Sau một trận huyết chiến, Nam quận đổi chủ, cờ xí của Trương Lãng rốt cuộc cắm vào mảnh đất Kinh Sở rộng lớn.
Kiến An năm thứ sáu, năm hai trăm lẻ hai công nguyên, đầu thu, quân
Giang Đông dưới tình huống quân lương chống đỡ hết nổi, được bản địa
Kinh Châu là Hoàng gia và Bàng gia hết sức trợ giúp, nghênh quân Giang
Đông vào thành. Lưu Biểu chạy trốn không kịp, bị bắt sống tại chỗ. Khoái Việt, Khoái Lương bị chém. Tộc Khoái gia ở Nam quận bị nhổ tận gốc, có
vô số người chịu liên lụy. Thái Mạo, Lưu Biểu đầu hàng, sau được phân
phối đi Nam Cương, không bao giờ bước chân vào đất Giang Đông nữa.
Hoàng Thừa Ngạn, Bàng Đức Công được Trương Lãng tặng lễ vật tiền tài.
Hoàng Thừa Ngạn không có ý làm quan, Bàng Đức Công thì nhậm chức Nam
quận sử, chức vị quan trọng.
Quân Trương Lãng và Lưu quân tại đất Kinh Sở chinh chiến dài đến hai, ba năm, Trương Lãng lại lần nữa lấy ít thắng nhiều, hoàn thành một nét bút đậm trong cuộc đời truyền kỳ của mình. Trước chiếm lĩnh cứ điểm chiến
lược Ba Khâu, buộc quân địch chia binh mà đi, sau nhiều chỗ đường dài
đánh vùng Giang Lăng, điều động quân đội chủ lực Thái Mạo, sau đó ra kỳ
binh bao vây Ô Lâm, Hán Dương, đánh xuống hai cứ điểm phòng ngự có tính
đại biểu nhất của Lưu Biểu, cuối cùng lợi dụng pháp tăng nhân, giảm
nhân, bao vây tiêu diệt quân tác chiến chủ lực trong Kinh. Rồi nội ứng
ngoại hợp, một hơi đánh hạ Giang Lăng, diệt trừ chính quyền Lưu Biểu,
kéo dài Kinh Từ, vì mình thủ giang thủ hoài, bắc phạt Trung Nguyên bước
ra một bước vững chắc.
Giang Lăng thành phá, tiêu biểu thế lực Lưu Biểu tan rã. Từ nay về sau
các quận Kinh Châu ai thấy cũng hàng. Thanh thế của Trương Lãng như mặt
trời ban trưa. Sau mấy ngày Nam quận thành bị phá, Trương Lãng khiến
Trình Dục cai quản mọi chuyện, hắn thì dẫn một đám người rút trở về
Giang Đông.
Mạt Lăng.
Lại một năm nữa, xuân về hoa nở, đào mận nở rộ Giang Nam.
Trong chớp mắt, Trương Lãng quay về Mạt Lăng đã mấy tháng, mỗi một ngày đều bận rộn công việc.
Lúc Trương Lãng vui vẻ nhất là mỗi buổi tối, bỏ đi tất cả công việc,
cùng các vị thê tử cười đùa, trêu chọc Trương Diễm, ôm Trương Ly. Dương
Dung sinh ra con trai Trương Ly lớn lên trắng trẻo mập mạp, cực kỳ đáng
yêu, Trương Lãng rất là thích. Chỉ là trong lòng Trương Lãng có chút
tiếc núi, không thấy Chân Mật nữa, không biết bây giờ nàng đang ở đâu?
Một ngày này từ Giao Châu truyền đến tin tức, mười vạn nhân mã của Triệu Vân bởi vì không có quân lương, đã rút về Long Xuyên nghỉ ngơi. Điều
này khiến sĩ khí lung lay sắp đổ có cơ hội tạm thở dốc. Trương Lãng nghe được tin tức, hơi bất đắc dĩ lắc đầu. Giang Đông căn cơ mỏng, liên tục
vài năm chinh chiến, tài chính không thiếu hụt đã là may mắn lắm rồi.
Nếu đụng phải đối thủ đẳng cấp cỡ Gia Cát Lượng, Tào Tháo thì chỉ sợ rất khó một chốc hạ gục. Tới lúc đánh lâu dài, chỉ sợ cuối cùng chịu thiệt
vẫn là chính mình. Huống chi qua lần này chứng minh, hắn còn không có đủ thực lực giữ cho hai tuyến khai chiến. Nếu ngày sau Tào Tháo thống trị
phương bắc tất nhiên sẽ nam hạ. Tuyến Kinh Châu, Từ Châu, vân vân và
vân, tới lúc đó hắn có thể chống đỡ bao lâu? Nghĩ tới Biệt Quyền chính
bởi vì sau khi lấy được Kinh Châu, mở ra Lưỡng Hồ chiến tuyến mới đưa
tới việc gã nhanh chóng diệt vong. Lịch sử soi sáng, sao hắn không ghi
nhớ trong lòng được?Xxem ra hắn thật sự phải nghỉ ngơi vài năm, khiến
tất cả vật tư quân lương sung túc rồi mới có sức mạnh lớn nhất.
Sau đó một năm, Trương Lãng rúc thật sâu, tích trữ lương, tạm xưng
vương. Trừ Kinh Châu ngẫu nhiên làm phản, Triệu Vân lại lần nữa nam hạ
Giao Châu ra, các đại chiến tuyến đều im hơi lặng tiếng. Huấn luyện binh sĩ, thu gom lương thảo, nội chính khai phá, vân vân và vân vân.
