Cuối cùng, một nữ tử khoan thai đến chậm nhất đã chấm dứt bầu không khí nói chuyện tự theo ý mình hình vòng tròn nhỏ của triều hội. Khiến cho Phù Lạc đặc biệt chú ý cũng không phải là diện mạo của nữ tử này, ngược lại là thái độ của mọi người. Ngọc Quý phi là quét ánh mắt khinh thường liếc nhìn nàng ta, đối với một vị phi tử đến chậm còn hại mọi người chờ đợi như vậy không gây khó dễ nên có, cũng không giống như lúc nàng làm khó dễ vị Lệ Tiệp dư cũng cố ý đến chậm kia. Lan Hiền phi thì lại lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, trong mắt đã tràn ngập chán ghét. Mà những phi tần khác nàng có ghen tỵ, cũng có cười nhạo, tóm lại là không có một người thân thiện.
“Thần thiếp bái kiến Quý phi nương nương.” Giọng nói nữ tử này ôn nhu yếu nhược, hết sức dễ nghe, con ngươi như thu thủy, khuôn mặt như hoa đào, tươi mát tao nhã, hảo một mỹ nhân làm cho người ta yêu thích, mặc dù không kém lộng lẫy của Quý phi, mị linh của Phù Lạc, xinh đẹp của Lệ Tiệp dư, nhưng lại có một hương vị thanh nhã khác. Mỹ nhân như thế sao lại có thể làm cho toàn bộ nữ nhân của hậu cung đều tràn ngập bất mãn đây?
Nữ tử kia giống như cảm thấy được ánh mắt nóng rực của Phù Lạc (nhưng thật ra là nàng đang thưởng thức mỹ nữ thôi), rụt rè nhìn thoáng qua Phù Lạc, kết quả đúng lúc bị Phù Lạc bắt được ánh mắt của nàng ta, theo lễ tiết thản nhiên cười với nàng này một tiếng. Phù Lạc còn chưa có quen với bầu không khí này của hậu cung, vẫn dùng cách thức xử lý của hiện đại đối với ai cũng mỉm cười theo lễ tiết, coi là lời chào hỏi. Nhưng nữ tử kia lại giống như bị kinh sợ, ánh mắt giống như nai con bị tổn thương, thân mình cũng run rẩy theo, nhanh chóng cúi đầu.
“Như tần tỷ tỷ, vẫn là tỷ tự phụ rồi, để cho tất cả mọi người đều chờ một mình tỷ. Hoàng thượng cũng không có ở đây, tỷ còn giả bộ yếu đuối mỏng manh cái gì, nịnh hót lấy lòng à, chỉ sợ hiện tại dù tỷ có tiếp tục giả bộ nữa, hoàng thượng cũng sẽ không nhìn tỷ một cái liếc mắt đâu, cũng không suy nghĩ đến thân phận thấp hèn kia của tỷ. Chúng ta cũng không có một thân ca ca làm thái giám đâu.” Nói chuyện chính là Lệ Tiệp dư, châm chọc khiêu khích của nàng chính là nhằm vào nữ tử vừa mới đến kia, thì ra nàng ta là Tần ngũ phẩm.
“Tiệp dư tỷ tỷ nói rất đúng, cũng không nhìn xem bản thân có thân phận thấp hèn gì. Mặt tuy tương tự, nhưng thân phận lại khác biệt một trời một vực, dựa vào cái này cũng vọng tưởng long ân, thật sự là không biết xấu hổ. Nếu không phải Tằng Tiểu Nghĩa lương thiện, làm sao lại bị qua mặt dụ dỗ chủ tử như vậy chứ.” Nói chuyện đại khái chính là Giang Quý nhân ngày thường chỉ theo Lệ Tiệp dư như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Vị Tằng Tiểu Nghĩa được nhắc tới kia, lại quay đầu qua hung hăng trợn mắt nhìn Như tần một cái.
“Chủ tử, nô tỳ~~” Như tần ủy khuất đến ánh mắt đều đỏ lên.
Nghe đến đó Phù Lạc coi như là đã hiểu biết được đại khái, thì ra Như tần này trước kia hẳn là một cung nữ, ai ngờ chiếm được hoàng sủng, rất nhiều nữ tử trong cung đều cảm thấy thân phận nàng ta thấp hèn, hiện tại địa vị lại có thể cao hơn mình, khẳng định trong lòng rất bất bình. Ví dụ như từ Tằng Tiểu Nghĩa ngũ phẩm, trước kia là chủ tử của nàng ta, hiện tại ngược lại bản thân khuất phục ở dưới Như tần ngũ phẩm, phẫn hận trong lòng chỉ cần suy nghĩ là biết. Về phần vị Như tần này vì sao lại được sủng ái, đại khái là lớn lên giống người nào đó đi.
