Cách Thất Khê thành tám mươi dặm về phía đông có một thung lũng, nơi đây mọc đầy hoa cải, cả một cánh đồng mấy mươi dặm toàn là một màu vàng ươm, chốn này thật là thanh bình. Thanh Phong cùng mọi người đến đây thì đều trầm trồ trước cảnh đẹp mà lưu luyến chẳng muốn đi, Tiểu Huyên nhìn Thanh Phong:
Thanh Phong, sau này nhất định chúng ta phải quay lại đây, làm một căn nhà rồi…
…Rồi nàng sẽ sinh cho ta mười mấy đứa nhỏ, chúng ta ngày ngày bên nhau hạnh phúc.
Thanh Phong, chàng lại nói linh tinh rồi, chúng ta còn chưa bái đường mà.
Nàng nhắc ta mới nhớ, được mấy hôm nữa ta sẽ tìm một bà mai rồi sẽ cùng nàng kết thành phu thê.
Tiểu Huyên đã vào chân Thanh Phong một cái:
Không nói với chàng nữa.
Anh Vũ với Dương Dương thì có vẻ hơi buồn, thấy vậy Cô Yên liền hỏi:
Tiểu Vũ, Dương Dương, hai người sao lại không vui như vậy?
Muội nhớ nhà lắm, muội bỏ đi đã hơn nửa năm rồi, không biết bây giờ cha mẹ ra sao. Muội rất muốn về nhà.
Hay là chuyến này muội với Dương Dương quay về.
Nhưng muội cũng nhớ Yên ca, muội đâu có nỡ rời xa huynh.
Muội ngốc quá, ta cũng sẽ đi cùng với muội.
Vậy còn Thanh Phong và Huyên tỷ
Để ta hỏi sư ca xem sao.
Cô Yên liền gọi với lên phía trước:
Sư ca, Tiểu Vũ và Dương Dương nhớ nhà rồi, họ muốn hồi hương, mọi người có muốn đi không?
Để ta hỏi Tiểu Huyên.
Thanh Phong ôm lấy Tiểu Huyên:
Tiểu Huyên, nàng có muốn đi với họ không, hay là chúng ta sẽ lên Hoa Sơn.
Muội muốn lên Hoa Sơn.
Được vậy ta phải tạm biệt họ rồi.
Thanh Phong và mọi người đứng lại để bàn bạc.
Cô Yên, đệ với Tiểu Vũ chuyến này về nhà muội ấy chắc là sẽ bái đường thành hôn.
Tiểu Vũ đỏ mặt:
Ngươi…ngươi đâu cần nói thẳng ra như vậy.
Ngươi cái gì mà ngươi, gọi ta một tiếng sư ca đi, sắp làm nương tử của sư đệ ta rồi.
Ta không nói với ngươi nữa.
Cô Yên, đệ với ta đều là nam tử, nhất định sẽ phải lập gia đình, chúng ta không thể cứ sống với nhau mãi được, đệ còn có Anh Vũ, ta còn có Tiểu Huyên, nhưng mà cho dù có cách xa thế nào thì chúng ta mỗi năm phải đến gặp nhau vài lần nhé.
Sư ca, hình như huynh nói hơi xa rồi.
Vậy hả?
Thanh Phong nhìn mọi người, ai nấy đều ngơ ngác không biết chàng đang nói cái gì nữa.
Thôi nói thế này cho ngắn gọn, đệ cùng Anh Vũ về Lâm gia bái đường, Ta cùng Tiểu Huyên ngao du thiên hạ, bọn ta sau khi ngao du khắp nơi nhất định sẽ về thăm đệ, được không?
Lần này huynh nói dễ hiểu hơn rồi đó.
Vậy chúng ta quyết định như thế đi.
Thế là mọi người phải tạm biệt nhau. Thanh Phong rút trong túi ra hơn trăm ngân lượng đưa cho Cô Yên.
Đợt trước ta có trộm được mấy trăm ngân lượng, bây giờ vẫn còn nhiều, đệ cầm lấy làm lộ phí đi đường. Bảo trọng.
Huynh cũng bảo trọng.
