Phù Lạc

Chương 27: Ân huệ của Chiêu nghi

Phù Lạc đối với việc mình ra khỏi lãnh cung như thế nào cũng rất khó hiểu? Vào lãnh cung còn có thể tái nhậm chức phi tần ở hoàng triều Viêm Hạ hầu như là của hiếm.

Tuy rằng từ Tiệp dư Tòng tam phẩm biếm xuống Hòa nữ Chính bát phẩm, dời đến trắc điện của viện Hoán Thanh do Như Tần chủ vị, nhưng cuộc sống so với lãnh cung hẳn là tốt hơn nhiều.

Tiểu Lộ Tử nhìn Phù Hòa nữ trước mắt, làm sao còn có gương mặt mỹ sắc của Phù phi ngày xưa, trong lòng âm thầm lắc đầu, cho dù ra khỏi địa ngục trần gian kia, chắc chắn cũng không có tiền đồ gì.

“Tiểu Lộ Tử vấn an Phù Hòa nữ, chiêu nghi nương nương phái tiểu nhân vội tới dẫn đường cho Hòa nữ.”

“Chiêu nghi?” Phù Lạc nghĩ thầm trong mười tháng này xem ra thay đổi không ít, khi nào thì đã nhiều thêm một Chiêu nghi rồi.

“Làm phiền công công dẫn ta đi gặp chiêu nghi nương nương, cũng tiện cho ta tự mình cảm ơn nàng.” Phù Lạc nghĩ thầm chẳng lẽ là Chiêu nghi này giúp mình, nàng vì cái gì mà giúp mình đây?

Trên đường đi về hướng điện Vũ Hinh, Phù Lạc ngoài ý muốn đụng phải tỷ tỷ của mình Ngọc quý phi.

“Nô tài vấn an Ngọc phi nương nương.”

Lúc Phù Lạc cúi thân xuống vấn an, nghe Tiểu Lộ Tử xưng Ngọc quý phi thành Ngọc phi hơi thấy kinh ngạc, chợt thấy Ngọc phi kia ít đi vẻ cao cao tại thượng ngày xưa, nghĩ chắc nàng ta cũng là bởi vì mất đi giá trị lợi dụng rồi, chỉ là kết cục lại tốt hơn so với mình rất nhiều.

Đánh giá người đi đến trước mắt gần như không nhận ra, trong mắt Ngọc Dung cũng có chua xót, “Quỳ an đi, muội muội có rảnh thì đến cung tỷ tỷ ngồi một chút.”

Dọc theo đường đi từ trong miệng ríu rít liên tục của Tiểu Lộ Tử, Phù Lạc cuối cùng cũng hiểu được biến hóa trong cung. Ngọc quý phi bởi vì một lần ở trước mặt hoàng thượng vượt khuôn phép răn dạy và quở mắng hạ nhân mà bị biếm thành Ngọc phi, tuy rằng không còn sủng nữa, nhưng thỉnh thoảng hoàng thượng vẫn sẽ đi cung Khánh Đồng của nàng ta ngồi một chút, cuộc sống coi như cũng dễ chịu.

Lan Hiền phi hiện tại nắm giữ đại quyền thay hoàng hậu trong cung, Tĩnh Tiệp dư ngày xưa thì phong làm Tĩnh phi, lên cao quá nhanh khiến người khác ghé mắt, Yến Quý tần thì hiện giờ thành Thục nghi nương nương. Trước mắt trong cung được sủng ái nhất chính là Tĩnh phi, Vũ Chiêu nghi và Yến Thục nghi.

Trong khoảnh khắc bước vào điện Vũ Hinh, Phù Lạc hơi thất thần. Không thể tưởng được ngồi ở trên chủ vị không phải người nào khác, mà chính là Ngụy Băng Thuần năm đó. Đêm trung thu Phù Lạc bị giáng chức đó, Liễu A Man nhiễm bệnh, Ngụy Băng Thuần thay mặt nàng hiến vũ, vừa lên đã khiến cho Long Hiên đế hứng thú, từ nay về sau một bước lên mây, trở thành Vũ Chiêu nghi hiện giờ.

Ngụy Băng Thuần nhìn Phù Tài nhân trước mắt, lòng một trận chua xót, không thể tưởng được vị Phù phi phong hoa tuyệt đại năm đó hiện giờ lại có loại bộ dáng này, bất luận kẻ nào thấy nàng đều sẽ không còn có cảm giác uy hiếp.

Khẽ hỏi mấy câu, ban cho vài thứ liền sai người tiễn Phù Lạc quay về viện Hoán Thanh.

Phù Lạc cũng không nghĩ ra ngày đó nhất thời mềm lòng, đã giúp cho Ngụy Băng Thuần có được địa vị hiện giờ, lại còn nghĩ đến mình, giúp mình rất nhiều, xem ra thỉnh thoảng làm chuyện tốt cũng sẽ có hồi báo.

