Binh tướng thủ thành đã sớm chú ý phương nam có một đại đội người ngựa đi tới, sớm phái ra vài tên thám báo thăm dò, nhìn thấy là Tần Tiêu cuống quýt vái chào sau đó nhanh chóng chạy về hồi báo.

Trên cổng thành U Châu nhất thời tù và chiêng trống vang xa, cờ xí phấp phới. Trong thành truyền ra thanh âm hoan hô thật lớn, nhìn qua giống như là U Châu quân dân phát ra.

Nhóm người Tần Tiêu chỉnh tề dừng lại bên ngoài thành, nhìn thấy cửa nam mở rộng, từ bên trong một đại đội kỵ binh phóng ra, trong tay cầm tù và sắp xếp thành hàng.

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, gương mặt mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm: Mẹ nó, tên hắc đản kia hiện tại đã biết học được thuật khoe khoang làm ra những trò này sao? Ha ha! Quả nhiên khi mã đội danh dự vừa xếp xong trận thế, từ trong thành lại phóng ra một chiếc xe ngựa.

Trên xe đặt một quân trống thật lớn, một đại hán mặt đen cường tráng đang kích động cầm hai chùy trống đang đánh mạnh mặt trống vang rền.

Tần Tiêu cẩn thận nhìn qua, không khỏi cười to nói:

- Lý Tự Nghiệp! Ha ha! Lý tướng quân ra thành đón chúng ta đây!

Lý Tự Nghiệp giống như dốc hết khí lực suốt ba năm cùng nhau bùng nổ trong lúc này, dùng sức đánh lên mặt trống, đánh ra thanh âm cổ nhạc tiến quân của Đường triều!

Thanh âm tù và xông lên trời cao, vang vang thật lớn, chấn đến tường thành hồi âm, khiến chim chóc trên bầu trời kinh hoảng bay loạn.

Tần Tiêu xuống ngựa, đem roi ngựa ném cho binh sĩ bên cạnh, nhấc chân đi về hướng Lý Tự Nghiệp.

Lý Tự Nghiệp mở to mắt nhìn Tần Tiêu, trong ánh mắt nhất thời tràn nước mắt, lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, tiếp tục thổi mạnh hơn nữa đi!

- Ô...

Lý Tự Nghiệp lại dồn sức đánh trống vang rung trời.

Đột nhiên “xì” một tiếng vang lớn, mặt trống đã bị hắn đánh thủng thành lỗ lớn.

Tần Tiêu cảm giác trái tim mình nhảy dựng thình thịch. Đây là quân uy, đây là tình hữu nghị không thể ma diệt giữa quân nhân cùng huynh đệ!

Lý Tự Nghiệp ném chùy, nhảy xuống xe hướng Tần Tiêu chạy tới, nước mắt đầy mặt nghẹn ngào quát:

- Huynh đệ tốt, đại nguyên soái! Lão Lý cùng U Châu thành cuối cùng đã chờ được ngươi đến!

Lý Tự Nghiệp là một hán tử thô lỗ, đường đường đại tướng quân, lại có thể nước mắt đầy mặt trước mặt nhiều người như thế, không khỏi làm sắc mặt mọi người đều thay đổi. Trong lòng Tần Tiêu cũng cảm thấy hoảng sợ: Hán tử kia vì sao lại xúc động như vậy đây?

Lý Tự Nghiệp chạy nhanh tới trước mặt Tần Tiêu, quỳ một gối ngẩng đầu lớn tiếng nói:

- Đại soái, cuối cùng ngài đã đến đây!

Tần Tiêu vội khom người kéo cánh tay hắn:

- Huynh đệ tốt, mau đứng lên! Ngươi...chịu khổ!

Bộ dạng Lý Tự Nghiệp vẫn uy mãnh như năm đó, hôm nay lại có vẻ nặng nề cố sức, chống đầu gối có chút gian nan đứng dậy, xúc động thở dài nói:

- Lão Lý này sống nửa đời người, chưa từng phải uất ức như một năm vừa rồi, chưa từng cao hứng như ngày hôm nay! Không nói những chuyện khác, đại soái, mời vào thành U Châu! Hiện tại ngài chính là hi vọng của toàn bộ quân dân U Châu, mọi người đều tha thiết chờ mong ngài tới, ánh mắt thật sự muốn vọng xuyên!

Tần Tiêu không khỏi có chút nghi hoặc: Lý Tự Nghiệp này ah, trở thành đại tướng quân ba bốn năm, ở bên ngoài đồn trú hơn ba năm, sao giống như thay đổi thành người khác? Trước kia là một người thẳng thắn không có chuyện gì giấu được trong lòng, hiện tại lại như tâm sự đầy bụng, mà hình như còn có chút đa sầu đa cảm đây? Trong khoảng thời gian này hắn đã bị ủy khuất thế nào ah? Hôm nay lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy không để ý mặt mũi đã chảy đầy nước mắt, ai...

