Tần Tiêu cũng nhìn không chớp mắt, nói:

- Đậu đại nhân tiến cử vi thần đi U Châu ra sức vì nước, vi thần nguyện ý tiến ra giải nạn cho quốc gia, phân ưu cùng hoàng thượng. Thái Bình công chúa nói cũng rất có đạo lý. Trương tướng quân cùng Quách đại nhân đều không rất thích hợp đi U Châu. Kỳ thật chỉ cần bệ hạ ra lệnh thì vi thần nhất định muôn lần chết không chối từ đi đông bắc, tiền nhiệm U Châu.

- Nhưng đúng như thái tử nói, vi thần đi U Châu không thể ít hơn một năm thích ứng với hoàn cảnh, phải điều binh khiển tướng, lại thích ứng bố trí quân sự của U Châu, quen thuộc phong cách tác chiến của Hề và Khiết Đan. Từ đầu phải làm quen với tình thế. Tiết Nột này thần có gặp qua một lần, vi thần cho rằng tuy không biết hắn phẩm tính thế nào, nhưng người này so với thần thích hợp làm U Châu Đại Đô Đốc.

- Nếu bệ hạ cho thần đi U Châu, cũng không dám đảm nhiệm chức Đại Đô Đốc, chỉ dám phụ tá cho Tiết Nột, từ trên tổng hợp lại vi thần cho rằng có thể điều Tiết Nột đi làm U Châu Đại Đô Đốc, vi thần làm Phó Đô đốc hoặc là thống binh đại tướng quân. Như thế có thể bảo vệ U Châu không ngại, có chiến tất thắng, không phụ hoàng ân.

Trong lòng Lý Long Cơ có cảm giác xúc động, hận không thể ôm hai chân Tần Tiêu mà hôn, trong nội tâm thầm hô lên: Cao minh, cao minh ah! Cũng không từ chối, cũng không ngoi đầu lên. Phó Đô đốc? Ngươi cho rằng khắp thiên hạ ai cũng ngốc à, ngươi đi làm Phó Đô đốc, Tiết Nột làm Đại Đô Đốc, hắc! Cho Tiết Nột mấy lá gan hắn cũng không dám làm! Hết lần này tới lần khác chỉ có Tiết Nột toàn bộ quản lý U Châu, xác thực thích hợp hơn Tần Tiêu nhiều. Ta lại góp vài lời, như vậy đúng là không chê vào đâu được.

Nghĩ đến đây Lý Long Cơ không cho Lý Đán cùng Thái Bình công chúa kịp phản ứng, lập tức nói:

- Bệ hạ, nhi thần cho rằng Tần Đại Đô Đốc nói không sai! Tần Đại Đô Đốc đang gánh vác trọng trách Hoàng Thành Ngự Suất Ti, phụ trách an toàn của triều đình, gánh vác trị an và ổn định của Trường An. Nếu hắn đi U Châu, an toàn của Trường An không đảm bảo, còn nói gì tới biên cương vững chắc?

- Thử nghĩ cả triều cao thấp, trừ Tần Đại Đô Đốc, ai có thể quản lý Hoàng Thành Ngự Suất Ti ngay ngắn rõ ràng? Ai có uy vọng trấn thủ nam bắc hai nha? Xin thứ cho nhi thần vô lễ, nếu như Tần Đại Đô Đốc đi U Châu làm thất phu, làm cái gì Phó Đô đốc mới là đại tài tiểu dụng, bởi vì nhỏ mà mất lớn. Tần Đại Đô Đốc làm vậy chính là trốn tránh trách nhiệm. Bệ hạ không được đáp ứng!

Rõ ràng là đang mắng nhưng tất cả mọi người nghe ra, Lý Long Cơ đang bảo vệ Tần Tiêu. Trong lòng Tần Tiêu cười rộ lên: Tốt cho thằng nhãi Lý Long Cơ, lúc này còn không quên nói móc ta hai câu. Hóa ra là báo thù ta đánh ngươi mấy hôm trước?

Thái Bình công chúa thấy Lý Long Cơ cùng Tần Tiêu một hát một hò, trong nội tâm đã đè nén rất nhiều, tiến lên vài bước đứng ở trước mặt Lý Long Cơ nói ra:

- Bệ hạ, thần muội cho rằng thái tử nói có phần bất công. Hoàng Thành Ngự Suất Ti tuy trọng yếu, nhưng thật sự không phải trừ Tần Tiêu ra thì không ai đảm nhiệm được. Nam nha Đại Đô Đốc Tiết Sùng Giản gần đây trung thành và tận tâm trung vì nước, hơn nữa Tiết tướng quân nhiều năm thống binh, phụ trách hoàng thành cấm vệ, không chỉ có quen thuộc quân sự, hơn nữa quân uy trong quân cũng đủ.

