- Giết!!!
Theo tiếng rống của Trần Thuật, thuyền hai bên bắt đầu toàn diện chiến đấu trên nước. Binh khí thỉnh thoảng va nhau trên mặt sông, trường mâu vung qua, thoáng chốc hai bên giết túi bụi. Tuy không có lên thuyền vật lộn tác chiến nhưng chiến cuộc khá là kịch liệt. Binh khí không ngừng vang ra tiếng leng keng, thuyền bị va chạm rung rinh, binh sĩ trúng mâu hét thảm thiết, còn có tiếng người kinh hô khi thỉnh thoảng té xuống nước.
Hoàng Xạ ở phía xa sốt ruột nhìn, thấy cờ hiệu đã mất đi hiệu lực. Trần Thuật trừ lúc mới bắt đầu có dấu hiệu rút lui, sau lập tức cùng thủy quân Tưởng Khâm quấn quýt cùng một chỗ, khiến Hoàng Xạ tức đến liên tục giẫm chân, không ngừng phát ra tiếng vang trầm đục trên sàn thuyền, cùng với tiếng rống giận khó nghe.
Giang thủy đã chậm rãi bị nhiễm đỏ, nước biển nhàn nhạt và máu hòa cùng nhau thành mùi tanh nhanh chóng bay trên sóng nước.
Tưởng Khâm đã cầm một thanh trường thương chừng trượng thước hai, đứng thẳng trên sàn thuyền, theo gió vượt sóng.
Xích Mã thuyền từ trước mặt lao đến bắt đầu tham gia chiến đấu, thêm vào Vương Minh dẫn dắt hạm đội chiến thuyền, bao đội Trần Thuật thành ba vòng.
Bao ba vòng không lọt kẽ hở, từ lúc bắt đầu bao vây thành từng vòng.
Thuyền của Hoàng Xạ bắt đầu tới gần, cách trung tâm chiến đấu chỉ chừng một mũi tên.
Tưởng Khâm tính toán thời điểm cũng tới lúc rồi, quay đầu nói với phó tướng bên cạnh:
- Hỏa tiễn thiên tập, đội dập lửa chuẩn bị!
Theo cờ hiệu không ngừng biến hóa, đội tàu của Tưởng Khâm sớm chuẩn bị hỏa tiễn sẵn sàng đồng loạt bắn ra, hợp thành đợt công kích rậm rạp. Bên tai vang tiếng *vèo vèo* bất tận, bắn hướng đội tàu của Hoàng Xạ.
Hiển nhiên Hoàng Xạ sớm chuẩn bị rồi, không hề luống cuống tay chân. Đội cứu hỏa tổ chức rất có thứ tự, vừa mới dấy lên đốm lửa thì rất nhanh bị dập tắt ngay. Đón hỏa tiễn của Tưởng Khâm, Hoàng Xạ không cam lòng yếu thế, lập tức tổ chức binh sĩ bắn hỏa tiễn phản kích.
Bỗng chốc trên mặt sông bay tới bay lui mấy ngàn hỏa tiễn, tình hình cực kỳ huyễn lệ đồ sộ.
Tưởng Khâm thấy hỏa tiễn không đem đến hiệu quả gì, chẳng mấy để ý. Trường thương của gã nhẹ nhàng đánh bật một mũi tên lạc.
Mặt Tưởng Khâm âm trầm, nói:- Trừ đội dập lửa ra, tất cả binh sĩ chuẩn bị lên thuyền chiến đấu. Lại đánh trống ba lần để tăng sĩ khí!
Cùng với tiếng trống đánh giết vang lên, thổi tín hiệu toàn diện chiến đấu trên sông. Vương Minh bị tiếng chém giết binh khí va chạm kích động, sớm giết đỏ cả mắt. Trường mâu của gã đã dính đầy máu tươi, hiển nhiên có không ít binh sĩ mất mạng dưới mâu của gã. Vẻ mặt Vương Minh hung tợn, binh khí trong tay lại một lần nữa dốc sức đâm ra, tiếp theo là tiếng hét thảm vang trên thuyền địch. Bởi vì dùng sức quá mạnh, trường mâu của gã đâm xuyên qua lồng ngực binh sĩ, giật vài lần cũng không rút lại trường mâu được. Gã quăng đi binh khí dài, cởi xuống chiến giáp nặng vài chục cân trên người, quần áo nhẹ nhàng, lưng giắt dao găm, vung cánh tay.
Vương Minh lớn tiếng nói:
- Một đội huynh đệ đi theo ta!
Nói xong Vương Minh bỏ thuyền nhảy vào trong sông, có không ít binh sĩ lập tức hùa theo.
*Bùm bùm* binh sĩ rơi vào nước, bắt đầu bơi hướng thuyền quân địch.
Không có ít Lưu quân hét to nói:
- Kẻ địch lặn vào nước kìa, trên thuyền cẩn thận!
