Phong Trung Dạ Điệp

Chương 10: Tân Thất đại cao thủ

Sớm hôm sau, đầu giờ mão tiếng trống dồn dập vàng lên cả vùng, ai lấy đều thức dậy chuẩn bị cho đại hội ngày hôm nay, mọi người tấp lập kéo nhau tới Bách Long hội.

Thanh Phong nhờ có tấm thiệp hôm qua Vân Du đưa cho mới có thể vào được. Năm người vì là hàng vô danh nên chỉ được xếp ngồi vòng ngoài, tuy nhiên vẫn có thể thấy rõ được trên lôi đài. Các môn phái đã tề tựu đông đủ, người ngồi đều đã chật kín cả, ở giữa là lôi đài tỷ đấu, cả thảy có tám đài. Một đài lớn hình tròn nằm ở giữa, cao chừng hơn trượng, đường kính bốn trượng gọi là Thiên đài, bảy đài nhỏ hơn bày trí xung quanh gọi là Địa đài, cao trừng một bộ, đường kính hai trượng.

Xung quanh lôi đài, bàn ghế cũng xếp thành hình tròn lớn cách lôi đài chừng ba trượng, Thập đại môn phái đều được xếp ngồi trước, lại có năm chiếc ghế lớn đặt cạnh nhau ở chỗ dễ nhìn nhất có lẽ dành cho năm người quan trọng. lúc bấy giờ mới có hai người ngồi đó là Phạm Kiếm Nam và Thuần Vu Đồng Kỵ, ba chiếc còn lại còn trống. Thuần Vu Đồng Kỵ thì Thanh Phong đã biết rồi nên chàng mới đoán người còn lại là Phạm Kiếm Nam.

Khi trước quyển Nhân trung giang hồ của Vô Ảnh có chép lại “ …Bắc có Vạn Kiếm môn, Nam có Bách Long hội, người sáng lập ra Bách Long Hội tên là Phạm Kiếm Nam, người này mình cao tám thước, đi đứng như rồng, võ công trác tuyệt, nổi danh với Tuyệt kỹ Bách Long chưởng, chưởng này gồm bảy thức, mỗi lần phát công thì trời đất quay cuồng, giông bão nổi lên. Người này bình sinh chính trực thích làm việc nghĩa, diệt ác trừ gian, trong vòng mấy trăm dặm xung quanh không có kẻ ác nào mà không bị người này giết chết, thành ra mọi người tôn làm Vương đất Thất Khê. Ta có một lần giao đấu với người này, Bách Long chưởng cương mãnh vô cùng, giao thủ một ngày một đêm đều không phân thua kém nên kết thành bằng hữu…”.

Thanh Phong nhớ lại thì thấy quả thật người này ngồi như rồng cuộn, đi như rồng bay, so với Thuần Vu Đồng Kỵ tựa như Thanh Long so với Bạch Hổ vậy.

Đến cuối giờ mão thì đột nhiên có ba người từ ba hướng đạp gió mà bay lại, một người trong đó là lão Vô Thanh thì Thanh Phong nhận ra được, hai người còn lại thì không biết là vị nào. Ba người vừa tới thì ngồi vào ghế, một người mặc y phục màu đen tuyền, mặt mày lạnh tanh trên đầu đội một chiếc vòng có hai cái sừng mọc dài ra tự như quỷ dạ xoa. Một người nữa thì lại cười luôn luôn không ngớt, lão râu dài đến rốn tóc trắng tựa mây, lúc nào lão cũng vừa vuốt râu mà cười rất lớn, tiếng cười của lão làm rung cả bát rượu trên bàn, quả là thần lực hơn người. Thanh Phong nghé tai người ngồi trên mà hỏi:

Đại hiệp cho tại hạ hỏi người áo đen và người râu tóc bạc trắng kia là ai?

Người áo đen là Dạ Quỷ - Cố Tịch, người râu tóc bạc kia là Truy Hồn - Khuất Lăng Hồ. hai người bọn họ đều là một trong Thất đại cao thủ, nổi danh giang hồ sao ngươi lại không biết.

Tiểu đệ mới xuống núi còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện, có gì xin huynh chỉ giáo thêm cho.

Lúc này Phạm Kiếm Nam mới giậm chân một cái mà bay lên giữa Thiên đài nói lớn:

Các vị anh hùng, rất hoan nghênh các vị hôm nay đã tề tựu đông đủ tại Bách Long hội, Ta là Phạm Kiếm Nam, trưởng môn Bách Long hội, hai mươi năm trước đã may mắn được là một trong Thất đại cao thủ. Hôm nay đã là ngày thất đại cao thủ nhường lại vị trí này cho những người khác, vì thế ta đã tổ chức Đại hội võ lâm để chọn ra Tân Thất đại cao thủ. Trước khi đại hội bắt đầu, ta xin nói qua về nguyên tắc cuộc tỷ thí hôm nay. Thứ nhất, ở đây có một Thiên Đài và bảy Địa đài, vị nào muốn làm Tân thất đại cao thủ thì hãy bước lên địa đài để thách đấu, một đấu một, bảy người trụ lại cuối cùng trên bảy địa đài sẽ là tân thất đại cao thủ. Thứ hai, trận tỷ đấu hôm nay mọi người sẽ được dùng tất cả các loại binh khí kể cả ám khí nhưng phải báo trước sẽ dùng loại binh khí gì, không được đánh lén. Thứ ba, đao kiếm vô tình, giả dụ hôm nay có không may mất mạng, những người khác cũng không được báo thù, nếu không muốn mất mạng có thể xin hàng để dừng trận đấu, nếu rớt xuống đài cũng coi như thua. Cuối cùng là Thiên đài để chọn ra Thiên hạ Vô địch thủ, bất kể người nào muốn lên đều được, nhưng ta xin báo trước, trèo cao thì ngã đau. Được rồi, ta đã nói xong, khai cuộc.