Anh Vũ giữ gìn sức khoẻ đấy, năm sau nhất định ta phải có cháu bế. Dương Dương muội đừng chờ tên Sử Thanh Long nữa, tìm người khác đi.
Huynh và Huyên Tỷ cũng phải hạ sinh cho bọn ta mấy đứa nhỏ đó.
Tất nhiên nhiên rồi.
Cũng may là còn Tiểu Huyên nếu không thanh Phong đã khóc mất, mà thực sự thì mắt chàng cũng đỏ hoen, Tiểu Huyên vỗ vai chàng an ủi:
Năm sau nhất định chúng ta sẽ gặp lại họ mà.
Ta và Cô Yên từ nhỏ đã sống với nhau, đến nay đã mười lăm mười sáu năm rồi, không ngờ bây giờ lại có lúc phải…
Còn ta ở đây mà, chàng sẽ không cô đơn đâu.
Thanh Phong ôm trầm lấy Tiểu Huyên mà khóc như trẻ con.
Ta nhớ họ quá.
Huynh nhớ Cô Yên hay là Dương Dương.
Thanh Phong giật mình thôi không khóc nữa.
Tiểu Huyên nàng lại ghen rồi.
Không có, ta chỉ nói vậy để chàng hết buồn thôi.
Làm ta còn tưởng nàng ghen chứ.
Chàng vừa giật mình đúng không, chứng tỏ đang nhớ người ta.
Làm gì có, ta đâu có thể nào như vậy, ta có nàng rồi mà.
Ta không biết, không thể tin lời chàng được, chàng lẻo mép lắm.
Tiểu Huyên, bây giờ còn mình nàng bên cạnh ta mà nàng cũng ghen được à, có lẽ ta phải thuê người thêu lên áo ta chữ “ Thanh Phong yêu Tiểu Huyên” mất.
Được rồi được rồi, ta chỉ trêu chàng thôi, không cần phải làm vậy đâu.
Hai người vừa đi vừa nghỉ hơn mười ngày thì đến chân núi Hoa Sơn, nơi này làm Thanh Phong nhớ đến Dạ Điệp Sơn, mấy tháng đó đúng là khổ cực. Tên gọi Hoa Sơn quả thật không sai, chốn này khắp nơi đều là hoa cỏ, vừa đẹp lại vừa có mùi hương phảng phất, đúng là làm cho người ta hoà mình vào thiên nhiên.
Tiểu Huyên, không ngờ lại có nhiều nơi đẹp đến vậy, nơi nào ta cũng muốn sống hết.
Hay là Huynh về Bách Long hội sống đi.
Nàng lại như vậy rồi.
Ta đùa chàng thôi.
Lần này ta sẽ giận nàng.
Chàng đúng là trẻ con, mới vậy đã giận ta rồi.
Ai nói ta trẻ con.
Chàng còn kém người ta một tuổi đó.
Có mỗi một tuổi, không được ta phải để râu để nhìn lớn tuổi hơn nàng, không nàng lại nói ta là trẻ con.
Đồ trẻ con, trẻ con.
Không được nói ta trẻ con. Tiểu Huyên Đứng lại.
Thanh Phong và Tiểu Huyên đùa nghich huyên láo cả một vùng. Đột nhiên từ đâu ba người mặc áo vàng, tay cầm kiếm bước tới. Một người nói:
Hai vị không biết là từ phương nào đến Hoa Sơn làm kinh động đến các đệ tử đang luyện công.
Thất lễ, thất lễ, chúng tại hạ chỉ là người qua đường, nghe nói Hoa Sơn cảnh đẹp nên mới đến chơi, không ngờ lại làm kinh động đến các vị anh hùng, quả là thất lễ.
Ba người này nhìn thấy Tiểu Huyên thì như chết lặng, người đâu mà xinh đẹp có khác gì tiên nữ, Thanh Phong ghé tai Tiểu Huyên:
Xem ra bọn họ đã say đắm nàng rồi.
Mấy người kia định thần lại, hình như họ nhận ra Tiểu Huyên cũng tham gia đại hội võ lâm hôm trước. Người đi đầu mới chắp tay hỏi:
Vị nữ hiệp này có phải Tử Điệp tân thất đại cao thủ không?
