Tần Tiêu vẫn tiếp tục mang vẻ mặt giận dữ, dường như thở cũng hổn hển hơn, căm giận nói:
- Kỳ thật nói ra, Tần Tiêu cũng không đại công vô tư như thế. Nếu không phải là lão mang mấy tên công tử thiếu gia ăn chơi trác táng trêu đùa ái thiếp của ta, ta cũng không giận dữ thế! Khá lắm tên đạo sĩ thối sắc đảm che trời, cư nhiên dám đùa bỡn Anh Dực tướng quân do Hoàng Đế khâm phong, nương tử ta danh chính môn thuận nâng vào cửa! Ngài nói xem....
Nói lại chợt giật mình dừng lại:
- Ài, thật đúng là vạch áo cho người xem lưng, đủ dọa người, dọa người mà! Tức chết ta mất!
Tần Tiêu đấm to, đập bang bang vào trên bàn trà, mọi người trong phòng sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Mặc Y vừa thấy thời cơ đã đến, vì thế học tập chiêu thức của muội muội, “oa” một tiếng liền khóc lớn lên, bổ nhào quỳ xuống đất, ôm lấy đầu gối Tần Tiêu nức nở nói:
- Xin lỗi, lão công, đều là ta không tốt. Là do ta không tốt chiêu phong dẫn điệp, mới làm cho mấy tên người xấu kia đùa bỡn... chàng, chàng hưu ta đi! Ta cũng không có mặt mũi nhìn chàng nữa!
Lý Tiên Huệ không rõ ràng mọi chuyện, thấy một màn như thế liền có chút sợ hãi, vội vàng rời chỗ ngồi chạy tới, nâng Mặc Y lên, giúp nàng lau nước mắt nói:
- Nói cái gì thế kia, đây cũng không phải là lỗi của muội, nói cái gì mà hưu với bỏ, thật là!
Mặc Y tiện thể càng phát huy, ôm lấy Lý Tiên Huệ khóc rống lên. Tử Địch thấy tỷ tỷ khóc, cũng không khỏi chua xót, chạy tới ôm lấy tỷ tỷ của mình, oa oa khóc lớn lên.
Tần Tiêu trong lòng âm thầm buồn cười: Được, tốt lắm, rất ủy khất, tỷ muội tình thâm cũng thật cảm động. Quả nhiên là thiên tài diễn trò nha!
Thái Bình công chúa lăng lăng nhìn cảnh trước mặt, trong lòng âm thầm cả giận nói: Tên cẩu tặc Sử Sùng Huyền này, quả nhiên là thấy mỹ nhân nên động tâm tư, há không phải là dám chê ta hoa tàn ít bướm rồi, mới tìm mấy nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo xuống tay? Cẩu tặc, ta phải tru di cửu tộc nhà ngươi!
Tần Tiêu nhìn Thái Bình công chúa giờ xanh tái mặt, lại chuyển sang đỏ bừng, trong lòng thầm nói: Đạt được hiệu quả cần thiết, diễn thêm nữa sẽ thành quá lố... vì thế hắn liền ho một tiếng, vỗ bàn:
- Thái Bình công chúa còn đang ở đây, các ngươi khóc sướt mướt còn ra thể thống gì, còn định dọa người sao! Đều lui ra cho ta! Muốn khóc thì đến hậu viện mà khóc đi, không khóc đến sáng không được ngừng!
Lý Tiên Huệ nhất thời mở to hai mắt nhìn Tần Tiêu:
- Lão công, điều này...
Tần Tiêu uy vũ trừng mắt:
- Còn không mang các nàng lui ra!
Mặc Y ôm lấy Tử Địch, hai tỷ muội vừa ôm đầu khóc rống, vừa chạy nhanh xuống hậu viện. Vừa chạy ra hành lang, vào tới cổng vòm hậu viện, Mặc Y còn chưa đợi lau khô nước mắt liền bật cười ha hả lên, làm cho Tử Địch đứng bên cạnh thót tim, lo lắng trợn mắt hỏi:
- Tỷ, tỷ không sao chứ? Không phải là bị kích thích quá đáng, thất tâm điên rồi chứ?
Trong phòng khách, Tần Tiêu lúng túng cười làm lành với Thái Bình công chúa:
- Công chúa điện hạ, những điều này là gia sự của Tần Tiêu, làm công chúa chê cười.
Thái Bình công chúa đang thầm oán giận trong đầu, lúc này mới khôi phục lại, miễn cưỡng chỉnh lại thần sắc, khẽ cười nói:
- Nói rồi, mọi người đều là người một nhà, cần gì khách khí như thế. À, đúng rồi, ta thấy ngươi còn phong Đại Từ Ân tự, trói cả Huệ Phạm, chẳng lẽ nơi này cũng có chuyện tương tự thế sao?
- Đúng là như thế, mà cũng không phải thế!