Nói rồi Phạm Kiếm Nam bay xuống, ngồi lại ghế, một hồi trống nổi lên. Các anh hùng thay nhau nhảy lên địa đài, tất nhiên mấy tên lên trước đều chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, một là không biết lượng sức, hai là bị sai lên để làm tốt thí. Lúc này đã sáu địa đài có người lên chỉ còn một đại đài chưa có ai thì bỗng nhiên một bóng đen lao vút lên đại đài thứ bảy. Người này thân thủ thật là khá, vừa thi triển khinh công Thanh Phong đã tấm tắc khen:

Hảo thân thủ.

Người này khôi ngô tuấn tú mặc một bộ y phục mày vàng xen lẫn đen, tay cầm trường kiếm chưa rút khỏi vỏ chống xuống đất, Thanh Phong nghe thấy đâu đó có người nói lớn:

Tam Túc Kim Ô sao đã lên sớm như vậy?

Chàng lại gọi người phía trước mà hỏi:

Đại ca, người này là ai vậy?

Hắn là Tam Túc Kim Ô – Trác Nhược Phàm, hắn là đệ tử ưu tú nhất của Hoa Sơn Phái. Hắn thường chống thanh kiếm như vậy nên gọi là Tam Túc (Ba chân). Người này được gọi như vậy vì hắn giống như mặt trời trên đỉnh Hoa sơn vậy, không thể xem thường được.

Sau khi bảy địa đài đã có người thì mấy tên vô danh tiểu tốt nhảy lên là nhận lời khiêu chiến, bọn người này chẳng có gì để nói, chỉ đánh đấm một hai chiêu đã có tên ngã xuống. Riêng Trác Nhược Phàm thì chẳng cần rút kiếm, một tên vừa lên thì chỉ một chiêu đã lộn nhào xuống đài. Hơn một canh giờ sau vẫn chẳng có gì đáng xem, mọi người ai nấy đều ngủ gà ngủ gật, bọn người bây giờ cũng khá hơn lúc trước một chút nhưng cũng chẳng làm mọi người bận tâm.

Phạm Kiếm Nam thấy vậy thì đánh mắt ra hiệu cho tứ đệ tử Khôi Long Thần Thương - Miêu Uông Ký xuống đấu với Trác Nhước Phàm. Đột nhiên như làn gió mới thổi đến, mọi người bắt đầu háo hức. Miêu Uông Ký tay cầm thương sắt bốn mươi cân múa vun vút như gió, hắn lao tới dùng chiêu Nhất Tảo Đồi Phong đâm Trác Nhược Phàm, Trác Nhược Phàm vẫn không rút kiếm mà chỉ vừa lùi vừa tránh né.

Khôi Long đâm thương như vũ bão, bên dưới mọi người thi nhau hô hào cổ vũ, Ấy vậy mà Trác Nhược Phàm tựa như đang đùa giỡn, hắn tránh sang trái rồi lại sang phải, thân thủ mau lẹ vô cùng, ngọn thương vun vút như vậy dùng cả hai chiêu Nhị Lang Hiến Trượng và Tam Cố Thảo Lư mà cũng không thể nào chạm nổi vào một cọng tóc của hắn. Khôi Long thấy thế thì tức giận vô cùng nghĩ thầm “ Hắn khinh ta đấy mà, không thèm rút kiếm mà chỉ tránh né, ta phải đâm chết hắn mới được”.

Khôi Long bất ngờ ngả người quét ngọn thương một cái xuống đất là chiêu Tứ Diện Sở Ca, Trác Nhược Phàm giậm chân bật lên hơn trượng, bất ngờ ngọn thương đã thấy lao thẳng về phía mình, hắn đưa ngón tay búng một nhát vào mũi thương làm cây thương trong tay Khôi Long rung lên cực độ, một cái búng thôi đã làm cho chân tay Khôi Long bủn rủn, Miêu Uông Ký giật mình mà nghĩ bụng “Thần lực ghê gớm quá”, suy nghĩ chưa kịp dứt thì vụt một cái Trác Nhược Phàm đã biến đâu mất, y chỉ thấy lạnh lạnh sau lưng chưa kịp quay lại đã thấy Thắt lưng đau nhói, cơ thể cứng đờ, hoá ra Khôi Long đã bị điểm huyệt. Y nhục nhã vô cùng, đối thủ đã không thèm dùng kiếm, bây giờ lại bị điểm huyệt, hắn không biết nên để mặt mũi ở đâu nữa. Miêu Uông Ký lớn tiếng:

Ta thua rồi.

Thập Tự Truy Hồn thương của Miêu Uông Ký mới dùng được bốn chiêu đã thất bại nặng nề.Trác Nhược Phàm giải huyệt cho y, y cúi mặt mà quay lại phía sau sư phụ.

Con xin lỗi sư phụ

Không sao, thua lần này còn lần khác, không phải con kém mà người ta quá mạnh.