Chính là ta.
Vậy hai vị chính là khách của phái Hoa Sơn rồi, mời hai vị ghé vào uống ly trà để Hoa Sơn phái tỏ lòng ngưỡng mộ.
Thanh Phong và Tiểu Huyên theo mấy người này đi lên núi, đi khoảng nửa dặm thì đến nơi, Phái Hoa Sơn không rộng lớn như Vạn Kiếm Môn nhưng xem ra cũng khang trang lắm. Trong Khách phòng có mấy người đang ngồi, một trong số đó là Trác Nhược Phàm, người này tuy còn trẻ tuổi nhưng đã ngồi chung với các vị cao niên thì có vẻ hắn cũng có chức sắc trong phái. Một người chạy vào thưa với trưởng môn, sau đó mời Thanh Phong và Tiểu Huyên cùng vào.
Trưởng môn cũng mấy vị cao niên đứng lên chào, Thanh Phong và Tiểu Huyên cũng chắp tay mà thi lễ. Trưởng môn giới thiệu:
Lão phu là Trác Nhược Thời, trưởng môn phái Hoa Sơn, hai vị này là Nhạc Nguyên Khanh, Diêu Vu Địch là sư đệ của lão, Con trai lão Trác Nhược Phàm.
Tại hạ Mạc Thanh Phong cùng thê tử Dạ Tử Điệp bái kiến trưởng môn cùng các vị.
Tên Trác Nhược Phàm này vừa thấy Tiểu Huyên đã như nhìn thấy ngọc quý, dù tuổi không bằng nhưng trong lòng đã say đắm vô cùng. Hắn mới đứng lên nói:
Thưa ca, vị nữ hiệp này chính là người hôm trước con kể với cha, hôm đó nàng ấy dáng như quỷ mị, thân thủ bất phàm đã đả bại tiểu nữ của Phạm Kiếm Nam.
Trưởng môn nghe thấy vậy thì vui mừng lắm:
Không ngờ nữ hiệp lại mang thần công cái thế như vậy, đã đứng hàng Tân Thất đại cao thủ thì lão đây thật là ngưỡng mộ vô cùng.
Không dám không dám, tiểu nữ chỉ là may mắn mới thắng được trận đó.
Nữ hiệp đừng quá khiêm tốn, phận nữ mà còn vượt qua được cả nam nhân mà đứng hàng Thất đại cao thủ quả là cổ kim hiếm thấy. Còn Vị Đại hiệp này là phu quân của nữ hiệp chắc hẳn cũng thuộc hàng Thất đại cao thủ chăng.
Không không, tại hạ võ công kém cỏi, không bằng thê tử.
Trác Nhược Phàm coi bộ khinh thường Thanh Phong. Hôm đó, Tiểu Huyên cùng mấy vị lão niên Hoa Sơn giao thủ vài chiêu, ai lấy đều ngưỡng mộ nàng hết sức, không chỉ xinh đẹp mà còn mang trong mình võ công thâm hậu. Tối đó, Trác Nhược Thời sắp xếp cho Thanh Phong và Tiểu Huyên một phòng ở hậu đường để nghỉ ngơi. Thanh Phong nằm trên giường vắt chân chứ ngũ nói vu vơ:
Có thê tử xinh đẹp thật là vui, ai nhìn nàng cũng như bị câu hồn đoạt phách vậy, nhất định là họ ghen tỵ ta vô cùng khi có thê tử xinh đẹp như vậy.
Tiểu Huyên, ôm lấy Thanh Phong mà nói:
Ta mà là chàng ta sẽ rất ghen, vì lúc nào cũng có nam nhân nhòm ngó. Mà sao chàng lai không ghen tý nào vậy.
Ai như nàng cơ chứ, người ta nói có một câu huynh muội mà đã giận ta rồi, nhưng mà những lúc nàng ghen thực sự rất đáng yêu, ta lại có cơ hội mà dỗ dành mà hôn nàng.
Hoá ra chàng cố tình làm ta ghen, chàng hư lắm.
Tại ta thích nhìn nàng ghen mà, lúc đấy là nàng xinh đẹp nhất.