Vũ Chiêu nghi nhìn thấy Phù Lạc, trong lòng nghĩ đến tình cảnh ngày ấy.

Ngày đó Ngụy Băng Thuần vẫn còn là Vũ Dung hoa Chính tứ phẩm tản bộ với Long Hiên đế đi tới gần Hạm Đạm hiên. Nhất thời nhớ tới nếu không phải Phù phi trợ giúp, chính mình chỉ sợ còn là một cung nữ hạ đẳng mà thôi, vì thế hướng Long Hiên đế nói, “Phù tiệp dư mất đứa nhỏ, nhất định cũng rất thương tâm, hoàng thượng xem nàng là một người đáng thương, hơn nữa nàng còn từng giúp qua thần thiếp ~~”

Còn chưa nói xong, Long Hiên đế đã cắt đứt lời của nàng. “Tâm địa ái phi thiện lương như thế, trẫm cảm thấy rất vui mừng, xem thể diện ái phi, trẫm liền ân chuẩn cho nàng ta ra khỏi lãnh cung.”

Không mấy ngày hoàng thượng liền hạ lệnh để Phù tiệp dư làm Hòa nữ, dời vào điện Hoán Thanh. Mà mình cũng bởi vì hiền lành nhân đức, thượng hiếu hạ từ, tao nhã hào phóng, phong làm Vũ Chiêu nghi, nhất thời thịnh sủng không dứt.

Vũ Chiêu nghi là tuyệt đối không ngờ hoàng thượng dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình như vậy, ngày đó nàng cũng chỉ là có cảm giác thương cảm, thuận miệng nói một câu, không thể tưởng được Long Hiên đế lại có thể ân chuẩn.

Phù Lạc rời khỏi điện Vũ Hinh cũng không trực tiếp quay về viện Hoán Thanh, ngược lại đi tới cung Vân Tường của Lan Hiền phi, nàng vừa mới trở lại vị trí cũ, tất nhiên là phải tới chào hỏi người cầm thực quyền hiện giờ của hậu cung rồi.

“Tần thiếp vấn an Hiền phi nương nương.”

Lan Hiền phi nhìn chăm chú Phù Hòa nữ trước mắt, cũng có chút không dám tin tưởng, nhân nhi ngày ấy hôm nay đã thành như vậy, cũng không cảm thấy với bộ dạng hiện giờ của nàng ta còn có thể làm ra điều gì, hiện tại nàng ta đã sớm không đủ tư cách trở thành gai trong mắt của nàng, hoặc là nói nàng ta cho tới bây giờ đều không đủ tư cách, nàng vẫn luôn biết trước được kết cục của Phù Lạc, nhưng thật ra Ngọc phi còn làm cho người ta phiền lòng hơn, chỉ là trước mắt Tĩnh phi lại khiến cho Lan Hiền phi cảm nhận được uy hiếp thật sâu.

Lan Hiền phi an ủi Phù Lạc vài câu, ban cho đồ vật, cũng để nàng quỳ an.

Mùi vị bị người đồng tình tuyệt không dễ chịu, nhất là đối với một người có lòng tự trọng cố chấp mà nói.

Trở lại viện Hoán Thanh, Phù Lạc tham kiến chủ vị Như Tần, vẫn là dáng vẻ tao nhã vân đạm phong thanh ngày xưa, sầu bi trong mắt càng thêm sâu. Nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Phù Lạc, nước mắt không tự chủ được rớt xuống, hai người nhìn nhau không nói gì.

Căn cứ quy củ trong cung, Hòa nữ chỉ có thể có một cung nữ thiếp thân cùng một nha hoàn thô sử, so với Phù phi ngày đó có một thái giám tổng quản, bốn nha hoàn thiếp thân, mười hai nha hoàn thô sử, bốn thái giám mà nói chính là cách biệt một trời một vực, nhưng so với tình cảnh không một người hầu hạ trong lãnh cung thì tốt hơn rất nhiều.

Nhìn khuôn mặt nha đầu có vết sẹo lớn với vẻ ngây ngốc nhìn mình trong trắc điện, Phù Lạc có chút kinh ngạc. Nha đầu có dung mạo bị thương tổn như vậy bình thường đều sẽ bị tống xuất khỏi cung, hoặc là trở thành tạp dịch thấp kém nhất, không nghĩ tới nha đầu thiếp thân phái cho mình lại có dung mạo bị tổn hại, hạ nhân như vậy chính là bất kính lớn nhất đối với chủ nhân. Trong cung này từ trước đến nay đều là nhân tình nóng lạnh.

