Lý Long Cơ không tự chủ được vươn tay nâng lên, có chút khàn giọng lớn tiếng nói:

- Đại Đường vạn tuế!

Mấy vạn người cùng hô to: Đại Đường vạn tuế.

Kế tiếp chính là một ít hoạt động hiến tế, liên tục kéo dài đến đêm khuya.

Đoàn xe của hoàng đế được thiên binh theo hộ vệ, chạy vào trong thành. Lý Long Cơ ngồi trên xe đưa mắt nhìn quanh, trên mặt đất đều là binh lính cùng dân chúng quỳ bái. Tuy rằng máu tươi đã được thanh lý, nhưng không khí vẫn phảng phất mùi huyết tinh. Dấu vết oanh tạc trên đầu thành thật rõ ràng, còn có những mũi tên chưa kịp nhổ đi.

Vào đêm, Lý Long Cơ bãi tiệc chúc mừng chúng tướng. Lý Thiệu Cố là công thần lớn nhất, ngồi cùng bàn với Tần Tiêu uống rượu.

Tan tiệc rượu, Lý Long Cơ giữ lại Tần Tiêu, muốn đánh cờ với hắn. Tần Tiêu thấy bộ dáng hưng trí bừng bừng của hắn, cũng đành ở lại.

Lý Long Cơ vừa chơi cờ vừa hứng trí nói:

- San bằng Bình Nhưỡng, tiếp theo chỉ cần tiến quân hạ Kim thành, toàn bộ lãnh thổ Tân La có thể hoàn toàn bình định rồi!

Tần Tiêu không nói gì, chỉ lo đánh cờ.

Lý Long Cơ phát hiện khác thường, nói:

- Sao ngươi không nói chuyện? Ngươi là đại nguyên soái, không phải là nên vui vẻ hơn ta sao?

- Phải, ta đương nhiên vui vẻ.

Tần Tiêu nói:

- Nhưng ta đang cân nhắc Đại Đường hoàng đế thật sự cần thân chinh đến Kim thành hay sao?

Lý Long Cơ khẽ cau mày:

- Có ý tứ gì?

Tần Tiêu khẽ cười nói:

- Ý của ta là, chúng ta không cần đi đánh Kim thành. Ngươi ngẫm lại, Cao Văn Giản là quyền thần Tân La, chiếm binh quyền làm Tân La vương mất quyền lực. Hắn tạo phản chưa chắc là ý tứ của Tân La vương. Hoặc là nói cho dù có nhưng Tân La vương sẽ không thừa nhận. Cho nên trước mắt căn bản không cần đánh Kim thành, có thể truyền hịch mà định ra là được.

- Truyền hịch mà định ra?

Lý Long Cơ cau mày, lâm vào trầm tư, sau đó chậm rãi nói:

- Có đạo lý...đã tiêu diệt chín thành binh mã Tân La, nếu bọn hắn còn muốn đánh với chúng ta chính là trứng chọi đá. Tân La vương Kim Hứng Quang, trong ấn tượng của ta là một người biết giữ bổn phận, hơn nữa không phải kẻ ngu ngốc. Những năm gần đây thượng cống chưa hề thiếu qua, bởi vậy có thể thấy được hắn bị mất quyền lực, không có ý làm phản Đại Đường. Hiện tại chúng ta tiêu diệt Cao Văn Giản, hắn nên cao hứng mới phải...

- Cao hứng thì chưa chắc, nhưng lập tức chạy tới đầu hàng vô cùng có khả năng.

Tần Tiêu cười nói:

- Nếu hắn không nổi điên cũng sẽ không tiếp tục chống lại, nếu không sẽ gặp hậu quả như Cao Văn Giản. Trước mắt rõ ràng có một bậc thang giữ được tính mạng miễn đi chiến tranh, ta nghĩ hắn không thể không biết.

- Hiểu được rồi.

Lý Long Cơ cười nói:

- Ý của ngươi là để cho ta cấp cho Kim Hứng Quang một bậc thang?

- Đúng!

Tần Tiêu quyết đoán đáp:

- Phát một đạo truyền hịch đến Kim thành, liệt kê tội trạng của Cao Văn Giản, cùng quyết tâm thề diệt phản thần của Đại Đường chúng ta. Tân La vương Kim Hứng Quang nhất định đem người đến hàng. Đến lúc đó không cần tiếp tục đánh bọn hắn, phái đại quân chiếm giữ Kim thành, hết thảy thu phục!

- Có đạo lý, cứ làm như vậy!

Lý Long Cơ hưng phấn xoa tay, nói:

- Ta cũng không tin Kim Hứng Quang ngu xuẩn đến mức đó, đã cho hắn con đường sống mà hắn không đi, lại nhất định tìm chết! Chỉ cần hắn đầu hàng, ta sẽ không giết hắn, cũng không cần đại giết hại. Lấy thắng mưu cầu hòa bình, ha ha! Ý kiến hay!

Một tháng sau cuộc đại chiến Bình Nhưỡng.