Thanh Phong lại quay sang hôn nhẹ Tiểu Huyên, làn môi của nàng lúc nào cũng làm cho Thanh Phong phải say đắm, chàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Huyên rồi xoa nhẹ lên má nàng, làn da lạnh như băng tuyết từ ngày có Thanh Phong đã ấm áp hơn nhiều. Thanh Phong nhìn Tiểu Huyên mà trong lòng xốn xao vô cùng, Tiểu Huyên lại hỏi:
Thanh Phong, sao chàng cứ nhìn ta mãi như vậy?
Vì nàng xinh đẹp.
Nếu sau này ta già đi xấu đi chàng còn nhìn ngắm ta như vậy không?
Khi nàng già đi, xấu đi ta sẽ không ngắm nàng nữa…
Hoá ra chàng chỉ là một tên hám sắc
Tiểu Huyên tức giận quay mặt vào trong. Thanh Phong đưa tay ôm lấy eo nàng, chàng hôn nhẹ lên má Tiểu Huyên mà nói:
Ta không ngắm nàng nữa, nhưng ta sẽ rửa chân cho nàng, nấu đồ ăn ngon cho nàng, chải tóc cho nàng, ngày ngày chăm sóc nàng.
Tiểu Huyên nghe vậy thì quay lại ôm lấy Thanh Phong:
Chàng đó, chỉ hay chọc người ta giận rồi lại dỗ dành ngon ngọt thôi, ta chẳng tin chàng đâu.
Không tin mà còn ôm ta như vậy sao? Nào, cho ta hôn cái nữa.
Lúc này tên Trác Nhược Phàm bên ngoài đã nghe thấy hết, trong lòng hắn vô cùng tức tối, không ngờ một mỹ nhân như Tiểu Huyên lại không thuộc về hắn mà rơi vào tay một tên vô dụng. Trong đầu hắn đã bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ đen tối, phen này hắn sẽ khiến Thanh Phong khốn đốn đây.
Đêm hôm đó, mọi người đã đi ngủ hết, Trác Nhược Phàm lẻn vào thư phòng, hắn lục tung đồ đạc lên rồi lấy quyển Hoa Sơn kiếm pháp ra, sau đó tên này dùng kiếm nạy then cửa phòng Thanh Phong. Hắn nạy rất khẽ nhưng đã khiến Thanh Phong tỉnh giấc, chàng nằm im trên giường để xem người này có ý đồ gì. Trác Nhược Phàm vừa vào bên trong thì đặt quyển Hoa Sơn Kiếm Pháp lên người Thanh Phong sau đó hắn hét lớn:
Tên vô sỉ này, cha ta coi ngươi như khách quý cớ sao ngươi dám lấy trộm bí kíp Hoa Sơn Kiếm Pháp.
Thanh Phong biết mình đã bị gài thì bật dậy, Trác Nhược Phàm cứ nghĩ Thanh Phong chỉ là dạng vô dụng nên hắn chẳng thèm rút kiếm, mà một chưởng đánh vào vai Thanh Phong, tay hắn vừa chạm vào thì bị luồng kình khí trong người Thanh Phong đẩy ngược lại bắn ra cửa xa đến hai trượng. Lúc đó Trác Nhược Thời đã đứng ở ngoài từ lúc nào rồi, Trác Nhược Phàm thấy cha mình thì lụi cụi đứng dậy nói:
Cha, hắn lấy trộm bí kíp lại định ra tay ám hại con.
Trác Trưởng môn giơ tay tát cho hắn một cái thật mạnh mà nói:
Súc sinh, tính ngươi thế nào ta còn không biết sao, ngươi là một tên dâm tặc háo sắc, thử hỏi trong vùng này có thiếu nữ nào không bị ngươi dâm ô, ban sáng thấy nữ hiệp kia sinh đẹp tuyệt trần ngươi đã có ý đồ đen tối, nay lại định ám hại phu quân người ta hòng cướp lấy thê tử. Ta theo dõi ngươi nãy giờ, thật không ngờ lại có thằng con súc sinh như ngươi.