Cả võ lâm ồ lên một tiếng, cứ tưởng có một trận đấu ra trò để mà xem ai ngờ lại chỉ vài chiêu Khôi Long thần Thương đã phải hạ đài. Thanh Phong thở dài:

Thương pháp kém quá.

Tên ngồi trước quay lại điệu bộ khinh rẻ mà nói:

Ngươi là cái thá gì mà nói người khác.

Tiểu Huyên nghe thế giận thay cho Thanh Phong, nàng gỡ tấm khăn che mặt ra mà nói:

Ngươi…

Chưa kịp nói gì thì Thanh Phong cầm tay nàng:

Tiểu Huyên đừng giận, có sao đâu.

Tên kia lúc này mới để ý Tiểu Huyên xinh đẹp vô cùng bèn gọi đồng bọn xung quanh mà buông lời bỡn cợt:

Mỹ nhân, nàng thật là xinh đẹp, cớ sao lại đi cùng tên vô danh tiểu tốt này, hay là về hầu hạ bọn ta đi.

Nói rồi hắn đưa tay định sờ lấy đùi nàng thì Thanh Phong bắt lấy tay hắn, chàng nắm lấy cổ tay hắn nhìn rất nhẹ mà hắn kêu la inh ỏi làm mọi người đổ dồn hết tập trung vào chỗ Thanh Phong. Thanh Phong nhìn hắn nói:

Có muốn tàn phế cả đời không?

Đại hiệp, xin hãy tha mạng, tiểu nhân không dám nữa, tiểu nhân không dám nữa.

Thanh Phong buông tay ra, xung quanh lại có tiếng xì xào:

Sao lại có một mỹ nhân ngồi đây thế này, nhìn thật là xinh đẹp.

Tiểu Huyên thấy vậy liền đeo lại tấm khăn che mặt. Thanh Phong cười mà nói:

Không ngờ thê tử xinh đẹp lại bị nhiều người nhòm ngó như vậy, ta sợ mất nàng quá.

Huynh cười gì mà cười.

Bỗng nhiên Cẩm Vân Định thượng đài, mọi người lại trầm trồ thôi không để ý Tiểu Huyên nữa. Người này ra tay tàn độc, chiêu nào cũng muốn lấy mạng người, người nào thượng đài với hắn nếu không chết thì cũng bị thương nặng, chẳng mấy chốc đã có tới mấy chục người phải thua dưới tay hắn.

Sau đó lại thêm Cô Yên cũng thượng đài, chàng xuất hiện như ánh hào quang chói loá, kiếm pháp ảo diệu lại thêm vẻ ngọc thụ lâm phong khiến cho ai cũng phải ganh tỵ. Thấy kiếm pháp của Cô Yên ảo diệu vô cùng, Xích Long Thần Kiếm – Tào Nghiêm Hoá cũng thượng đài đấu với chàng. Bấy giờ mới đúng là đại hội võ lâm, không khí trở lên láo nhiệt hơn hẳn. Người này vẻ ngoài không được khôi ngô lắm nhưng nhìn cũng khá oai phong.

Y rút kiếm mà phi tới, Cô Yên đưa kiếm lên đỡ lấy, kiếm pháp của Xích Long quả thật danh bất hư truyền, y lướt đi cứ như một con rồng mà cuộng quanh Cô Yên dồn thành một khối cầu đó chính là Bát Phương Phong Vũ. Kiếm khí bao phủ khắp người nhưng chàng chẳng hề lao lúng, mỗi kiếm mà Xích Long xuất ra đều bị Cô Yên chặn đứng, Trong lòng Xích Long thầm khen ngợi “ Người này rõ ràng bị ta đẩy vào thế bí mà hoá ra lại chẳng hề gì, y rất bình thản, quả là không tầm thường”.

Cô Yên bỗng dùng tay trái dùng chưởng lực mà đánh vào đỉnh khối cầu, nội kình của chàng phát từ trong khối cầu ra trúng vào kiếm của Xích Long làm y bật lên không trung mấy trượng. Khối cầu lúc này đã bị phá vỡ, Cô Yên đạp chân một cái phi thẳng lên không, Xích Long thì đâm xuống, mũi kiếm chạm vào nhau mà toé ra như chớp chói cả mắt người. Kình lực của Cô Yên đẩy Xích Long lại bay lên mấy trượng nữa.

Cô Yên nhanh tay xuất chiêu Đại Mạc Cô Yên, cả thân mình chàng tự như làn khói, vô hình vô dạng, lướt lên không trung, nhìn thì chầm chậm mà lại hoá nhanh như chớp, Xích Long đang lúng túng trên không bỗng nhiên thấy phía dưới loé lên một vệt trắng thì vội xoay người dùng chiêu Lãng Tử Hồi Hương, hắn xoay tròn mấy chục vòng liền, lưỡi kiếm bao bọc xung quanh thân mình, chiêu này rất tuyệt, vừa có thể đỡ được mọi hướng tấn công lại vừa có thể chém vào đối thủ.

Thế nhưng Cô Yên lẩn khuất như sương khói vô hình vô dạng làm sao có thể chém được vào chàng, chàng lướt một vòng quanh Xích Long thì phát hiện lưỡi kiếm không thể bao bọc được đến chân hắn, chàng bèn dùng chiêu Cuồng Phong Vài Vân chém một nhát vào bắp chân làm Xích Long rơi xuống đất như là rụng.

