Thanh âm Tần Tiêu khô khan vang lên, trầm trọng như đá:
- Gia quyến...Lý Giai Lạc, đưa đến trong phủ đô đốc, tạm thời do ta tự mình chiếu cố. Chờ sau khi giải vây, ta thượng biểu triều đình nói rõ việc này, triều đình tự có công luận!
- Đại soái, người đã chết rồi, còn nghĩ những điều này có ích lợi gì?
Thiệu Hoành kích động kêu to lên:
- Đại soái, phát binh, phát binh ah! Phát binh báo thù cho đại tướng quân! Giết sạch người Tân La, huyết tẩy Tân La!
- Chấp hành quân lệnh!
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Bây giờ không phải thời gian xử trí theo cảm tính. Nếu không muốn phát sinh chuyện hôm nay lần nữa, thì làm theo lời của ta!
Dứt lời, Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi tức giận gầm hét lên:
- Người Tân La, ta sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!
Dứt lời, Tần Tiêu đi nhanh về hướng hậu viện.
Mặc Y vội vàng bước theo, vừa đi vào phòng ngủ, Tần Tiêu trở tay đóng cửa lại, nhất thời nước mắt đầy mặt, hai tay ôm chặt miệng mình ô ô khóc lên.
Mặc Y đau lòng ôm hắn, cùng chảy nước mắt. Nàng hiểu rõ ràng, Tần Tiêu là Đại Đường chiến thần, là thống soái cùng cột trụ tinh thần của Liêu Đông quân, hắn không thể rơi nước mắt trước mặt tướng sĩ. Nhưng nàng càng hiểu rõ, trong lòng hắn bi thống cùng hối hận hơn xa bất luận kẻ nào. Tình cảnh này ai cũng có thể khóc rống thất thanh, chỉ riêng Tần Tiêu là không thể!
Ngày hôm sau, trời sắp sáng.
Tần Tiêu suốt một đêm không ngủ, chợt nghe bên ngoài truyền vào thanh âm non nớt:
- Ah...ah...ah...
Hắn nghi hoặc mở mắt xuống giường, hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trong vườn có một tiểu nam hài được vài tuổi, cầm một thanh vỏ đao, đang luyện tập chém xuống. Nhìn tư thế của đứa bé, tuy rằng lực đạo tốc độ không tốt lắm, nhưng lại có vài phần phong thái của quân nhân Đại Đường, giơ tay nhấc chân hổ hổ sinh uy, đang tự mình luyện tập không ngừng.
Tần Tiêu nhìn lên sắc trời còn có chút âm u, còn rất sớm. Trong lòng nghi hoặc, khoác áo choàng, đi ra ngoài vườn.
Hài tử kia vẫn say sưa luyện đao, hoàn toàn không biết Tần Tiêu đã đến sau lưng hắn.
Tần Tiêu lúc này càng nhìn thấy rõ ràng, đây chính là đao pháp nhập môn của Đường quân, chỉ là hài tử luyện tập có chút sai lầm, vì thế nhịn không được lên tiếng:
- Chiêu này sai lầm rồi!
Tiểu nam hài nghe được thanh âm quay đầu lại, thấy được Tần Tiêu, quỳ một gối cúi đầu:
- Bái kiến Liêu Dương Vương, đại nguyên soái!
Tần Tiêu nghi hoặc tiến lên, ngồi xổm người xuống hỏi:
- Cháu nhận thức ta? Ai dạy cháu quân lễ này?
- Cháu nhận thức ngài, ngài là Đại Đường chiến thần, là tướng quân mà cha cháu sùng bái nhất!
Thanh âm của tiểu nam hài non nớt, nhưng nói thật nề nếp:
- Phụ thân nói với cháu, sau khi trưởng thành phải làm nam nhân như đại nguyên soái.
- Phụ thân cháu?
Tần Tiêu kéo hài tử đứng lên:
- Phụ thân cháu là ai?
Tiểu nam hài đứng thẳng thân thể, ưỡn ngực, thập phần tự hào lớn tiếng nói:
- Đại Đường Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, Lý Giai Lạc!
Tần Tiêu nhất thời sửng sốt:
- Cháu là...nhi tử của Lý Giai Lạc?
Lúc này hắn mới nhớ tới đêm qua mình hạ lệnh đón gia quyến của Lý Giai Lạc đến phủ.
- Nói cho ta biết, cháu tên là gì?
Tiểu nam hài giống như một quân nhân nhìn thẳng phía trước, đứng nghiêm, nhấn mạnh từng chữ:
- Lý Quang Bật!
Lý Quang Bật, ba chữ này khiến Tần Tiêu lắp bắp kinh hãi.
Nhi tử của Lý Giai Lạc lại là Lý Quang Bật, vì sao trước kia hắn vẫn luôn không biết?
Tần Tiêu nhìn nhi đồng chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng lại tỏ vẻ như người trưởng thành, không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú. Lý Quang Bật, danh tướng trong lịch sử Đại Đường, hiện tại lại gặp hắn, chẳng lẽ chính là ý trời?