Đứng trong hàng ngũ Tiết Sùng Giản nghe thế toàn thân rung động, liên tục không ngừng đi ra quỳ nói:

- Khải tấu bệ hạ, vi thần không tài không đức, thẹn với chức nam nha đô đốc, còn sợ không thể xứng chức, ngày đêm khó có thể ngủ say. Đang có ý từ chức nam nha đại đô đốc... Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc, vi thần không dám làm! Nếu như Thái Bình công chúa nói như vậy bổ nhiệm vi thần làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc... Vi thần cũng chỉ có từ quan quy điền, không hề ra làm quan!

Thái Bình công chúa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, con mắt như phun lửa nhìn qua Tiết Sùng Giản, mắt trái mắt phải như viết hai chữ: Nghịch tử!

Lý Đán có chút tức giận. Hắn cảm giác chính mình làm hoàng đế giống như con khỉ bị người ta mang ra trưng bày, hắn vỗ bàn, lớn tiếng nói:

- Tiết Sùng Giản cả gan, ai chuẩn cho ngươi nói chuyện? Trước mắt đã bổ nhiệm ngươi làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc sao? Dõng dạc còn muốn giải ngũ về quê, không có chút bộ dáng tướng quân! Thật sự là tức chết trẫm mà! Người tới, mang xuống cho ta, đánh mười trượng đình.

Lập tức có mấy tên Thiên ngưu vệ chạy vào, mang Tiết Sùng Giản kéo ra ngoài. Trong lòng Tiết Sùng Giản lại thở dài một hơi: Đánh, đánh thì đánh đi! Ít nhất cũng không nên cho ta làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc. Kéo ta ra ngoài còn tốt hơn, đánh, đánh mạnh cho ta, tốt nhất là mười ngày không thể vào triều, cũng không cần đối diện cảnh này.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm bật cười: Lợi hại nha, 'Trang Bức' chi hoàng. Cũng không chỉ trích Lý Long Cơ, cũng không tán thành Thái Bình công chúa, mang một Tiết Sùng Giản đi ra ngoài đánh mấy cây là xong. Bởi như vậy có thể nói là vãn hồi mặt mũi cho Thái Bình công chúa... Quả nhiên có chút thủ đoạn!

Thái Bình công chúa tức giận quả nhiên biến mất không ít, nói:

- Thần muội thất lễ, xin bệ hạ thứ tội!

Lý Đán thập phần rộng lượng khoát khoát tay:

- Bỏ đi, trấn quốc công chúa cũng là lo lắng quốc sự. Hôm nay cho mời các vị tới chính là thương nghị việc quân. Nên nhao nhao ầm ĩ cũng là bình thường. Nếu như chuyện này dễ dàng như vậy, cũng không cần bảo mọi người tới đây. Thái tử, chư vị ái khanh, đứng lên đi, trẫm có quyết định.

Bọn người Lý Long Cơ đứng dậy, nhao nhao trở lại vị trí của mình. Tất cả mọi người cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào 'Trang Bức' chi hoàng ít khi phát biểu này.

Trong lòng Lý Đán rất rõ ràng, chuyện cho tới bây giờ nếu mình không đánh nhịp, thái tử cùng Thái Bình công chúa sẽ không ngừng náo suốt. Như thế nào có thể lưu Tần Tiêu theo ý của thái tử, lại không xúc phạm tới mặt mũi của Thái Bình công chúa quả thực là làm hắn loạn thành một bầy. Cũng may hắn không phải ngu xuẩn, bất kể là bận tâm lợi ích của ai, quốc phòng đại sự là không thể trò đùa, ích lợi nhà mình cũng tăng nhiều. U Châu kia ai làm Đại Đô Đốc cũng không nhiều.

Nếu Thái Bình công chúa cùng Lý Long Cơ không thể bị đả kích, vậy tự tát mình đi.

Lý Đán hắng giọng, nói ra:

- Tổng hợp ý của các ái khanh, trẫm quyết định một lần nữa dùng Lũng Châu trưởng sử Tiết Nột. Bổ nhiệm hắn làm nhị phẩm U Châu Đại Đô Đốc, chỉ huy toàn bộ binh mã U Châu, kinh lược quyền hành quân chính dân sinh. Trước kia trẫm nghe lầm phế Tiết Nột. Bắt đầu dùng Tôn Kiệm tài trí bình thường, đến nỗi Hề cùng Khiết Đan còn thừa cơ xâm lấn U Châu, đây là thất trách của trẫm, cùng chư vị ái khanh vô can.

- Hôm nay trẫm ở trước mặt triều thần ban ra lệnh cho Tiết Nột. Tịnh phong Tiết Nột làm tả võ vệ Đại tướng quân, kim ngã tướng, bái quốc công, thực ấp bách hộ. Khác, Lý Tự Nghiệp và tả uy vệ lập tức đi đến U Châu, chờ đợi Tiết Nột điều khiển. Trẫm phong Lý Tự Nghiệp làm tả uy vệ đại tướng quân, võ uy hầu, U Châu Đại Đô Đốc hộ phủ hành quân tư mã.