Tần Tiêu nhìn mặt Lý Tự Nghiệp, tựa hồ còn đen hơn trước kia, hơn nữa có thêm thật nhiều vẻ thương tang lẫn đau thương. Trước kia tuy rằng đen, nhưng xem như hồng hào lúc nào cũng cười tươi rói. Hiện tại xem ra chẳng khác gì trái khổ qua bị mốc meo, còn là khổ qua đen, nhìn qua thật có chút kỳ lạ.

Nghi trượng kỵ binh lại thổi tù và, sau đó xếp thành hai đội mở đường trước mặt Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp.

Tiểu tốt dắt tới một con ngựa cho Tần Tiêu, Tần Tiêu nhìn xem trên bả vai con ngựa cùng eo chân có vết thương vô cùng rõ ràng, thịt non còn lộ ra ngoài, hình như miệng vết thương chỉ vừa khép lại. Con ngựa đen này là năm xưa khi Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp còn ở trong Đông Cung tả vệ suất, tuyển chọn trong chuồng ngựa vườn thượng uyển hoàng gia. Lý Tự Nghiệp khó được tuyển chọn một vật cưỡi vừa ý, xem nó như thân huynh đệ. Nhìn con ngựa hiện tại bị thương không nhẹ, nhìn vết thương có thể thấy rõ ràng, còn hơn mười chỗ.

Lý Tự Nghiệp có chút đau lòng vỗ về cổ ngựa, tự giễu nói:

- Lần trước đại bại, con ngựa này thiếu chút cũng chôn vùi nơi trận địa. Sau đó trên người nó cắm đầy bảy tám mũi tên, hơn hai mươi vết thương, chính mình tự chạy về tìm được ta. Nói ra thật xấu hổ, lúc ấy rơi trong tình huống kia ta bỏ nó mà đi. Nó lại không mang thù oán quay về tìm ta. Nghĩ đến hán tử như ta còn không có nghĩa khí bằng một con ngựa!

Con ngựa giống như hiểu được lời nói của Lý Tự Nghiệp, nhẹ nhàng hí khẽ hai tiếng, dùng cổ đi cọ mặt của hắn, Lý Tự Nghiệp ha ha cười:

- Huynh đệ tốt, trong chốc lát cùng nhau vào thành. Đại soái, mời lên ngựa, ty chức dẫn đường cho ngài!

Trong lòng Tần Tiêu có thật nhiều lời muốn nói, lúc này chỉ đành nuốt trở vào, gật gật đầu nhảy lên ngựa. Lý Tự Nghiệp có chút cứng ngắc bò lên trên ngựa, giương tay:

- Cung nghênh đại nguyên soái vào thành!

Mấy trăm binh sĩ cùng binh sĩ giữ trống trận tại cổng thành đồng thời đi theo hô vang. Lại một trận trống trận vang lên kinh thiên triệt địa. Lý Tự Nghiệp mang theo nghi trượng binh đi phía trước mở đường, nhóm người Tần Tiêu đi theo phía sau, chậm rãi cưỡi ngựa đi vào U Châu thành.

Từ trước tới nay U Châu là trọng trấn quân sự, tường thành thật dày cùng cao lớn. Bị chiến tranh tàn phá nhiều lần, cũng nhiều lần được trùng tu sửa chữa. Khắp chung quanh nhìn thấy được dấu vết gạch đá mới. Trên mặt đất trải đá xanh, thường thường chứng kiến nhiều phiến đá mới. Nhìn vậy có thể thấy được Lý Tự Nghiệp bọn họ tại U Châu không hề nhàn rỗi, thường xuyên giữ gìn tường thành cổng lầu, nghiêm ngặt đề phòng.

Dân chúng U Châu vô cùng vui mừng tò mò chạy ra khỏi nhà chen chúc đến cửa nam U Châu.

Từ cửa thành đi tới U Châu đại đô đốc phủ, hai bên dân chúng đứng đầy. Mặc dù có binh lính đi phía trước mở đường, trật tự xem như chỉnh tề, nhưng đầu người cũng chen chúc nhộn nhịp. Mọi người nghị luận sôi nổi:

- Vị mặc kim giáp hồng bào chính là U Châu đại đô đốc tân nhậm sao?

- Các ngươi nói hắn có lợi hại hơn được Tiết Nột hay không? Ngay Tiết Nột cũng chiến bại, hắn được không?

- Ai! Ai biết được! Đây là chuyện giữa triều đình cùng quan gia thôi. Vị đại đô đốc tân nhậm này còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể lợi hại hơn Tiết Nột? Các ngươi không động não ngẫm lại, Tiết Nột là ai? Hậu nhân của Tiết Nhân Quý! Mang binh đánh giặc hơn ba mươi năm!

- Vậy thì không chắc đâu! Ta nghe nói vị đại đô đốc mới đến này, vài năm trước từng đánh lui Đột Quyết, danh xưng “Kim Giáp Chiến Thần” gì đó, là vị tướng quân mà đương kim hoàng đế bệ hạ nể trọng nhất đâu!