- Dịch Châu vốn là hành dinh đại nguyên soái tại Hà Bắc, tuy rằng hiện tại không có chức vụ này, ít nhất có được một hai ngàn phủ binh, là một quân trấn. Người Tân La đánh tới Dịch Châu nhưng nhìn qua giống như không có ý định tấn công, chỉ vây thành chờ đánh viện binh chúng ta, muốn hấp dẫn đại quân U Châu đi qua, sau đó thừa dịp công chiếm U Châu!

- Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì?

Tần Tiêu phẫn nộ quát:

- Lão tử hỏi ngươi, Tử Địch cùng Ngọc Hoàn thế nào?

- Việc này...ngươi cũng đừng gấp thôi...

Lý Tự Nghiệp sốt ruột gãi đầu nói:

- Ngươi càng thúc hối ta lại càng không biết nói chuyện!

- Được, ta không gấp, ngươi nói!

Tần Tiêu hít sâu một hơi, miễn cưỡng trấn định.

Lý Tự Nghiệp nuốt nước bọt, tiếp tục nói:

- Tiểu bạch kiểm Trương Cửu Linh đích thật là một nhân vật, xem thấu dụng ý của người Tân La. Khi đó trong U Châu chỉ còn lại một vạn nhân mã, ngoài ra đang ở Nhiêu Nhạc đô hộ phủ hoặc là đang ở hà cốc Loan Hà. Hắn...hắn hạ lệnh không cho Tả Uy Vệ đi cứu Dịch Châu...

Trong lòng Tần Tiêu lộp bộp, ánh mắt trừng lớn. Mặc Y nóng nảy nhảy dựng lên:

- Hắn sao có thể thấy chết mà không cứu đây?

- Bà cô, ngươi đừng gấp được không?

Lý Tự Nghiệp buồn rười rượi:

- Ngươi nghe ta nói hết lời được không! Khi đó huynh đệ Tả Uy Vệ ai sẽ để ý tới lời của tiểu bạch kiểm ah? Chúng ta đều cho rằng hắn làm bậy, vì vậy...

- Làm cái gì?

Sắc mặt Tần Tiêu âm trầm thấp giọng hỏi.

Lý Tự Nghiệp quay đầu đi, cảm thấy thật dọa người nói:

- Mấy huynh đệ chúng ta thương lượng, trói lại tiểu bạch kiểm, sau đó tự mình phát binh đi cứu Dịch Châu...Tiểu tử Thạch Thu Giản, thật hoành! Một mình đem chuyện này ôm xuống, nửa đêm mang theo mấy huynh đệ đáng tin cậy chạy vào phủ đại đô đốc tìm Trương Cửu Linh bức bách đòi binh phù. Trương Cửu Linh không đưa, hắn lại bắt trói tiểu bạch kiểm kia. Cầm binh phù dẫn theo ba ngàn thiết kỵ phi ngựa gấp rút tiếp viện Dịch Châu!

Mặc Y thở một hơi dài, lại bất an nói:

- Hắn làm như vậy chẳng phải vi phạm quân pháp, sẽ bị chém đầu đi?

- Hỗn đản kia...

Tần Tiêu cảm xúc hỗn loạn chửi nhỏ một câu, oán hận nện lên bàn, nhịn không được truy vấn:

- Về sau thế nào?

- Sau đó?

Lý Tự Nghiệp có chút kinh sợ nói:

- Sau đó lão Lý ta cứu ra Trương Cửu Linh. Hắn cũng không nói gì, chỉ cho chúng ta sẵn sàng bảo vệ U Châu, bố trí mai phục. Quả nhiên không qua hai ngày, người Tân La giết tới. Chúng ta xuất hết toàn lực mới có thể toàn tiêm hai vạn đại quân Tân La, trận đánh thật thảm! Ngay cả dân chúng cũng tự phát chạy tới trợ chiến! Nếu không phải như vậy, chúng ta thật sự khó thể chống cự nổi. Ngay lúc đó U Châu còn chưa đủ một vạn người!

Tần Tiêu có chút thống khổ chống đầu, tâm tình phức tạp nói:

- Cũng may bảo vệ U Châu, trong bất hạnh còn may mắn. Vậy Dịch Châu đây? Có tin tức hay không?

Lý Tự Nghiệp lắc đầu:

- Khi đánh lui người Tân La, tình thế bên Nhiêu Nhạc cùng Khiết Đan đều đại biến. Trương Cửu Linh cho ta mang người chạy tới Loan Hà, hội tụ với đại soái tấn công Du Quan. Trước khi đi chúng ta còn chưa nhận được tin tức của Thạch Thu Giản cùng Dịch Châu.

Tần Tiêu cau chặt mày, trong lòng nhảy mạnh thình thịch, nhìn bên cạnh nói:

- Mặc Y!

Mặc Y vội vàng đứng dậy:

- Không cần nói nữa, muội đi. Muội đi Dịch Châu nhìn xem!