“Được rồi, hôm nay chờ đợi các vị tỷ tỷ muội muội đều đến đủ, là Bổn cung có việc muốn tuyên bố. Mọi người đều biết, đợt tuyển tú ba năm một lần này vào mùa xuân là bắt đầu. Sáng mai nhóm tú nữ đều đến Trường Đình môn chờ đợi. Kế tiếp phải vất vả Lan phi tỷ tỷ và Phù phi muội muội bồi Bổn cung đi phân ưu cho hoàng thượng, chọn lựa tú nữ hợp ý hầu hạ hoàng thượng. Các vị muội muội cũng phải làm tấm gương sáng cho tần phi hậu cung, đừng làm thành trò cười.”
Không thể tưởng được còn có chuyện tốt bực này, vừa xuyên qua liền gặp được buổi lễ tuyển tú long trọng, hơn nữa nghe nói mình còn có thể đi giúp hoàng đế làm giám khảo, trong lòng Phù Lạc mừng thầm một trận, giống như bản thân trở thành giám khảo của nữ sinh siêu cấp. Nghe nói tú nữ cả nước sẽ tới ba nghìn mỹ nữ, nhưng bị thái giám ma ma hậu cung bí mật chọn chọn lựa lựa chỉ còn ba trăm, phỏng chừng về sau được chủ tử đang nắm quyền hậu cung (chính là chỉ Quý phi, Hiền phi cùng Phù phi rồi) chọn lựa chỉ còn lại mấy chục người, lại được hoàng thượng tuyển chọn một lần, ước chừng cũng chẳng còn bao nhiêu, xác suất trúng thăm chính là tương đối thấp.
Có điều nói đi nói lại, theo Phù Lạc căn cứ vào việc sau khi đọc sách để tổng kết, nếu như hậu cung không có hoàng cung, như vậy cũng chỉ có bốn vị nhất phẩm Quý, Thục, Đức, Hiền mới có tư cách chọn lựa tú nữ, về phần mình nhị phẩm hẳn là không có tư cách phân ưu giúp hoàng đế, xem ra Ngọc Quý phi vẫn rất chiếu cố đến người muội muội này đi.
Phù Lạc ở trong Hạm Đạm Hiên đứng ngồi không yên mà đi tới đi lui. Nếu ngày mai đi xem tuyển tú nữ, quả thật có chút mạo hiểm, trong hậu cung không biết có bao nhiêu người muốn bắt lấy nhược điểm của mình, chí tử phương hưu. Nhưng nếu như không đi nhìn, lại uổng một chuyến xuyên qua như vậy rồi, ba năm sau không biết mình còn cơ hội để nhìn một lần hay không a, nói không chừng trong ba năm này đã bị người ta hại chết rồi, hay hoặc là xuyên trở về, nếu là thật sự xuyên được trở về, mình nhất định sẽ tức chết, náo nhiệt thú vị như vậy lại có thể không đi xem.
Cuối cùng rốt cuộc cũng quyết định, mạo hiểm cũng là đáng giá. Nhưng nàng muốn đi xem tuyển tú nữ còn cần phải có một đồng lõa, sai, là trợ thủ.
“Bích Diệp.”
“Có nô tỳ, công chúa có gì phân phó?”
Phù Lạc kéo Bích Diệp đến phòng trong, nhìn trước sau khẳng định chung quanh không có người, mới nhỏ giọng nói với nàng ta: “Bích Diệp, ngày mai ta muốn đi xem tuyển tú nữ, ngươi tìm giúp ta một bộ thái giám vẫn mặc đến đây, không được nói cho người khác biết nha.”
“Công chúa.” Bích Diệp mở to hai mắt mà không thể tin được, Phù Lạc lại muốn làm ra chuyện khác người bực này, “Qua vài ngày, không phải ngài cũng đi tuyển tú nữ với Quý phi nương nương ư, ngày mai còn có cái gì hay chứ?”
“Chính là ngày mai mới thấy được rõ ràng.” Vì che giấu động cơ của bản thân là do tò mò với không có gì làm cho nên muốn đi xem tuyển tú, Phù Lạc lại bỏ thêm một câu: “Bổn cung cũng là muốn đi do thám thực hư của tú nữ năm nay, các nàng không biết thân phận của Bổn cung, Bổn cung mới có thể thật sự hiểu rõ ai đúng ai không chứ.”
“Nô tỳ biết rồi. Nhưng mà công chúa như vậy không hợp tổ chế, nếu như bị nương nương khác nhìn thấy, không biết sẽ sinh ra chuyện gì đâu.” Bích Diệp rất không yên tâm nói.
“Không có việc gì, chúng ta cẩn thận một chút là được, việc này ngươi đừng nói cho người khác trong Hiên. Đi nghe ngóng hỏi thăm việc an bài tuyển tú ngày mai đi, nghĩ biện pháp thu xếp an bài.”