Xích Long rơi xuống thì vẫn kịp đưa tay trái chống xuống mà lăn qua một vòng, thế nhưng vừa đứng dậy đã thấy Cô Yên đứng ngay trước mặt, lưỡi kiếm lãi cách cổ có mấy thốn. Tào Nghiêm Hoá bèn chắp tay chịu thua mà lùi về sau. Chiêu Đại Mạc Cô Yên vừa nãy thật là kỳ diệu vô cùng, Ngay cả Phạm Kiếm Nam cũng phải thốt lên:

Tuyệt diệu.

Thuần Vu Đồng Kỵ ghé tai Phạm Kiếm Nam mà nói:

Phạm huynh, huynh có biết đây là ai không?

Ta nhìn rất quen, hắn mặc bạch y, kiếm pháp cũng rất khá nữa, có nét gì đó rất giống Bạch Cô Nhạn.

Huynh nói đúng rồi đó, thiếu niên này là đệ tử của Cô Ảnh.

Phạm Kiếm Nam nghe vậy thì giật mình ngỡ ngàng:

Thật vậy ư, thảo nào ta trông lại quen như vậy.

Chưa hết đâu, còn một người nữa cũng được Cô Ảnh nuôi nấng, võ công còn cao thâm hơn rất nhiều, nếu huynh mà gặp chắc chắn sẽ thích ngay, tiếc là…

Thuần Vu Đồng Kỵ thở dài. Phạm Kiếm Nam thấy thế bèn nói:

Có chuyện gì vậy?

…Chẳng là hai người họ là khách quý của ta, tiếc là ta mới xuống núi mấy hôm, thiếu niên kia đã bị người ta ám hại mà chết. Người đó là kỳ tài nghìn năm khó gặp, ta nghe triết lý võ học của gã mà phải cúi đầu gọi là tiên sinh, nếu hai mươi năm trước ta và huynh cộng lại cũng không thể đánh lại gã. Chính là lão Vô Thanh đã giết gã.

Vô Thanh nghe thấy lại nói:

Có thù phải trả, hắn giết đệ tử của ta là Thượng Quan Duyệt. Mặc dù không phải ta ra tay giết hắn nhưng coi như ta cũng tiễn hắn một chân vào Quỷ Môn Quan.

Thuần Vu Đồng Kỵ tức giận vô cùng nhưng hiển nhiên là nếu giết người phải đền mạng, tuy vậy Vô Thanh vẫn nói:

Nếu hắn không chết thì hôm nay đã có thể xưng hùng xưng bá ở đây rồi. Ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Phạm Kiếm Nam quay lại nói với Vân Du, Uất Trì Hạ, Đồng Nhan và Tô Vân:

Bốn con thượng đài cả đi.

Tô Vân chắp tay nói:

Sư Phụ con xin miễn lên, khi trước đã để thua Song Thủ Bát Đao – Lang Nha, lần này huynh ấy cũng đến, con còn mặt mũi nào mà lên tranh đoạt.

Con nghĩ được vậy ta cũng không ép. Vậy còn ba con lên cả đi.

Vân Du, Đồng Nhan, Uất Trì Hạ đều thượng đài. Cả võ lâm đều sửng sốt:

Ba đệ tử của Phạm Kiếm Nam đều đồng loạt thượng đài rồi, ai mà đánh nổi họ đây.

Đột nhiên một dáng người cao gầy vụt lên chỗ Đồng Nhan, đó là Song Thủ Bát Đao – Lang Nha, Đồng Nhan hét lớn:

Nhị ca, đệ sẽ thay huynh đánh bại hắn.

Lang Nha chẳng nói chẳng rằng, hai tay nắm lấy chuôi đao sẵn sàng ứng chiến. Đồng Nhan lao vút về phía Lang Nha, người này khinh công trác tuyệt, cước pháp vô song, chỉ trong nháy mắt chân của y đã phóng tới trước ngực Lang Nha. Tưởng chừng như Lang Nha không thể tránh nổi, nào ngờ, y nhẹ nhàng né mình sang trái một chút đã tránh được.

Đồng Nhan đá hụt thì lập tức vọt sang ngang mà đá tiếp nhát nữa, Lang Nha rút ngay bảy thanh đoản đao mà tung lên trời, hai tay dùng đao mà đỡ lấy những cú đá từ Đồng Nhan.

Đồng Nhan thân pháp mau lẹ chợt phía trước thoáng phía sau, bên ngoài mấy tay tầm thường chẳng thể nào nhìn nổi bước di chuyển của hắn. Trên lôi đài thì Lang Nha có thể nhìn thấy, tuy vậy hắn di chuyển nhanh quá thành ra dư ảnh xuất hiện khắp nơi, chỗ nào cũng thấy hình ảnh của hắn, không biết đâu là thật đâu là giả, chẳng lẽ đây chính là tuyệt kỹ Di Hình Hoán Ảnh.

Bỗng nhiên Lang Nha nghe gió phía sau lưng lại thấy luồng khí đã chạm vào gáy mình thì vung đao xoay lại, Hắn phong ba thanh đao lao vun vút tới chỗ Đồng Nhan, Đồng Nhan dùng thân pháp mà né cho được ba thanh đao, Lang Nha cũng đâu phải dạng vừa, khinh công của y cũng vào hàng trác tuyệt. Đồng Nhan vừa né xong thì phía trên đầu thấy một bóng đen che mất mặt trời, y ngước mặt lên thì thấy Lang Nha đang cầm đao chém xuống, Đồng Nhan vụt một cái đã lướt ra phía sau Lang Nha, y đưa chân lên định đá một nhát vào lưng Lang Nha.