Tần Tiêu tràn đầy lo lắng nhìn nàng, gật gật đầu:

- Được...ta cho mấy thiên binh đi cùng muội!

Mặc Y cắn môi, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng:

- Việc này không nên chậm trễ, hiện tại muội xuất phát....lão công, bảo trọng! Vừa có tin tức muội lập tức cho người về báo cho huynh!

Tần Tiêu hít sâu một hơi:

- Đi thôi, hết thảy cẩn thận!

Đêm đó Tần Tiêu điều động năm mươi thiên binh để họ hộ tống Mặc Y rời khỏi Du Quan đến Dịch Châu. Tần Tiêu dặn dò Mặc Y:

- Chiếu theo tình hình hiện tại mà xem, người Tân La bị chiến bại tại U Châu, vậy địch nhân đang vây quanh Dịch Châu cũng sẽ có hành động. Hoặc là chạy trốn, hoặc là ẩn nấp, phỏng chừng cá chết lưới rách. Bất kể là loại tình huống nào tóm lại nơi đó sẽ không thái bình. Muội phải thật cẩn thận. Còn nữa, lần này thuần túy là dùng thân phận riêng tư đến đó, mọi người cần phải giả dạng dân chúng bình thường đi đường, đem áo giáp thay đổi, chỉ mang theo ám khí phòng thân là được. Nhớ kỹ, dọc theo đường đi đừng bại lộ, xem như là dân chúng bình thường tốt nhất.

Mặc Y hiểu được dụng ý của Tần Tiêu nên làm theo lời hắn nói, thay đổi trang phục bình thường lên đường. Thật rõ ràng Tần Tiêu không muốn đem chuyện riêng của mình gây ảnh hưởng lớn. Mặc kệ Tử Địch cùng Ngọc Hoàn hiện tại ra sao, không thể khiến hai nàng biến thành nhược điểm làm người khác lấy tới công kích Tần Tiêu, nói hắn khi đối phó người Tân La lại lấy việc công báo thù riêng.

Nhóm người Mặc Y cưỡi ngựa rời đi, trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ:

- Lần này ta thật sự muốn lấy việc công báo thù riêng! Tần Tiêu này không phải người máy, cũng có buồn giận như thường, hừ!

Vào đêm Du Quan đã yên tĩnh trở lại. Thi thể đã được chôn xong, vết máu chung quanh Du Quan được tẩy rửa sạch sẽ. Đường quân tiếp nhận toàn bộ vọng gác, tiếp tục bày ra phòng ngự tại Du Quan.

Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, Hoàn Tử Đan bọn họ ở trong phòng nghị sự thương lượng kế hoạch tiếp theo.

Muốn nói ra trận xung phong, Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan là tướng tài. Nhưng muốn suy nghĩ đại cục lập kế hoạch, Tần Tiêu cũng không thể nhường cho ai. Tất cả mọi người chỉ nghe theo lệnh hắn sắp xếp, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Chúng tướng vây quanh bản đồ thương lượng, Tần Tiêu nói:

- Du Quan thất thủ, Lý Giai Lạc hi sinh đến bây giờ đã hơn nửa tháng. Nửa tháng nay tuy rằng Liêu Đông chúng ta thường thắng lợi, đánh bại địch nhân mấy lần nhưng thắng thật thảm thiết, đánh thật vất vả. Trước mắt Du Quan có hơn hai vạn nhân mã đều mỏi mệt không chịu nổi, còn muốn viễn chinh Tân La thật sự là quá miễn cưỡng. Ý nghĩ của ta đem nhân mã của Quách Tri Vận triệu hồi, cùng chúng ta hợp lại thành một. Cùng nhau nghỉ ngơi một thời gian sau đó mới thương lượng chuyện viễn chinh.

Lý Tự Nghiệp gật đầu:

- Phải, đều đánh thật mệt mỏi. Nhân mã của Quách Tri Vân càng mệt hơn so với chúng ta. Một mình xâm nhập ngăn cản bốn vạn đại quân Tân La, vẫn có thể ngăn được, kỳ tài ah! Nên triệu hồi hắn để họ nghỉ ngơi một chút. Mặt khác đại soái có suy nghĩ đem sự tình nơi này báo lên triều đình, về phần có chinh phạt Tân La hay không, nên chinh phạt thế nào nên nghe ý kiến triều đình một chút?

Tần Tiêu trầm ngâm chốc lát, nói:

- Trương Cửu Linh hẳn đã đem việc Du Quan thất thủ báo cáo rồi đi? Liêu Đông, Khiết Đan, Tân La phát binh triều đình hẳn đã có tin tức. Ta chỉ là lo lắng đem chuyện chinh phạt Tân La ra nghị sự trên triều đình sẽ gây nên tranh luận không ngớt, thật lâu vẫn không ra kết quả. Nếu cứ thế mãi sẽ làm hỏng thời cơ chiến đấu.

- Hay là cùng tiểu bạch kiểm thương lượng một chút?

Lý Tự Nghiệp thình lình thốt một câu, ngay lập tức lại có chút tự giễu cười cười: