Một viên thiên tướng hạ giọng nói:
- Cửa thành có ước chừng ba trăm binh sĩ thủ, còn có hai đội ngũ ở ngoại thành không xa, chỉ cần ở đây nổi chiến sự không đầy nửa khắc là được
trợ giúp, còn nữa chúng ta chiều nay nghỉ ngơi ở doanh trại, dùng tốc độ hành quân lớn nhất cũng phải tốn nửa canh giờ nếu thành công thì không
sao nhưng như vậy một khi thất bại, sẽ uổng phí hết tâm cơ.
Từ Hoảng nhìn ánh trăng rút chủy thủ ra mà gấp giọng nói:
- Thời gian đã tới rồi không ngoài dự kiến thì Cao tướng quân đã tới bên ngoài thành bại là ở lần hành động này, chuyện này chỉ cho phép thành
công không được thất bại, hơn nữa chỉ sợ Thái An thành sau khi xuất động đại binh lực, chỉ sợ Hạ Hầu Uyên sẽ điên cuồng tấn công.
Thiên tướng hoảng sợ:
- Chẳng lẽ Cao tướng quân ở Thái An thành dùng không thành kế sao?
Từ Hoảng không trả lời mà thản nhiên mà nói:
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi.
Mấy phó tướng bên cạnh kiểm tra binh khí của mình rồi gật đầu nói.
- Bắt đầu hành động.
Theo thanh âm của Từ Hoảng, tát cả các binh sĩ đều hướng về bốn phía tường thành mà sờ soạng không muốn bị phát hiện sớm.
Một lúc sau khi cách thành môn trăm mét binh sĩ tuần tra cuối cùng cũng phát hiện liền quát lớn:
- Người nào đúng lại chúng ta.
Từ Hoảng thấy quân mình bị bại lộ không hề bối rối mà điềm tĩnh nói:
- Chúng ta phụng mệnh Tuân đại nhân ra khỏi thành.
Thủ thành kia không chủ quan mà hỏi:
- Các ngươi có thủ dụ của đại nhân/
Từ Hoảng gật đầu:
- Đương nhiên là có, Duyên Tân Trương Tân mau mang thủ dụ cho tướng quân này xem.
Duyên Tân Trương Tân dĩ nhiên là rõ dụng ý của Từ Hoảng, hai người bước lên, tay phải vô tình cầm chặt chuôi đao.Người kia trong chốc lát buông lỏng cảnh giác lúc này có một vị tướng mang theo mười mấy binh sĩ từ trên bậc thang đi xuống.
- Thủ dụ đâu?
Lúc này mượn ánh trăng hắn phát hiện ra sau lưng Từ Hoảng có đến 2000-3000 binh đông nghịt, hắn liền cười khổ nịnh bợ:
- Nhị vị tướng quân, các ngươi cũng biết, quân tình vô cùng đặc thù,
không phải hạ quan không tin mà là mệnh lệnh của thượng cấp thật sự
phải...
- Chúng ta biết rõ.
Duyên Tân bình thản nói lời này sau đó đưa mắt cho Trương Tân.
Hai người cùng rút đao động thủ, đem phó tướng chém té xuống đất.
Mà mười tên lính còn lại vẫn chưa tỉnh ngộ đã bị hai ngươi đao kiếm tề minh, chém chết tiếp hai người.
Lúc này Tào binh mới tỉnh lại, hét to:
- Có địch.
Từ Hoảng vung tay lên quát;
- Động thủ.
Ba trăm binh sĩ sau lưng lập tức vọt tới, giành lấy quyền khống chế cửa thành.
Thủ thành Tào binh lập tức vội vàng ứng chiến, bị quân của Từ Hoảng giết cho thất linh bát lạc.
Cao Thuận sớm đã mai phục ở nơi khác thấy thành Nam có biến quyết định thật nhanh chỉ huy chúng tướng;
- Trương Hổ Thái Sử Hưởng Đàm Hùng mau dẫn ba nghìn binh sĩ đi đầu sau
khi vào thành, thẳng tới bắc môn, nhất định phải khống chế được ba cửa
thành.
Trương Hổ Thái sử Hưởng lập tức vâng lệnh.
Cao Thuận lại ra lệnh:
- Đinh Phụng ngươi dẫn ba nghìn binh sĩ, sau khi vào thành không được
ham chiến lập tức bay thẳng tới huyện phủ nhất đhịn phải bắt sống Tuân
Du.
Đinh Phụng trầm giọng nói:
- Mạt tướng minh bạch.
Cao Thuận lại đảo mắt:
- Các ngươi theo bổn tướng quân tùy thời nghe lệnh.
- Thuộc hạ minh bạch.
Thanh âm sát phạt ở trong nội thành đã truyền ra càng khích lệ binh sĩ nhiệt huyết sôi trào.
Tuân Du chưa ngủ bao lâu bỗng nhiên bị tiếng kèn bén nhọn đánh thức, hắn cả kinh kêu lên:
- Có chuyện gì ảy ra?
Tùy tùng liền gấp giọng:
- Hình như quân Giang Đông đánh cửa thành phía Nam.
Tuân Du liền hoảng hốt, lập tức mặc quần áo đạp cửa mà ra.
Mà lúc này Từ Hoảng đã công chiếm cửa Nam đoạt được quyền khống chế.