So với Giang Đông sau đại chiến tĩnh dưỡng hồi phục, Trung Nguyên lại là gợn sóng không tĩnh.
Tào Tháo đã đánh hạ Ký Châu, bắt đầu càn quét Hà Bắc. Vài đứa con Viên
Thiệu tuy cố sức chống cự nhưng không phải đối thủ của Tào Tháo, liên
tiếp bại lui. Tào Tháo biết Trương Lãng đã chiếm được Kinh Châu, thầm lo lắng hắn binh ra Nam Dương, tiến Dĩnh Xuyên, bao vây Lạc Dương. Y nhanh chóng khiến đại tướng Tào Nhân cùng mưu sĩ Cẩu Du lĩnh mười vạn hàng
binh Hà Bắc đi đến Sung Châu, trợ giúp Hạ Hầu Uyên các phương phòng ngự
Trương Lãng xâm nhập. Chính y thì tăng nhanh bước chân bình định phương
bắc.
Ngược lại lúc này Lưu Bị có Gia Cát Lượng xui khiến, phối hợp Thục Trung pháp chính, cùng đám Trương Tùng bí mật mưu đồ đoạt lại Thành Đô. Gia
Cát Lượng muốn khiến quân Lưu Bị đóng ở Quảng Nguyên, nghỉ ngơi một năm, thu mua lòng người, đợi tới thời cơ thích hợp, lập tức khiến Quan Vũ
dẫn một đường nhân mã thu lấy Kiếm Các, thẳng tiến Giang Du. Trương Phi
thì lĩnh một đường nhân mã tập kích Dương Bình đạo xong trấn giữ Manh
quan. Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng tự dẫn ba vạn nhân mã ập hướng Tử Đông.
Có mưu kế của Gia Cát Lượng, thủ tướng Tử Đông là Lãnh Bao, Ngô lan
không kịp đề phòng, mơ mơ màng màng một tên bị giết, một tên bị bắt. Tử
Đồng thất thủ, Thành Đô không ổn định. Tuy còn có trạm gác Phù thành,
nhưng trải qua Gia Cát Lượng đa mưu túc trí liên tục sử kế, Thành Đô đổi chủ là việc sớm hay muộn.
Tứ quân thế chân vạc chậm rãi hình thành.
Tào Tháo độc bá phương bắc, Trương Lãng gom thâu Giang Nam, Lưu Bị thay
thế Lưu Chương đứng vững Thục Trung. Mã Đằng thì chiếm hữu Tây Lương,
Thiểm Tây, đưa mắt tới Quan Trung. Nhưng lấy Trương Lãng hiểu biết thì
một khi Hà Bắc ổn định, tất nhiên gặp nạn chính là Mã Đằng. Tuy Mã Đằng
dũng mãnh nhưng chưa phải đối thủ của Tào Tháo. Mã Đằng bị diệt thì sẽ
như trong sách sử ghi chép, thế ba chân thành hình.
Đêm nay Trương Lãng ở trong phòng cùng Văn Cơ mây mưa xong chuẩn bị ôm nhau ngủ.
Văn Cơ khuôn mặt mỹ miều, mắt tràn đầy thỏa mãn sau bão táp. Biểu tình
vốn đoan trang của nàng trong khoảnh khắc này tỏa ra sự thánh khiết thần thánh không thể khinh nhờn.
Giọng Văn Cơ rất là ôn nhu nũng nịu nói:
- Phu quân đại nhân, hôm nay nhận được thư của Chân Mật muội muội. Nàng
ấy nói không bao lâu sau là có thể về Mạt Lăng, nghỉ ngơi một thời gian.
Trương Lãng tim đập rộn rã, ngoài miệng thì nhàn nhạt hỏi lại:
- Ồ? Phải không?
Văn Cơ khanh khách cười, liếc Trương Lãng, quyến rũ lan tràn.
Nàng vuốt lồng ngực rắn chắc của Trương Lãng, mỉm cười nói:
- Đừng dụng giọng điệu này, tuy biểu tình của phu quân đại nhân giả bộ không thèm để ý, nhưng nơi này đã bán huynh rồi.
Nói xong dùng ngón tay thon vẽ một vòng nhỏ trên ngực Trương Lãng.
Trương Lãng cười khổ, ôm Văn Cơ càng chặt, thản nhiên nói:
- Chẳng qua có chút kinh ngạc mà thôi. Lâu vậy không có tin tức của nàng ấy, hôm nay chợt nghe muội nói nàng ta trở về thì tất nhiên sẽ kinh
ngạc.
Văn Cơ cười khẽ nói:
- Phu quân đại nhân cứ cứng miệng đi.
Trương Lãng thở dài nói:
- Nàng ấy trở về thì sao chứ?
Văn Cơ bỗng nhổm người dậy, trước ngực cảnh đẹp lộ ra hoàn toàn, hai mắt Trương Lãng nhìn chằm chằm vào đó. Dù đã nhấm nháp vô số lần mùi vị đó
nhưng trong lòng Trương Lãng không thể khống chế được mình, tràn ngập
xúc động kích tình. Hiển nhiên Văn Cơ không biết mình bất giác lại khiêu khích lửa dục của Trương Lãng.