- Lý Quang Bật, ta hỏi cháu.
Tần Tiêu nói:
- Cháu có biết phụ thân cháu đã hi sinh không?
- Biết!
Lý Quang Bật vẫn không nhúc nhích, đứng nghiêm.
- Vậy cháu...không thương tâm sao?
Cho dù có chút không tình nguyện nhưng Tần Tiêu vẫn hỏi.
- Cháu...
Nhi đồng dù sao vẫn là nhi đồng, nói tới đây, hiển nhiên lộ ra thần sắc thương cảm, cúi đầu nói nhỏ:
- Thương tâm!
Tần Tiêu nhớ rõ Lý Giai Lạc có nói qua, hi vọng mình có thể buông tha cho người nhà của hắn.
Buông tha? Vì sao hắn phải dùng từ này đây? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn mình là người khắc nghiệt lại vô tình như thế sao? Cho dù Lý Giai Lạc không làm tròn bổn phận làm trái quân lệnh, cũng không đến nỗi khiến cho gia quyến chịu liên lụy. Huống chi ở thời khắc sau cùng hắn cũng không quên mình là quân nhân Đại Đường, dùng tín nhiệm liều mạng phải chết mà chiến đấu. Người như vậy, là anh hùng ah!
- Lý Quang Bật, cháu thích gì nhất?
Tần Tiêu hỏi, hắn muốn đem lòng áy náy cùng tiếc hận đối với Lý Giai Lạc bồi thường cho Lý Quang Bật.
- Tham gia quân ngũ!
Lý Quang Bật không chút nghĩ ngợi liền nói.
Tần Tiêu khẽ cười:
- Ý ta muốn hỏi cháu thích nhất đồ vật gì?
Lý Quang Bật nghĩ nghĩ, đem vỏ đao đưa tới trước mặt Tần Tiêu nói:
- Cháu thích nhất chính là đao. Đây là vỏ đao của phụ thân, chuôi đao bị phụ thân nắm chặt trên tay không cách nào lấy xuống. Chỉ lưu lại vỏ đao này làm kỷ niệm...
Tần Tiêu cầm lấy vỏ đao, tinh tế vuốt ve một lúc. Đây là một vỏ đao bình thường có chút già cỗi, không có địa phương nào đặc biệt. Đặc thù duy nhất là trên thân vỏ đao khắc vài chữ xiêu vẹo: “Đại Đường Lý Giai Lạc”.
- Cháu khắc sao?
Tần Tiêu nhẹ giọng hỏi. Trước mắt hắn lại hiện ra vẻ mặt vui cười cùng giọng nói hình ảnh của Lý Giai Lạc. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, tình cảm giữa đôi bên so sánh với Lý Tự Nghiệp cùng Thạch Thu Giản vẫn có chút chênh lệch, nhưng dù sao cũng là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, trong lòng Tần Tiêu chợt nổi lên thương cảm vô hạn.
- Dạ!
Lý Quang Bật đáp, thần sắc có chút ngại ngùng:
- Cháu...khắc không đẹp, cháu viết chữ, có chút khó xem.
- Không, tốt lắm.
Tần Tiêu đem vỏ đao trả lại cho Lý Quang Bật, gỡ xuống chuôi Phong Tuyết đao mà Kim Lương Phượng tạo ra cho hắn, đưa tới trước mặt Lý Quang Bật:
- Cầm đi!
- Không...không thể!
Lý Quang Bật có chút kinh sợ lui về phía sau:
- Phụ thân đã nói với cháu, đại soái có ba kiện bảo vật, Phượng Sí Lưu Kim Đang, Phong Tuyết đao cùng Đạm Kim Mã, đều là vật mà đại soái thích nhất. Cháu...cháu không thể nhận!
- Cha cháu chưa nói với cháu, đao kiếm cùng chiến mã chỉ đưa tặng cho anh hùng hảo hán sao?
Vẻ mặt Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Cầm đi, tiểu anh hùng!
Lý Quang Bật kẹp vỏ đao của phụ thân trong tay, nghi hoặc lại hưng phấn chậm rãi vươn tay ra vừa muốn tiếp nhận trường đao, không ngờ từ phía sau truyền tới thanh âm của một nữ nhân:
- Không thể, Quang Bật!
Lý Quang Bật nhanh chóng rút tay về, quay đầu kêu lên một tiếng:
- Mẫu thân!
Một phụ nhân đầu mang tang trắng, khoảng hơn ba mươi chạy nhanh tới quỳ rạp trước mặt Tần Tiêu:
- Kinh động đến vương gia, xin thứ tội!
- Phu nhân xin đứng lên!
Tần Tiêu nói:
- Không kinh động gì đến ta, Quang Bật là một hài tử tốt, ta thật thích!
- Vương gia quá yêu!
Lý phu nhân đứng dậy, sợ hãi đứng sang một bên cúi đầu nói:
- Là tôi dạy dỗ không tốt, làm cho hài tử không biết cấp bậc lễ nghĩa. Quang Bật, còn không mau nhận lỗi với vương gia.