Nào ngờ chân vừa đã tới đã thấy đau buốt vô cùng, Lang Nha xoay ngang lưỡi đao mà đập vào cổ chân hắn, nếu nhát đó Lang Nha mà chém thì Đồng Nhan đã giống Thanh Phong rồi. Bị đập một cái đau điếng vào chân thì thân pháp của Đồng Nhan không còn mau lẹ nữa, y khập khiễng mà chạy từng bước xung quanh lôi đài vẫn cố đánh cho xong không để sư phụ phải mất mặt. Tuy nhiên với tình trạng bây giờ thì hắn chẳng làm khó nổi Lang Nha nữa rồi, Lang Nha vụt đến như một con gió kề đao vào cổ Đồng Nhan. Đồng Nhan buộc phải nhân thua mà quay về dưỡng thương.

Vậy là đồ đệ của Phạm Kiếm Nam đã ba người hạ đài chỉ còn Vân Du và Uất TRì Hạ vẫn đang ứng chiến với các anh hùng võ lâm. Bên phía Cẩm Vân Đình, chẳng ai dám bước lên đài tỷ thí với hắn, mấy chục người thượng đài không chết cũng mất một tay, không thì cũng bị thương nghiêm trọng, quả là tàn độc vô cùng. Trác Nhược Phàm thì vẫn chưa có ai khiến hắn rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Bấy giờ bảy lôi đài đã sáu cái gần như có chủ, chỉ còn một lôi đài cuối cùng vẫn chỉ có mấy tên vô danh tiểu tốt thay nhau lên xuống.

Thanh Phong quay sang nói với Tiểu Huyên:

Ta xem chừng Vân Du võ công không đấu lại nàng đâu, nàng thử lên xem sao.

Tiểu Huyên gật đầu, Nàng ôm đàn mà bay lên lôi đài, tà áo tím phất phơ trong gió, một nữ nhân trên mặt che khăn dáng như quỷ mị đã thượng đài. Tiểu Huyên gỡ chiếc khăn trên mặt ra, tất cả quần hùng ai ai cũng trầm trồ mà nói:

Quả là xinh đẹp, tiểu nữ của Phạm trưởng môn với nữ nhân này đúng những mỹ nhân trăm năm hiếm thấy.

Nếu nói Tiểu Huyên dáng như quỷ mị thì Vân Du lại tựa tiên nữ giáng trần, hai người đối nghịch nhau nhưng nói chung đều là đại mỹ nhân diễm áp quần phương. Tiểu Huyên mới nói:

Vân muội, xin đắc tội.

Huyên tỷ, không ngờ tỷ cũng tham gia, muội cũng xin đắc tội.

Vân Du ngoại hiệu Hoàng Long thần trâm, nàng mặc một bộ y phục màu vàng, trong người có sáu mươi tư cái Bạch Lộ thần trâm, đây có thể coi là môn ám khí lợi hại nhất trong giang hồ, mỗi chiếc trâm phóng ra đều nhắm tới các huyệt đạo trên người, chỉ cần bị trúng một huyệt đạo, coi như thắng bại đã phân.

Vân Du rút ra bốn chiếc trâm mà phóng tới, thần trâm vun vút trong gió bỗng nhiên nghe tiếng đàn vang lên thì bốn cây trâm đã văng ra khắp nơi. Tiểu Huyên cũng đâu phải tầm thường, Giảo cầm vô hình kiếm của nàng là một môn nội công nhưng lại dùng như ám khí, kình phong gảy ra chẳng khác nào mấy chiếc phi đao.

Tiếu Huyên gảy thêm mấy mươi nhát nữa, kình phong phóng tới nhanh như chớp, Vân Du nhảy vọt lên không trung mà tránh được, nàng lại lấy ra mấy chiếc phi trâm mà phi tới, thế nhưng có vẻ phi trâm của nàng không hề có tác dụng trong cuộc tỷ đấu này, phi trâm cứ phóng ra lại bị kình lực của Tiểu Huyên chặn đứng, không tài nào chạm nổi vào người nàng. Tiểu Huyên thì có vẻ rất nhạn hạ, nàng chỉ ngồi một chỗ gảy lên từng luồng khí tới chỗ Vân Du, còn Vân Du đã thấm mệt vì phải liên tục di chuyển tránh né.

Không lâu sau, Vân Du đã phóng hết phi trâm, nàng chỉ còn hai chiếc, cầm ở hai tay. Bạch Lộ trâm dài khoảng hơn gang tay màu trắng như tuyết, một đầu sắc ngọn, một đầu trạm trổ miệng rồng tinh sảo vô cùng. Bạch Lộ trâm khi cần cũng có thể dùng như truỳ thủ, sát thương cũng không kém đao kiếm là bao. Vân Du bèn lao tới dùng Bạch Lộ trâm mà đâm Tiểu Huyên. Tiểu Huyên dùng Cầm nã thủ mà Thanh Phong dại mà ứng phó lại.