Thanh Phong, Tiểu Huyên chạy ra cửa thấy như vậy trong lòng đều thầm kính phục Trác Nhược Thời. Nào ngờ Trác Nhược Phàm thấy mình bị phát giác, xung quanh lại chưa có ai chạy đến thì rút ngay thanh kiếm mà đâm một nhát thấu tim cha mình. Hắn Xuất thủ quá nhanh, Thanh Phong không kịp phản ứng, chỉ thấy Trác Nhược Thời hự lên một tiếng rồi gục xuống, Trác Nhược Phàm đâm xong thì ném thanh kiếm đến chỗ Thanh Phong, quả là lòng lang dạ sói. Lúc này môn đồ trong nhà nghe tiếng kêu đã chạy hết ra. Trác Nhược Phàm ôm lấy cha mình mà khóc:
Tên súc sinh, sao dám hại cha ta.
Mấy trăm người chạy đến đông đủ thấy Trác Nhược Phàm đang ôm trưởng môn mình đầy máu, dưới chân Thanh Phong lại có thanh kiếm thì nghĩ rằng Thanh Phong đã giết trưởng môn bèn đồng loạt rút kiếm lao tới. Thanh Phong biết không thể giải thích bèn ôm lấy Tiểu Huyên mà vụt xuống núi mà tẩu thoát, chàng không ngờ lại gặp chuyện rắc rối này.
Diêu Vu Địch và Nhạc Nguyên Khanh cùng các đồ đệ đuổi theo, đuổi được hơn trăm trượng thì mất giấu. Cả bọn quay lại xem tình hình trưởng môn thế nào, lúc này Trác Nhược thời đã chết, Trác Nhược Phàm bèn kể lại:
Thúc thúc, Trưởng môn và cháu hôm nay không ngủ được bèn ngồi nói chuyện ở tiểu đình, bỗng thấy trong thư phòng có tiếng động lại thấy một bóng đen trong thư phòng chạy ra phía hậu đường. Cháu cùng trưởng môn mới đi theo xem sao, hoá ra tên Thanh Phong gì đó đã lấy trộm Hoa Sơn Kiếm Pháp, hắn buổi sáng giả ngu giả ngơ ai ngờ thân thủ bất phàm, bị phát giác thì rút kiếm trong tay cháu mà đâm trưởng môn, cháu đánh trúng hắn một chưởng nhưng nội công hắn cao thâm vô cùng nên cháu bị hất ngược ra mấy trượng. Không ngờ cha cháu một đời anh minh hôm nay thật hồ đồ mới cho tên này ở lại để đến bây giờ…thì đã…
Tất cả mọi người đều căm phẫn vô cùng, Diêu Vu Địch mới nói:
Nhược Phàm, cháu đã bị thương hãy nghỉ ngơi đi, còn trưởng môn…để bọn ta lo.
Không, thúc thúc, người hãy để cháu ở lại với cha.
Diêu Vu Địch nhìn bộ dạng Trác Nhược Phàm có vẻ đau khổ tột độ thì nghĩ hắn vì quá thương cha nên mới như vậy bèn sai người đưa hắn về phòng tĩnh dưỡng, lại sai đồ đệ chuẩn bị đồ đạc ngày mai làm lễ mai táng cho Trác Nhược Thời.
Thanh Phong ôm Tiểu Huyên chạy băng băng trong đêm đến, thân thủ chàng thật là bất phàm, ôm một người mà có thể chạy mấy chục dặm mới dừng lại, hai người nghỉ chân dưới một gốc cây cổ thụ. Chàng đặt Tiểu Huyên xuống đất, Tiểu Huyên sờ lên vai Thanh Phong:
Chàng vừa bị trúng một chưởng, có sao không?
Không sao, chưởng của tên đó có đáng gì, đã làm nàng kinh sợ rồi, không ngờ tân thất đại cao thủ lại có một tên dâm tặc không bằng cầm thú như vậy. Nàng cũng nghe cha hắn nói rồi đấy, đã thế lại còn nhẫn tâm ra tay giết chính cha mình, đúng là súc sinh.
Quả thật là không ngờ, may mà chàng võ công thâm hậu, nếu mà hôm nay sự việc thành công không biết ta sẽ bị hắn làm ô nhục như thế nào nữa.