Không ngoài sở liệu của Tần Tiêu, Tân La vương Kim Hứng Quang vội vàng mang theo toàn bộ hoàng tộc cùng hơn vạn binh mã còn sót lại chạy đến thành Bình Nhưỡng xin hàng. Binh mã tạm thời bị khống chế, Tân La vương cũng bị “thỉnh” tới hành cung hoàng đế.

Tân La vương dẫn hoàng tộc đầu hàng, lập tức truyền khắp Bình Nhưỡng thành, thật nhiều dân chúng Tân La khóc than nước mất nhà tan.

Sự tình diễn biến tới lúc này, Tần Tiêu nói với Lý Long Cơ:

- Hiện tại lập tức phái quân trú đóng Tân La. Ta đề nghị lấy Lý Tự Nghiệp làm chính, Lý Thiệu Cố làm phụ, suất binh ba vạn tiến vào chiếm giữ Kim thành. Bình Nhưỡng này do Hoàn Tử Đan làm tướng quân, Lý Vi Ấn làm phó tướng, suất binh hai vạn trấn thủ.

Lý Long Cơ nghe được ý tứ, nhưng vẫn hỏi:

- Còn ta đây?

Tần Tiêu cười cười:

- Ngươi là hoàng đế, làm sao ở lâu tại Tân La đây? Đã là tháng bảy, ngươi rời Trường An đã sắp nửa năm, là thời điểm nên trở về.

Lý Long Cơ thản nhiên hỏi:

- Vậy còn ngươi?

- Ta đương nhiên theo hoàng đế bệ hạ cùng quay về Trường An.

Tần Tiêu cười nói:

- Ngươi không phải đã từng nói qua muốn cho ta cùng đám người Diêu Sùng giải quyết thủ tục kết thúc sao? Hắn là đương triều các lão trăm công ngàn việc, tự nhiên không thể tới Tân La, vậy thì ta phải đi Trường An thôi.

Lý Long Cơ nghe được trong lòng vừa động, không khỏi hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn đi Trường An, Liêu Đông làm sao bây giờ?

- Dễ làm thôi, nơi này có người quản sự.

Tần Tiêu thản nhiên thoải mái nói:

- Mấy ngày nay ta đi bên cạnh ngươi, cũng không cần xử lý sự tình gì, mọi chuyện đều vận hành đâu vào đấy. Vì vậy ta xem như nghĩ thông suốt, Tần mỗ cũng không phải không thể cách nơi này. U Châu có Khương Sư Độ, Nhiêu Nhạc cùng Tùng Mạc có Trương Cửu Linh, Doanh Châu có Tống Khánh Lễ, Kim Lương Phượng đã đi Bột Hải quốc. Các lộ đóng quân đã an bài thỏa đáng, tướng lãnh nhất lưu, huấn luyện nhất lưu, sức chiến đấu thiên hạ vô địch. Đại Đường đông bắc đã vững như bàn thạch. Chuyện xấu duy nhất chính là Tân La. Nhưng đã có Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan, tin tưởng trong thời gian ngắn không thành vấn đề. Chỉ cần về triều thương nghị xong phương pháp thống trị Tân La, như vậy hết thảy liền thu phục.

Lý Long Cơ có chút khó hiểu nhìn Tần Tiêu:

- Vì sao ngươi...đột nhiên muốn rời khỏi Liêu Đông? Ta nhớ được ngươi từng nói đánh xong Tân La đem binh bắc thượng, giải quyết Mạt Hạt, hoàn toàn tiêu diệt Đột Quyết?

Tần Tiêu cười nói:

- Cho dù ta về triều, việc này vẫn làm xong thôi. Trương Cửu Linh cùng Kim Lương Phượng hoàn toàn có thể làm thành việc này. Không cần ta tiếp tục gánh vác.

Lý Long Cơ cũng cười nói:

- Ta hiểu được ý tứ của ngươi. Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau quay về Trường An.

Tần Tiêu thoải mái nở nụ cười:

- Vậy...vi thần đa tạ bệ hạ!

Lý Long Cơ cười ha ha:

- Ta còn không biết trong lòng ngươi muốn gì? Vội vàng hai năm, cũng nên cho ngươi nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa ngươi cũng nhớ lão bà hài tử của ngươi, không phải sao?

- Ha ha, đương nhiên là đúng rồi còn gì!

Tần Tiêu cũng cười, hai người nhìn nhau, lòng hiểu mà không nói, trong lòng nhẹ nhõm.

Bình bắc đại thắng, cả nước chúc mừng. Tần Tiêu có chút chết lặng đi theo tham gia thật nhiều khánh lễ, nhưng hắn cảm giác tuy rằng mình ở hoàng thành nhưng tâm không biết đã bay tới nơi nào. Hắn càng ngày càng phát hiện, mình làm quan đã không còn ước mơ cùng hi vọng gì.

Còn không phải hay sao, cũng đã vị cực nhân thần rồi...nhân sinh giống như một đường parabon, đi lên tới đỉnh phải rơi xuống. Hắn tình nguyện chính mình chủ động ngoan ngoãn đi xuống, cũng không muốn bị người nâng lên đến té xuống.