Vân Du đâm tới một nhát, Tiểu Huyên dùng tay phải chụp vào huyệt nội quan, ngón út lại bấm vào huyệt hợp cốc mà vặn ra phía sau làm Vân Du đau nhói rơi cả trâm xuống. Vân Du lại đưa tay phải đâm Tiểu Huyên, Tiểu Huyên phải thả nàng ra mà lùi lại hai bước né đòn. Vân Du tay phải chưởng tới một chưởng, Tiểu Huyên bắt được ngón út của Vân Du mà vặn lại, tay phải lại đặt lên huyệt kiên tỉnh trên vai của nàng mà nhấn mạnh làm cho Vân Du khuỵ hẳn xuống đất, Vân Du định cố đâm tiếp nhát nữa nhưng cả mình nàng đau buốt ê ẩm nên không còn sức. Vân Du đành phải chịu thua. Tiểu Huyên thả nàng ra rồi nói:

Thứ lỗi ta đã đắc tội.

Không sao, Huyên tỷ võ công cao cường quả thật tiểu muội không phải đối thủ của tỷ. Không ngờ tỷ vừa xinh đẹp lại võ công cao thâm đến vậy, đúng là hoàn mỹ.

Muội cũng vậy mà, chẳng qua ta được Phong ca chỉ dạy nên mới tiến bộ như vậy.

Vân Du lại phải hạ đài. Năm đệ tử cảu Phạm Kiếm Nam giờ chỉ còn lại một mình Uất Trì Hạ. Truy Hồn - Khuất Lăng Hồ mới nói:

Phạm huynh không biết vì sao mà đệ tử đã hạ đài hết thẩy rồi còn có một người, ta trước khia nghe nói đất Thất Khê có bảy con Tiểu Long xem ra hôm nay sáu con không bay lên được rồi.

Khuất huynh, là ta dạy đệ tử không tốt nên bọn chúng mới hạ đài sớm như vậy. Nhưng đệ tử ta tâm đắc nhất vẫn còn trên đó mà, không biết đệ tử của huynh nay đã ở trốn nào.

Khuất Lăng Hồ vốn dĩ đã chọc tức được Phạm Kiếm Nam ai dè lại bị chọc tức lại. Lão có một tên đệ tử, cách đây mấy năm, tên này dụ dỗ vợ lão bỏ trốn, lão vô cùng tức giận mà đi mấy mươi dặm xung quanh gặp kẻ nào giết kẻ đó, đến nỗi bây giờ một mình lão sống ở trên Truy Hồn sơn xung quanh cô quạnh không một bóng người. Lẽ ra bây giờ phải gọi lão là Cô Ảnh mới đúng.

Đã gần đến giờ ngọ rồi, trên lôi đài còn lại Cô Yên, Lang Nha, Tiểu Huyên, Uất Trì Hạ, Trác Nhược Phàm, Cẩm Vân Đình, Hà Tam Đường. Hà Tam Đường ngoại hiệu Thiết Thủ Vô Song là đệ tử phái Phật Sơn, người nay có hai bàn tay cứng như sắt, khai sơn phá thạch không phải chuyện khó, tuy nhiên trong giang hồ tiếng tăm không cao lắm, với lại Thanh Phong xem hắn tỷ đấu đã thấy người này thân thủ non kém so với sáu người kia thì cách nhau một bậc. Lúc này quần hùng đã tỷ đấu gần hết, số còn lại sợ mất mạng nên không dám tranh đoạt. Thấy không còn ai muốn lên nữa Phạm Kiếm Nam liền đứng dậy mà nói:

Còn vị nào muốn lên đấu nữa không, ta đếm đến ba nếu không ai lên nữa thì chúng ta đã chọn được tân thất đại cao thủ. Một…Hai…

Vừa mới đến hai thì một người lớn tiếng:

Còn ta, Tiếng của người này vừa trầm vừa lớn vừa mang nội lực cực kỳ hùng hậu, thấy một nửa quần hùng không chịu được mà bịt tai lại.

Phạm Kiếm Nam thấy thế cũng giật mình, không ngờ còn ai ngoài cựu thất đại cao thủ lại có thể mang nội lực như vậy. Bỗng nhiên người mặc áo đỏ đeo mặt nạ từ trên kiệu bay đến đứng vào lôi đài của Hà Tam Đường. Hà Tam Đường hơi đổ mồ hôi, hắn vừa nghĩ mình đã có thể làm tân thất đại cao thủ ai ngờ người này lại bước ra.

Hà Tam Đường lao tới đấm một đấm như bài sơn đảo hải, nếu ai mà trúng một đấm của hắn kẻ yếu thì tim phổi vỡ nát, khẻ mạnh cũng gãy mấy xương sườn. Hà Tam Đường đấm tới, Tiểu Lăng Vương đã đưa tay ra đỡ, thủ pháp của hắn chậm rãi vô cùng cứ ngỡ đụng phải nắm đấm của Hà Tam Đường thì tay chân rụng rời nào ngờ thủ pháp nhẹ nhàng chậm rãi như vậy lại nắm lấy tay Hà Tam Đường mà vặn một cái nghe lên tiếng “Rắc”, tay của Hà Tam Đường đã ngoặt đi một bên. Hà Tam đường hét lên đau đớn, y vẫn dùng hết sức bình sinh mà dùng tay còn lại đấm tiếp, Tiếu Lăng Vương nhẹ nhàng né được rồi dùng ngón tay trỏ chỉ vào giữa huyệt ấn đường của Hà Tam Đường một chỉ, lập tức máu mồm máu mũi tên này chảy ra mà gục xuống chết ngay.