Tiểu Huyên yên tâm, chỉ cần ta còn sống không ai được động đến nàng, có một tên ta giết một tên, có một trăm tên ta giết một trăm tên.
Chàng đó, ở đấy mà léo mép, bây giờ nghĩ cách gì đi.
Theo ta thấy thì chuyện này chẳng thể giải thích nổi, chắc chắn chúng ta sẽ bị truy sát rồi, phái Hoa Sơn trên giang hồ cũng thuộc thập đại môn phái, đệ tử hơn trăm người, lại có giao tình với phái Côn Lôn và phái Phật Sơn, chắc hẳn sẽ liên thủ với hai môn phái này mà tìm chúng ta.
Chết rồi, ba môn phái đó cộng lại cũng bốn năm trăm người, chúng ta chạy sao thoát.
Tiểu Huyên nàng đừng lo, hai môn phái kia dù là có giao tình những cũng chẳng tận tâm đâu, cùng lắm bọn chúng chỉ cử hơn chục người tới giúp thôi, cộng với trăm người phái Hoa Sơn thì chỉ hơn trăm người một chút, không đáng ngại, chỉ sợ…
Chỉ sợ làm sao?
Chỉ sợ nàng đi theo ta ngày ngày phải lo lắng thôi mà nhan sắc đi xuống thôi.
Thanh Phong này, lại lẻo mép rồi, tính chàng như trẻ con ấy.
Không được gọi ta là trẻ con nhé, ta lớn rồi, phu quần của nàng biết lo cho nàng rồi mà.
Đồ trẻ con.
Cho ta hôn cái lấy sức bế nàng đi tiếp nào.
Thôi ta tự đi được.
Nhưng ta muốn bế nàng cơ, chiều ta đi mà, cho hôn một cái nữa.
Tiểu Huyên ôm lấy Thanh Phong rồi hôn chàng một cái.
Đó Được chưa.
Yêu quá, được rồi, chúng ta đi nào.
Thanh Phong bế Tiểu Huyên dậy rồi chạy một mạch đến sáng, lúc này đã cách xa Hoa Sơn hơn trăm dặm, bọn người Hoa Sơn khó mà đuổi được. Thanh Phong chạy đến bờ sông thấy có một chiếc thuyền thì tiến tới hỏi thuyền gia:
Thuyền gia bên kia sông là chốn nào.
Khách quan, bên kia là đất Yên Phong của gia tộc Ôn Như.
Thanh Phong nghĩ bụng, ta mà sang đất Yên Phong thì cho dù bọn Hoa Sơn có ăn gan hùm chũng chẳng dám đuổi theo.ThanhPhong gọi Tiểu Huyên dậy, chàng bế nàng chạy như vậy mà cứ êm như ru làm Tiểu Huyên thiếp đi lúc nào không biết. Thanh Phong lục trong túi, may quá vẫn còn nhiều ngân lượng.
Thuyền gia, đây có mười lượng cho ngươi, chở ta sang bên kia, nếu có một toán người đến hỏi có thấy bọn ta không thì phải nói là bọn ta chạy về hạ nguồn.
Khách quan, mười lượng ngài cho đủ tiền tôi làm cả tháng rồi, lời ngài nói tôi xin ghi nhớ.
Đa tạ thuyền gia. À mà đây là sông gì vậy.
Đây là Châu Giang, sông này sóng lớn gió dữ, chỉ sau mùa xuân đến trước mùa hè mới có thể làm ăn được nên chúng tôi quanh năm đói khát.
Thanh Phong nghe vậy thì lấy mười lượng nữa ra cho thuyền gia:
Thuyền gia, cầm lấy mười lượng này nữa.
Đại gia, đội ơn ngài vô cùng, từ thuở mới sông nước đến giờ tôi chưa thấy ai hào phóng như ngài.
Không có gì, chỉ cần nhớ lời ta nói là được.
Tôi nhớ, tôi nhớ, lời ngài nói như vàng như ngọc tôi không thể quên được.
Thanh Phong sang đến bờ bên kia thì có thể thở phào được rồi.