Nhị tướng cười nói:
- Có đại soái đích thật là không đáng sợ.
- Lui quân, quay về Doanh Châu.
Tần Tiêu hạ lệnh:
- Chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị quyết chiến cùng Hắc Thủy Mạt Hạt!
Tần Tiêu mang theo đội ngũ vừa tới Doanh Châu, thám báo phía đông chạy về truyền tin tức:
- Đại quân Hắc Thủy Mạt Hạt trú đóng tại Liêu Tây cùng Uy Hóa đã bắt đầu thối lui!
Lần này Tần Tiêu có chút không hiểu nổi, chúng tướng đều đưa mắt nhìn nhau. Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Không đến mức đi? Tần mỗ có uy lực lớn như vậy? Vừa mới xuất hiện ở Doanh Châu, Tân La bỏ chạy, ngay cả sáu bảy vạn đại quân Hắc Thủy Mạt Hạt cũng bị dọa lui?
Mặc Y nhìn Tần Tiêu cười khanh khách:
- Tôi xem không đến mức, vừa rồi Mạt Hạt mới thối lui, chỉ là muốn hội tụ cùng bộ đội chủ lực lấy nhiều đánh ít. Hiện tại bọn hắn lùi lại nói không chừng sẽ có quỷ kế!
- Quỷ kế?
Tần Tiêu cười ha hả:
- Bọn hắn mà cũng nghĩ được quỷ kế sao?
Chúng tướng cười vang, dù sao giải quyết vây khốn tâm tình của mọi người rất tốt.
Trở lại trong thành, Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ nghênh đón, mọi người cùng nhau đi vào phủ đô đốc.
Không gặp vài ngày, mọi người đều có thật nhiều vấn đề muốn hỏi lẫn nhau, trong phòng nghị sự phi thường náo nhiệt. Tần Tiêu nhìn thủ hạ, trong lòng dị thường vui vẻ. Mọi người tán gẫu thật cao hứng, lại có binh tốt thủ thành chạy tới báo tin:
- Bột Hải quận vương phái sứ giả đến đang ở ngoài cửa thành đông cầu kiến!
Tần Tiêu nhất thời quá đỗi vui mừng, cười ha ha nói:
- Ta đã nói Hắc Thủy Mạt Hạt lui quân không đơn giản như vậy! Cho mời sứ giả Bột Hải quốc vào đây!
Một lát sau một hán tử cao lớn, dáng người cực kỳ uy mãnh, trên người mặc áo giáp, đầu đội mũ da đuôi cọp hướng Tần Tiêu vươn một tay đặt lên ngực bái lễ:
- Mạt tướng Đại Vũ Nghệ, phụng mệnh Bột Hải quận vương đặc biệt đến bái kiến Liêu Dương Vương! Liêu Dương Vương điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
- Đại Vũ Nghệ?
Tần Tiêu không khỏi nghi hoặc nói:
- Ngươi là...nhi tử của Bột Hải quận vương sao?
Trong lòng hắn không khỏi buồn cười nghĩ thầm: Tên của Bột Hải quận vương là Đại Hỗ Vinh đã vô cùng quái lạ rồi! Nghe nói người kia là hậu duệ Cao Ly, nhưng lại họ Đại.
Sinh nhi tử lại gọi là Đại Vũ Nghệ, thật sự ngộ nghĩnh, ha ha!
Đại Vũ Nghệ khiêm cung nói:
- Hồi điện hạ, mạt tướng chính là con trai trưởng của Bột Hải quận vương!
- Nga, nguyên lai là thế tử!
Tần Tiêu cười to:
- Ngồi vào bên chỗ ta! Nói cho ta một chút, phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?
Đại Vũ Nghệ nhiều lần chối từ vẫn bị Tần Tiêu lôi kéo ngồi xuống thượng vị bên cạnh hắn. Tần Tiêu an bài tiệc rượu ca múa khoản đãi thế tử Bột Hải quận vương.
Trước đó mới khí thế hừng hực chém giết, trong nháy mắt đã là cảnh tượng ca múa mừng thái bình. Các tướng quân trên người còn mặc trọng giáp dính máu, đã chén lớn uống rượu ăn thịt, hưởng thụ thắng lợi đến không dễ dàng.
Đại Vũ Nghệ kính Tần Tiêu một chén rượu, khiêm cung nói:
- Mạt tướng phụng mệnh Bột Hải quận vương đặc biệt đến tương trợ vương gia phá địch! Lần này mạt tướng mang theo năm vạn thiết kỵ tinh nhuệ cùng một vạn mâu thủ của Bột Hải quốc, tổng cộng sáu vạn nhân mã, đã khuynh hết binh lực của quốc gia đến chiến Hắc Thủy Mạt Hạt! Không ngờ chúng tôi vừa đánh tới gần Uy Hóa huyện, Hắc Thủy Mạt Hạt lại tự mình rút lui. Sau đó nghe ngóng mới biết được là vương gia tự mình dẫn tinh binh đánh trở về, giải quyết nguy cơ Doanh Châu! Uy danh của vương gia quả nhiên là uy chấn địch đảm, sở hướng vô địch!