Quần hùng thấy vậy thì kinh hãi vô cùng, ngay cả Cẩm Vân Đình giết người không gớm tay mà nhìn Tiểu Lăng Vương dùng chiêu đó cũng thấy rùng mình, chỉ có hai chiêu mà lấy mạng một cao thủ như Hà Tam Đường quả là võ công quá thâm hậu. Uất Trì Hạ nãy giờ cũng chẳng ai đánh nổi với hắn chiêu thứ hai, hay như Trác Nhược Pham cũng chưa từng rút kiếm nhưng nhìn Tiểu Lăng Vương thì mồ hôi trán cũng chảy ra thành dòng. Thanh Phong ngồi dưới cũng phải thốt lên:

Thật là ghê gớm.

Vậy là bây giờ không ai dám thượng đài nữa, Phạm Kiếm Nam tuyên bố:

Vậy là Tân thất đại cao thủ đã được chọn ra. Các vị mau báo rõ danh tình để mọi người được tường.

Tại hạ Trác Nhược Phàm, ngoại hiệu Tam Túc Kim Ô.

Tại hạ Cẩm Miểu - Cẩm Vân Đình.

Tại hạ Ô Long Thần Chưởng - Uất Trì Hạ.

Tại hạ Bạch Hạc - Bạch Cô Yên.

Tại hạ Dạ Tử Điệp.

Tại hạ Song Thủ Bát Đao – Lang Nha.

Đến phiên Tiểu Lăng Vương thì hắn nói:

Ta là ai thì các người cũng biết rồi, kẻ nào không biết thì không đáng được sống trên đời này

Quần Hùng phía dưới nhìn điệu bộ phách lối của hắn thì đều bực tức:

Làm gì mà ra vẻ phách lối như vậy.

Tên này là ai ta không biết, vậy là ta không đáng được sống rồi.

Hắn chỉ cậy có Gia thế chứ bản thân đã làm được gì mà kiêu ngạo như vậy.

Phạm Kiếm Nam lại nói:

Các vị anh hùng, bây giờ đã chọn được Tân thất đại cao thủ rồi, mời mọi người vào trong nghỉ ngơi, chiều này chúng ta sẽ tiếp tục chọn ra Thiên hạ Vô dịch thủ.

Vậy là mọi người kéo nhau vào trong nghỉ ngơi, Thanh Phong có láng lại chưa đi, chàng thấy có rất nhiều người chết, lại không ít người bị tàn phế cả đời, nhìn thật là đau xót vô cùng, chẳng lẽ chỉ vì hư danh mà phải đổ máu mất mạng có đáng không. Thanh Phong thở dài một cái rồi dắt tay Tiểu Huyên đi vào, Tiểu Huyên vừa mới trở thành tân Thất đại cao thủ nên đương nhiên được mời lên ghế trên ngồi, tuy vậy nàng đâu có nỡ để Thanh Phong ngồi dưới một mình nên chẳng chịu lên. Mọi người ăn uống lo say, Phạm Kiếm Nam tới mời Tân Thất đại cao thủ mấy chén rượu.

Đột nhiên Vô Thanh nhìn thấy Thanh Phong, lúc đầu hắn cũng ngờ ngợ không biết có phải không nhưng về sau thì chắc chắn đó chính là chàng. Lão lại gần Thuần Vu Đồng Kỵ mà nói:

Ngươi xem, tên kia mạng lớn nên không có chết.

Thuần Vu Đồng Kỵ quay lại nhìn, thấy Thanh Phong đang ngồi thì giật mình rớt cả chén rượu trên tay, lão vui mừng gọi con gái đến.

Đồng Hoa con xem bằng hữu của con vẫn sống kìa.

Đồng Hoa nhìn thấy cũng không khỏi bàng hoàng, trong lòng nàng có chút vui mừng vì Thanh Phong không chết nhưng cũng thấy có lỗi vì hôm đó nàng cùng Dương Dương đã hại chàng một phen. Đồng Hoa xấu hổ chẳng dám lại chào, nàng chỉ đến chúc mừng Cô Yên.

Yên đại ca, chúc mừng huynh, hôm nay huynh thật là oai phong lẫm liệt.

Tiểu Vũ lại nói:

Đồng Hoa, không phải hôm nay đâu mà ngày nào Yên ca của ta cũng oai phong lẫm liệt cả.

À cô biết không, Thanh Phong vẫn còn sống đấy, mau lại chào huynh ấy một câu đi.

Nghe đến đây thì Đồng Hoa xấu hổ vô cùng, nàng nhìn Dương Dương, Dương Dương mới nói:

Đồng Hoa tỷ tỷ, huynh ấy tha lỗi cho chúng ta rồi, tỷ cũng nên qua đó mà xin lỗi huynh ấy một câu.

Tiểu Vũ tò mò:

Hai người có lỗi gì thế sao không cho ta biết?

Bọn muội…bọn muội… khó nói lắm.

Đồng Hoa bèn đi qua chỗ Thanh Phong, nàng hơi cúi đầu vẻ ân hận.

Thanh Phong, ta…ta…xin lỗi…cũng may ngươi phúc lớn mạng lớn nên qua khỏi… ta mong ngươi rộng lượng mà bỏ qua cho ta.

Không sao không sao, hôm nay nương tử và sư đệ của ta đều trở thành tân thất đại cao thủ, ta rất vui, chuyện cũ coi như không tính, bỏ qua, bỏ qua hết.