Lời vừa thốt ra chưa được vài lần thì bắt đầu có vài chiếc thuyền rung lắc dữ dội. Binh sĩ trên thuyền kinh sợ hét to, một mảnh hỗn loạn. Có không ít binh sĩ chỉ cần thấy chỗ nào có bọt nước là sẽ bắn loạn vào trong hồ. Nhưng cái này nào có hiệu quả gì, rất nhanh có không ít thuyền nhỏ của Trần Thuật bị lật ngược, tất cả binh sĩ té xuống nước, ở trong nước kịch liệt đánh nhau.
Bởi vì thuyền Xích Mã của Tưởng Khâm tham gia chiến đấu, đã chiếm ưu thế áp đảo tình hình. Hoàng Xạ bận rộn chỉ huy hạm đội tiên phong hai bên, đã có nhiều thuyền bị lật, rất nhiều binh sĩ rơi vào trong nước. Bên Vương Minh cũng có nhiều binh sĩ lặn xuống nước, chẳn qua là họ chủ động giết địch.
Lúc này trên mặt sông một mảnh đỏ rực, máu của binh sĩ nhiễm đỏ cả mặt sông.
Khi mười mấy lâu thuyền to lớn của Tưởng Khâm, từng chiến thuyền tiến lên thì cuộc chiến đấu giữa Vương Minh và Trần Thuật đã gần như kết thúc. Chủ chiến thuyền của Trần Thuật bảo vệ rất tốt, gã còn ở đó hăng hái giết chóc, có không ít binh sĩ của Tưởng Khâm đã chết dưới tay gã. Tưởng Khâm ở trên lâu thuyền nhìn rõ ràng, từ chỗ binh sĩ lấy cung tiễn, liên tục bắn ra ba mũi tên. Trong đó một mũi tên từ mắt trái Trần Thuật xuyên qua óc. Gã hét thảm một tiếng, chết ngay tại chỗ, rơi vào trong nước.
Hoàng Xạ cũng trông thấy giây phút Trần Thuật té xuống nước, gã tức đến người run bần bật, lập tức rút ra bội kiếm, chỉ huy tất cả binh sĩ xông lên, chuẩn bị chiến đấu đến cùng.
Hai bên quy mô lớn giao đấu. Tưởng Khâm làm gương cho binh sĩ đem chiến hỏa đốt đến trận địa Hoàng Xạ. Trải qua một canh giờ đẫm máu liều mạng xông pha, gã dẫn theo một đám binh sĩ rốt cuộc mở ra con đường xông hướng chủ hạm của Hoàng Xạ. Tưởng Khâm bắt đầu leo lên chủ hạm của quân địch, ở trên sàn thuyền anh dũng sát phạt.
Lúc này, thủy quân Giang Đông nghỉ ngơi dưỡng sức gần một tuần đã hiện ra ưu thế. Đám lính ai cũng tinh thần tràn trề, chiến ý tràn đầy. Ngược lại binh sĩ của Hoàng Xạ, tuy giỏi tinh túy thủy chiến, nhưng binh sĩ liên tục nhiều ngày gấp rút sửa cứ điểm khiến chúng tiêu hao rất nhiều thể lực. Thêm vào quân Giang Đông cũng nổi tiếng về mặt thủy chiến. Tiêu hao dài lâu, quân Giang Đông rất nhanh chiếm ưu thế.
Tưởng Khâm dẫn theo binh sĩ anh dũng giết địch, ở trên sàn thuyền quân địch như vào chỗ không người.
Hoàng Xạ vừa múa kiếm vừa chỉ huy binh sĩ muốn giết chết Tưởng Khâm.
Trường thương của Tưởng Khâm dù không dài nhưng cũng không ngắn, chọc, vung, đâm, hất, mọi thứ rành rẽ. Có gã dẫn dắt, thủy quân Giang Đông ai cũng dũng cảm tiến tới. Trên sàn thuyền mấy trăm thân vệ binh của Hoàng Xạ chắn tại tiền tuyến, liều mạng chặn Tưởng Khâm và binh sĩ của gã không ngừng tấn công. Chiến hạm bốn phía hình như đã thấy ra chủ hạm gặp nguy hiểm, từ hai bên không ngừng có người nhảy qua chi viện cho Hoàng Xạ.
Hai bên tiến vào trận chiến công phòng gian khổ nhất.
Tưởng Khâm không ngừng tổ chức binh sĩ tấn công. Hoàng Xạ thì khổ sở chống đỡ, thà chết cũng không giơ cờ trắng.
Hai bên nhân số tử vong liên tục tăng cao, trên mỗi sàn chiến thuyền ngổn ngang vô số xác binh sĩ. Máu đã nhuộm mỗi góc tấm gỗ. Binh khí vỡ vụn rơi đầy đất. Dù vậy nhưng binh sĩ vẫn liều mạng chém giết, bị thương cũng không lùi, huơ loạn đao kiếm trong tay, miệng không ngừng rống to giết giết. Có không ít chiến thuyền của Lưu Biểu bắt đầu bốc lửa, đây tất nhiên là kiệt tác của binh sĩ Tưởng Khâm.