- Ha ha, tới tốt, tới rất tốt!
Tần Tiêu vui mừng cười to:
- Bột Hải quận vương quả thật là trung can nghĩa đảm! Yên tâm, ta sẽ đích thân khải tấu triều đình nói rõ việc này, đến lúc đó hoàng thượng nhất định có trọng thưởng!
Trên mặt Đại Vũ Nghệ lộ vẻ vui mừng, rời ghế thi lễ:
- Đa tạ Liêu Dương Vương!
- Đừng khách khí!
Tần Tiêu vẫy tay mời hắn ngồi xuống, lôi kéo tay hắn nói:
- Thế tử hùng tráng như thế, nhất định là một vị mãnh tướng khó được. Ta đã sớm nghe nói Bột Hải quận vương Đại Hỗ Vinh có một nhi tử dũng quan tam quân, chính là ngươi đi?
- Không dám, không dám, mạt tướng hổ thẹn!
Đại Vũ Nghệ cười nói:
- So sánh với võ nghệ cái thế của vương gia, mạt tướng chẳng khác gì đom đóm. Phải rồi vương gia, lần này mạt tướng phụng mệnh phụ vương mang tới năm vạn thạch lương thực cho Doanh Châu cùng một ngàn đầu heo. Khi mạt tướng xuất phát đến Doanh Châu, lương thực đã phái người chở tới. Tin tưởng sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi. Người Bột Hải chúng tôi không nuôi dê, cũng không ăn thịt dê. Chúng tôi chủ yếu chăn nuôi heo, kỳ thật dự định tặng trâu bò, nhưng hiện tại đang cuối xuân đầu hạ, chính là thời gian cần nuôi dưỡng chúng. Vì vậy phụ vương dự định thêm vài tháng mới mang tới tặng Doanh Châu thêm ba ngàn đầu trâu bò sau!
- Ai nha, thật sự là quá khách khí!
Tần Tiêu ha ha cười nói:
- Bột Hải quận vương thật là giúp người khi gặp nạn! Thật không dám giấu diếm, hiện tại quân dân Doanh Châu đang cần lương. Trách ta nhất thời khinh thường đánh mất Du Quan khiến đường vận lương bị chặt đứt. Mấy chục vạn quân dân Doanh Châu trước mắt muốn ăn cơm cũng thành vấn đề lớn.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Tặng lương thực còn tặng heo, lại hứa tặng thêm mấy ngàn đầu trâu bò...mặc dù rộng rãi nhưng rõ ràng cho thấy có điều cầu ta. Chờ sau khi chuyện thành công sẽ tặng cho ta, chính là ý tứ này sao? Ngươi đã không mở miệng nói, vậy ta cho ngươi bậc thang bước xuống, ta hỏi ngươi đi...tuy rằng ta không cần mấy ngàn đầu trâu bò kia, nhưng bánh ít đi thì bánh quy lại ta vẫn biết...
- Thế tử, không biết Bột Hải quận vương có yêu cầu gì với Đại Đường hay không? Nếu như có thì cứ nói.
Tần Tiêu vỗ ngực son sắt nói:
- Bột Hải quận vương giúp ta nhiều như vậy, vì Đại Đường lập được công lớn, tin tưởng hoàng thượng cùng triều đình sẽ không tiết kiệm ban thưởng đâu.
- Không dám cầu thưởng!
Đại Vũ Nghệ là người ngay thẳng, vì vậy nói:
- Phụ vương đích thật có điều thỉnh cầu. Chính là thỉnh vương gia ủng hộ Bột Hải quốc thống nhất các bộ Mạt Hạt. Đầu tiên là đánh bại Hắc Thủy Mạt Hạt. Trong các bộ Mạt Hạt, chỉ có Hắc Thủy Mạt Hạt cường thịnh nhất, từ trước tới nay không chịu phục ai, lại thường xuyên xâm lược tứ phương. Lần này Bột Hải quốc mượn nhờ Đại Đường trợ giúp, đánh bại Hắc Thủy Mạt Hạt!
- Được!
Vượt ngoài ý liệu của Đại Vũ Nghệ, Tần Tiêu lại thập phần sảng khoái quyết đoán nói:
- Nói đi, muốn chúng ta làm sao giúp các vị?
Đại Vũ Nghệ thoáng sững sờ, lập tức vô cùng vui mừng nói:
- Nếu vương gia sảng khoái như thế, mạt tướng cũng không khách khí. Ý tứ của phụ vương chính là vương gia có thể phái ra đại tướng cùng mưu sĩ suất lĩnh vài ngàn tới một vạn nhân mã trợ giúp chúng tôi cùng đi tấn công Hắc Thủy Mạt Hạt hay không?
Tần Tiêu nghe xong lời này khẽ gật đầu, trong lòng cân nhắc: Mấy ngàn một vạn nhân mã rõ ràng không làm được đại sự gì. Nhưng nếu có binh mã Đại Đường can dự, điều này cũng sẽ hướng man tộc đông bắc tỏ vẻ Đại Đường ủng hộ Bột Hải quốc thống nhất Mạt Hạt...như vậy tính chất sẽ hoàn toàn khác hẳn.