Bích Diệp đi rồi, Phù Lạc trông dài cổ chờ nàng ta trở về, khó khăn lắm tới thời gian bữa tối, mới nhìn thấy bóng dáng đáng yêu của Bích Diệp.
“Công chúa, sáng mai rất nhiều tiểu thái giám đều phải đi theo thái giám tổng quản Vạn Toàn công công của Nội Thị Giám đến Trường Đình môn hầu hạ tú nữ mới tới, Tiểu Thuận Tử người quen của nô tỳ sáng mai cũng phải đi.”
“Thật tốt quá, Bích Diệp, ngươi đi nói với Tiểu Thuận Tử ngày mai Bổn cung sai hắn đến Hạm Đạm Hiên hỗ trợ, về phần Vạn công công bên kia, Bổn cung tự sẽ nói giúp hắn, như vậy ngày mai ta có thể cầm Yêu Bài của hắn giả mạo hắn đi nhìn tuyển tú nữ rồi.”
Cả đêm Phù Lạc đều ngủ không yên, khó khăn nhịn đến hừng đông, vội vàng gọi Bích Diệp đến giúp nàng giả làm tiểu thái giám, bởi vì thái giám vốn trắng nõn, một bộ nữ tướng, giả dạng cũng không khó.
Phù Lạc đổi tới đổi lui ở trong gương, “Bích Diệp, thế nào, cũng giống chứ.”
“Giống, nhưng mà công chúa giả thành thái giám quá thanh tú rồi.”
“Bích Diệp, chốc lát nữa Tiểu Thuận Tử đến đây, ngươi để cho hắn trồng hoa cỏ giúp ta gì đó, về phần ta, ngươi cứ nói đêm qua ta gặp lạnh, hôm nay nằm trên giường nghỉ ngơi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”
“Vâng, công chúa.”
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng ở trong phòng, Phù Lạc ở dưới sự trợ giúp của Bích Diệp chuồn khỏi Hạm Đạm Hiên từ cửa sau, gia nhập vào trong đội ngũ thái giám đang chậm rãi đi đến Trường Đình môn.
“Ngươi là mới tới à, sao lại thấy lạ mặt như vậy.” Tiểu thái giám đi tới bên cạnh Phù Lạc hỏi.
“Phải, hôm nay Tiểu Thuận Tử có chút việc, để ta tới giúp hắn một lúc.”
“Ta đã nói sao hôm nay lại không gặp hắn mà, ngươi tên gì?”
“Ta gọi là Tiểu Lạc Tử, còn đại ca ngươi, ta mới tiến cung mấy ngày thì gặp phải loại chuyện lớn này, lát nữa đại ca nhớ nhắc nhở ta một chút nha.”
“Không thành vấn đề, ta gọi là Tiểu Đặng Tử. Về sau nếu có chuyện gì, cứ tới tìm ta. Ta là thuộc hạ của Đức công công trong Nội Thị Giám, ông ấy đối với ta còn rất chiếu cố.” Một bộ dáng dương dương tự đắc, xem ra coi như là đã có thể trộn lẫn được vào trong thái giám, Đức công công kia dường như là thái giám phó tổng quản của Nội Thị Giám, bất quá Phù Lạc cũng chưa từng thấy qua, mới nghe cung nhân của Hạm Đạm Hiên đề cập qua.
Vừa nói chuyện, bọn họ đã đi đến Trường Đình môn. Ngoài Trường Đình môn này là đường hẻm thật dài, từng chiếc từng chiếc xe ngựa của nhóm tú nữ đứng chỉnh tề ở ngoài cửa, liếc mắt một cái trông không đến đầu, trong Trường Đình môn lại là một quảng trường rộng lớn, lúc này thái giám tổng quản Vạn Toàn đã ngồi xuống chính giữa, Phù Lạc và Tiểu Đặng Tử chờ mười mấy tiểu thái giám đứng ở phía sau hắn. Những thái giám ngoài hắn ra có phụ trách dẫn dắt tú nữ, có phụ trách duy trì trật tự, có một vài phụ trách ghi nhớ thẻ bài, xem ai được lưu lại, ai bị bỏ xuống.
“Mấy ngàn tú nữ này đều phải do Vạn công công lựa chọn trước, bởi vì ông ấy biết rõ vui buồn của hoàng thượng nhất. Bất quá việc này cũng còn phải xem những tú nữ kia có biết tặng quà hay không, có tặng quà thì cho dù hoàng thượng không thích vẫn có thể qua, không tặng quà cho dù có đẹp cũng có thể không qua. Đừng nhìn bị phái đi vất vả này, nhưng béo bở lớn đấy. Thời điểm trong lòng Vạn công công tốt, cũng khen thưởng những thái giám bên dưới như chúng ta.” Tiểu Đặng Tử ở một bên nhỏ giọng nói.
Phù Lạc vươn dài cổ rốt cuộc nhìn thấy một đám tú nữ chân đi xiêu vẹo tiến vào Trường Đình môn.