Đồng Hoa không biết phải nói gì, giá mà chàng cứ mắng chửi thì trong lòng Đồng Hoa sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, đằng này chàng lại cười nói vui vẻ là cho Đồng Hoa bối rối vô cùng.

À, ta cũng xin giới thiệu cho cô, đây là Tiểu Huyên thê tử của ta, cô chào một tiếng huyên tỷ là được rồi.

Đồng Hoa ngửa mặt lên nhìn, trước mặt nàng chính là đại mỹ nhân khi nãy trên lôi đài.

Huyên tỷ.

Hoá ra Cô nương là Đồng Hoa, thấy Thanh Phong hay nhắc về cô nương lắm.

Tiểu Huyên trong lòng tức giận vô cùng, hoá ra đây chính là Đồng Hoa người đã hại Thanh Phong.

Chắc là Thanh Phong căm hận muội lắm nên mới hay nhắc với tỷ, là tại muội đã hại huynh ấy.

Không sao không sao, chuyện cũ đừng nhắc nữa hôm nay vui mà.

Thanh Phong kéo Tiểu Huyên ra ngoài.

Tiểu Huyên nhìn bộ khi nãy nàng định động thủ à?

Cô ta hại chàng ra nông nỗi như vậy, ta phải trả thù cho chàng chứ.

Tiểu Huyên bỏ qua đi, bằng hữu với ta cả mà.

Chàng đó, thật là, thấy người ta xinh đẹp thì mềm lòng, những kẻ như vậy đừng nên coi là bằng hữu.

Không sao không sao, khi trước không phải ta nói với nàng rồi sao, nếu không có sự việc đó ta sao có thể gặp được đại đại đại mỹ nhân như nàng.

Được rồi được rồi, ta thua chàng mất, lúc nào cũng nịnh người ta được.

Ta đâu có nịnh, chỉ là tại thê tử của ta quá xinh đẹp thôi mà. Cho ta hôn một cái.

Ở đây đông người lắm đó, chàng không ngại sao.

Ngại gì, thê tử của ta, ta hôn, mắc mớ gì đến họ. Vậy nàng có cho không?

Được rồi, chàng làm gì thì làm đi.

Thanh Phong hôn Tiểu Huyên một cái.

Chà, môi nàng thật là ngọt như mật.

Chàng này đáng ghét quá.

Lúc này bỗng nhiên phía sau Thanh Phong toát lên một luồng khí cực lạnh. Thanh Phong đưa tay ra che cho Tiểu Huyên mà quay lại:

Tiểu Huyên mau lùi lại.

Phía sau chàng lúc này chính là Vô Thanh. Hắn cười lớn mà nói:

Mệnh ngươi thật lớn, hôm đó bọn Cẩm Y Đường đã không giết nổi ngươi.

Hahaha, lão già, ông hại ta hôm đó bị nội thương nên mấy tên nhãi nhép kia mới có thể hành hạ ta, bằng không bọn chúng đâu phải đối thủ của ta.

Ngươi yên tâm, hôm nay ta không tới để hại ngươi nữa, chuyện hôm đó, ta coi như ngươi chết rồi, coi như đã trả thù cho đệ tử của ta rồi.

Cái gì, lão già hồ đồ này, lão còn chưa trả thù được đâu, hôm đó lão đột ngột nói ta giết đệ tử lão làm ta bất ngờ không biết chuyện gì, về sau nghĩ lại mới biết lão là Vô Thanh. Đệ tử của lão tức là Thượng Quan duyệt không phải chết trong tay ta.

Vô Thanh giật mình mà nói:

Chẳng lẽ ta trách lầm ngươi, nhưng hai nữ tử đó đều nói do ngươi làm.

Lão hồ đồ lắm, hai người đó đổ tội cho ta để cứu sư huynh của họ, lão còn không mau tìm đến hung thủ thực sự.

Vậy hung thủ thực sự là ai?

Sử Thanh Long đồ đệ của Thuần Vu Đồng Kỵ, tên này đánh ngất sư muội, lấy trộm bí kíp, giết đệ tử của lão, bây giờ không biết đã trốn đi đường nào.

Vậy ta trách nhầm ngươi thật sao?

Lão còn không mau tạ lỗi với ta, lão làm ta bị bọn chúng cắt chân, tra tấn ta dã man đến nhường nào.

Vô Thanh cứ tưởng đời mình luôn luôn sáng suốt, ai ngờ lần này lại hồ đồ hại nhầm người khác, tuy vậy tính lão không chịu nhận mình sai, trên giang hồ lão chính tà đều giết, hại Thanh Phong lần này có xá gì.

Ngươi là cái thá gì mà ta phải tạ lỗi, hôm đó ta không giết ngươi là may cho ngươi lắm rồi.

Lão già này thật vô lí, được lắm, lát nữa ta nhất định thách đấu lão, đánh cho lão bầm dập cho hả giận.

Hahahaha, trước kia ngươi đã không đánh nổi ta, bây giờ lại còn mất một chân, há có thể là đối thủ của ta.

Lão cứ cười đi, lát nữa sẽ rõ.

Vô Thanh cười lớn mà đi vào trong. Tiểu Huyên cũng hơi sợ mà nói:

Lát nữa chàng định thách đấu lão thật ư, ta sợ…ta sợ… chàng bị hắn đánh chết thì ta phải biết làm sao.

Tiểu Huyên đừng lo, ta nói chơi vậy thôi, được nàng quan tâm như vậy thật là hạnh phúc đến nhường nào, cho hôn cái nữa.