Tần Tiêu căm giận nói:
- Nhưng mà tên Huệ Phạm này còn đáng giận hơn tên Sử Sùng Huyền kia nữa. Tuy rằng hắn không đùa giỡn ái thiếp của ta, nhưng hành vi dâm ô, quả nhiên là... khụ khụ... hình như còn có Tiên Nhi cùng Trì Nguyệt ở đây, thật sự là nói không nên lời. Dù sao chính là quả thật làm cho người ta trái tim băng giá, chính là đám lưu manh đầu đường xó chợ cũng không bằng! Mệt hắn còn tự mình rêu rao là cao tăng đắc đạo, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Ta nhổ vào! Quả thật chính là tên cầm thú đội lốt người!
Thái Bình công chúa nhíu chặt mày, cuối cùng cũng không giấu nổi giận dữ, oán hận nói:
- Những người này đều là những tên làm mất mặt hoàng gia ta! Giết! Toàn bộ đều đáng chết, tru di cửu tộc, bầm thây vạn đoạn!
Lửa cháy đổ thêm dầu, hung hăng thêm thật nhiều dầu!
Tần Tiêu liên tục vỗ bàn, theo đó cả giận nói:
- Đúng, chính là vạn đao giết, một tên cũng không thể tha được! Công chúa điện hạ người biết không, tên hòa thượng đầu béo này quả thật có thể gọi hắn là thủ phủ Trường An luôn! Sản nghiệp hắn lén tàng trữ quả thật còn nhiều hơn kho phủ của một châu huyện dồi dào nhất! Chỉ tính riêng hoàng kim, bạc trắng cùng tiền đồng dễ định giá cũng đã hơn trăm vạn rồi, đủ để nuôi một đội quân! Mặt khác mấy thứ đồ cổ, tranh chữ, quả thật đúng là chứa nguyên một phòng, không có cái nào là không đáng quý! Những thứ khác giống bất động sản, địa khế, trái vay thì càng khó đánh giá, phỏng chừng còn mất khá nhiều công sức cùng khí lực mới xong!
- Cẩu tặc, lại còn cự phú như thế!
Thái Bình công chúa mặt đầy vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
- Tần Tiêu, đi báo với Ngự Sử Thai, lúc điều tra hai người này, nhất định phải nghiêm chỉnh, ngoan tay, tử tôn cao thấp ba đời đều bị không tịch. Những tên đáng chết thì phải giết, những tên nên lưu đày thì phải chọn chỗ lưu đày xa nhất, khổ nhất mà lưu đày, trọn đời không được trở về quê cũ!
- Dạ!
Tần Tiêu thầm cười trộm: Thấy không, ngàn vạn lần đừng có đắc tội nữ nhân nhé, tâm tư đúng là đủ ngoan, thủ đoạn độc ác nha!
Lúc này, Thái Bình công chúa giống như cũng phục hồi tinh thần lại, chuyển đề tài, mỉm cười nói:
- Còn nữa, những tên này từ xưa thích nói hươu nói vượn, cổ xúy mấy chuyện thần tiên ma quái, đừng có quan tâm những điều mà bọn chúng nói cái gì đó, toàn bộ đều đừng ghi lại trong hồ sơ, trực tiếp điều tra là được rồi. À, lại nói đến, ta không nên tham dự vào công sự của Đại Đô Đốc, ta chỉ là người ngoài cuộc, lấy góc độ trưởng bối mà đưa ra đề nghị cho Đại Đô Đốc mà thôi!
Tần Tiêu khẽ cười:
- Điều này công chúa không cần dặn dò, Tần Tiêu tự nhiên hiểu được. Kinh nghiệm của Tần Tiêu không đủ để làm việc, khó có lòng tin, may có công chúa hảo ý nhắc nhở. Thật sự là vạn phần cảm kích mấy tên tặc tử kia, giờ không thể nói chuyện được nữa. Lúc ấy thấy ta liền ngang ngược mắng chửi người, ta bực tức liền cắt lưỡi bọn hắn trước, cho dù giờ muốn nói cũng không nói được nữa!
Thái Bình công chúa vừa lòng gật đầu:
- Tốt lắm!
Lại ngẫm nghĩ nói, Tần Tiêu này thật là cố ý hay chính là tên tiểu tử giảo hoạt! Nhưng mà bất kể thế nào, hắn lần này vẫn là cố kỵ mấy mặt giúp ta. Ừm, xem chừng là nhân tài có thể tranh thủ...
Nói đến nước này cũng đủ rồi, Thái Bình công chúa chủ động chuyển hướng đề tài, không nhắc lại mấy chuyện này nữa, quay lại nói việc nhà với Tần Tiêu.
Tần Tiêu đương nhiên là cầu còn không được, ở một bên thản nhiên uống trà, nghe mấy người phụ nhân trò chuyện son phấn hoa trâm gì đó, trong lòng lại âm thầm cười nói: