Chỗ này là thạch thất. Chúng ta vẫn đang ở trong động phủ cổ tu sĩ".

"Thạch thất?".

Vương Chi tự mình lẩm bẩm:

"Nhưng vừa rồi ta đúng là đã ở Vô Định Chi Hà mà. Ta nhớ đã gặp một người thanh niên kỳ lạ. Hắn mời ta lên thuyền rồi múc nước sông cho ta uống, để ta nhìn lại kiếp trước của mình, còn bảo cái gì đầu thai chuyển thế, cái gì Đại đạo...".

Sau khi nghe Vương Chi nói xong, Ni Na, Lăng Tố, Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương,..., cả bọn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không nói một lời.

Mãi một lúc lâu, Ni Na mới quay sang Lăng Tố, lo lắng hỏi:

"Trưởng lão, Vương Chi hắn... hắn có phải bị điên rồi không?".

Bị điên?

Vốn đang hồi tưởng, Vương Chi lập tức phản ứng:

"Dưa hấu, ngươi nói cái gì? Điên? Có ngươi mới bị điên!".

"Không điên thì sao ngươi lại lảm nhảm cái gì mà Vô Định Chi Hà, cái gì người thanh niên? Rồi còn kiếp trước kiếp sau, đầu thai chuyển thế gì kia nữa? Ngươi vẫn còn sống sờ sờ chứ đã chết đâu".

"Ta...".

"Sao? Không biết nói gì đúng không?".

Trông thấy ánh mắt mờ mịt của Vương Chi, Lăng Tố bèn lên tiếng trấn an:

"Vương Chi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Những thứ ngươi vừa kể có thể chỉ đơn giản là một giấc mơ thôi. Ta chưa từng nghe nói đến nơi nào gọi là Vô Định Chi Hà cả".

Chớp cơ hội, Ni Na lập tức chen vào:

"Đấy, ngươi nghe trưởng lão nói chưa? Cái gì mà Vô Định Chi Hà chứ".

Thật sự trên đời không có Vô Định Chi Hà sao?

Người thanh niên, chiếc thuyền nhỏ, ly nước, kiếp trước, Rusalka, Theresa, Abito - Claudius, Đại đạo, hóa ấu, hóa lão,..., toàn bộ đều chỉ là một giấc mơ thôi ư?

Thế nhưng giấc mơ này... sao lại chân thật đến như vậy?

Nhưng, lại một nữa nhưng, nếu nó không phải giấc mơ mà đúng là sự thật thì sao?

Rằng Vô Định Chi Hà có tồn tại, người thanh niên cùng chiếc thuyền đã ở đó, kiếp trước đã xảy ra như thế...

Nếu quả là vậy thì tại sao bây giờ hắn vẫn còn ở đây - trong thạch thất này? Lẽ ra hắn đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh và đầu thai chuyển thế rồi mới phải chứ...

"Có lẽ tất cả thật sự chỉ là một giấc mơ". - Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Vương Chi đưa ra kết luận như thế. Một kết luận mà hắn thấy là hợp lý nhất.

"Khục khục...".

"Vương Chi!...".

"Ta không sao. Dưa hấu, ngươi đừng lo".

"Hừ! Ai thèm lo cho tên ngu ngốc ngươi. Ta còn đang muốn đánh cho ngươi một trận để ngươi tỉnh ra đây này".

Nghe mấy lời hậm hực của Ni Na, ánh mắt Vương Chi đột nhiên lóe lên. Ném cho nàng một cái nhìn bất thiện, hắn chất vấn:

"Dưa hấu, tại sao lúc nãy ngươi lại đem ta hất tung lên?"