Nha đầu khuôn mặt có vết sẹo kia trông thấy chủ tử của mình lại có dáng dấp như vậy cũng rất kinh ngạc, người như vậy cũng có thể trở thành phi tần của hoàng thượng, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Phù Lạc cũng là sau này mới biết được, vết sẹo trên mặt nha đầu kia kỳ thật không phải vết đao, mà là bị phỏng, nghe nói là lúc nàng ấy tiến cung không lâu, vì cứu tổng lĩnh thái giám trong cung mà bị phỏng than củi, công công vì cảm tạ nàng ấy, cũng không đem nàng ấy bơ vơ không chỗ dựa tống xuất khỏi cung, lại thương tiếc nàng ấy làm tạp dịch vất vả, đợi cho Phù Lạc trở lại vị trí cũ, mọi người đều cho rằng nàng bây giờ tương đối khá khi dễ, cho nên đặc biệt phái nha đầu này đi đòi chút việc không khổ cực này.

“Ngươi tên là gì?”

“Hồi tiểu chủ, nô tì là Nhược Phong.”

“Ừ, tên rất hay, chỉ là ~~” Phù Lạc nhớ ra tên của nàng ấy đã phạm vào tên của Tĩnh phi Lăng Nhã Phong hiện giờ cùng Vân tần Bạch Vân Nhược sau khi thăng chức.

Phù Lạc thấy tướng mạo nàng thanh lệ minh tú, nếu không phải bị phỏng, tất nhiên cũng là một mỹ nhân, thì thầm “Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh(1)”, “Không bằng ngươi để tên là Lộng Ảnh đi, được không?”

Nha đầu kia lập lại từ Phù Lạc vừa nói trong miệng, nhếch môi cười nói: “Tạ tiểu chủ ban tên cho.”

Phù Lạc đi vào Thiên Điện đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, cảm thấy vô cùng hài lòng, vốn đã không yêu xa hoa, viện Hoán Thanh này so với Hạm Đạm hiên còn xa xôi thanh u hơn, thực thích hợp tu dưỡng tức giận mà.

“Trước khi tiểu chủ đến, Lộng Ảnh đã quét sạch sẽ nơi này, tiểu chủ yên tâm.” Nha đầu kia nhìn mặt sắc Phù Lạc, còn tưởng rằng nàng không hài lòng.

Phù Lạc nhoẻn miệng cười với nàng, “Ta rất thích, cám ơn ngươi.” Ở hoàng triều Viêm Hạ, tần phi dưới Chính ngũ phẩm không được xưng Bổn cung, chỉ có thể dùng ta để xưng. Một khi dùng ta, Phù Lạc sẽ lại có cảm giác hiện đại, không tự giác nói cám ơn Lộng Ảnh.

Lộng Ảnh ngạc nhiên một hồi, “Đây là nô tì nên làm.”

“Lộng Ảnh, Lộng Ảnh, tên của ngươi thật là dễ nghe, sau này cũng đừng có xưng nô tì, cứ xưng Lộng Ảnh đi.”

“Vâng, tiểu chủ.” Thấy Lộng Ảnh thẳng thắn hào phóng, cũng không câu nệ tiểu tiết, Phù Lạc rất vui vẻ. Thật sự không muốn nghe cái gì mà “Nô tì không dám, nô tì đáng chết” linh tinh.

Đã lâu chưa được soi qua gương, Phù Lạc ngồi ở trước gương đồng, thực muốn nhìn một chút vì cái gì mà ánh mắt mọi người nhìn nàng lại kỳ quái cùng đồng tình như vậy.

“A.” Phù Lạc hú lên quái dị, hai tay che mặt, không thể tin được.

___________________________________

(1) Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh (云破月来花弄影): Một câu thơ trong bài thơ Thiên tiên tử – Tống xuân (天仙子-送春) của Trương Tiên, thể thơ Từ phẩm thời Bắc Tống của Trung Quốc.

天仙子-送春

水調數聲持酒聽,

午醉醒來愁未醒。

送春春去幾時回,

臨晚鏡,

傷流景,

往事后期空記省。

沙上並禽池上暝,

雲破月來花弄影。

重重帘幕密遮燈。

風不定,

人初靜,

明日落紅應滿徑。

Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo

“Từ khúc” mấy vần, nâng rượu uống,

Cơn say tan lắng, sầu chưa lắng.

Tiễn xuân, xuân đi bao giờ trở về?

Gương chiều ngắm,

Năm trôi chóng,

Hò hẹn trước sau ghi nhớ uổng.

Đàn chim ngủ đậu bên ao vắng,

Mây vén, trăng lên, hoa giỡn bóng.

Lớp lớp đèn che kín ngọn đèn.

Gió chưa đứng,

Người im ắng,

Ngày mai khắp lối cành hồng rụng.

Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999