Phong Lưu Tam Quốc

Chương 337: Chiếm Tùy châu(thượng)

Mấy binh sĩ nói chuyện phiếm kinh nghi bất định tràn ngập vẻ không tin:

- Có phải là quân đội nhà mình không? Lâm tướng quân thật lợi hại hôm nay ra ngoài chưa được mấy canh giờ đã chém giết đạo tặc đắc thắng trở về rồi.

Một lão binh quát lên:

- Đầu đất còn không mau kêu lên rõ ràng đây là quân đội của kẻ địch.

Một binh sĩ không phục nói:

- Làm sao ngươi biết là quân địch.

Lão binh kia khó dằn nổi mà quát:

- Các ngươi là heo à, nhìn quân phục không giống, hơn nữa hung mãnh như vậy rõ ràng là muốn chiếm thành.

Một binh sĩ ngoan cố bất mãn nói:

- Lâm tướng quân không phải mang người ra ngoài sao, quân địch làm sao có thể xuất hiện ở đây, còn nữa Qua Sông sau khi thất bại quân binh sĩ không phải nói đối phương chỉ là lục lâm sơn tặc nhân số cũng chỉ năm trăm người lấy đâu mà nhiều vậy.

Lão binh dậm chân hét lên:

- Ngươi có muốn mạng không, muốn chết cũng phải chuẩn bị, ít nhất là thôi dài dòng đi. Quân địch giảo hoạt sắp tới, nhanh thông tri cho thủ thành đại nhân.

Lúc này binh sĩ trên thành mới như tỉnh mộng luống cuống tay chân báo động, binh sĩ dưới thành sau khi nghe được tiếng kèn thì dân chúng loạn thành một bầy, dốc sức liều mạng đóng của thành lại, dân chúng ngoài thành nhớ tới quân đội hung tàn, liều mạng xông vào không cho binh lính đóng thành.

Binh sĩ vất vả lắm mới đóng được cửa thành, thì lúc này năm nghìn binh lính của Tưởng Khâm đã tới nơi.

Ở trên tường thành lúc này đã loạn thành một bầy, binh sĩ thi thoảng kêu to, dốc sức phái người đi chuyển viện quân vất vả lắm mới có một đội cung tiễn thủ.

Mà dân chúng ở bên ngoài không lách được vào thành thì kêu trời trách đất bốn phía chạy tứ tán.

Tưởng Khâm không để ý tới việc hành quân mệt mỏi, bắt đầu để cho binh lính thủ hạ tiến công xông lên, lôi khởi trống trận.

Rất nhanh chóng mấy đội cung tiễn thủ vọt lên, hướng về phía trên thành mãnh liệt bắn tên, từng hồi thanh âm thảm thiết vang lên.

Binh sĩ ở trên thành tuy có phản kích nhưng vẫn vô lực phản kháng.

Tưởng Khâm thấy quân địch không có phòng bị gì thì vung tay lên dưới sự yểm hộ của cung tiễn, mười mấy bộ binh mnag từng cái đầu gỗ hạng nặng đập vào thành.

binh sĩ trên thành nhìn thấy cảnh tượng này thì hồn phi phách tán, liều mạng kêu lên;

- Không hay quân địch bắt đầu đánh thành rồi.

Lúc này binh sĩ trên thành mới chính thức phục hồi tinh thần, từng mũi tên đá gỗ ném xuống.

Mà thủ thánh tướng quân lúc này cũng chạy tới một bên phân phó cho binh sĩ chống đỡ một bên tổ chức nhân thủ phản kích.

Rất nhanh chóng mấy chục bộ binh ở trên thành đã bắt đầu phòng thủ, Tưởng Khâm nóng lòng bởi vì không có các công cụ thang mây cho nên chỉ có thể phá mở cửa thành hắn đem trường thương chỉ lên trời:

- Tiễn thủ yểm hổ đao thuẫn tiến lên nhất định phải mở được cửa thành.

Ở ngoài cửa thành còn mười mấy người mang cự mộc một bên trốn tránh các loại đá rơi một bên nhất tề phóng cự mộc về phía cửa thành.

Cự mộc đánh vào cửa thành, cửa thành tuy rung chuyển tuy nhiên vẫn vô cùng rắn chắc.

Lúc này có một binh sĩ không cẩn thận bị đá rơi trúng hét thảm lên một tiếng, đao thuẫn đằng sau nhanh chóng đánh lên gia nhập vào hàng ngũ.Tưởng Khâm thấy không đánh nổi cửa thành thì mắng to hai tiếng phân phó cho tất cả các binh sĩ gào thét, tất cả cùng nhao sôi trào chiến ý tăng vọt.

Ở trên thành khói đặc cuồn cuộn hiển nhiên đã nấu xong nước sôi.

Từng luồng chất lỏng đổ xuống binh mã của Tưởng Khâm đã phải chấp nhận cái giá thương vong lớn.

Đúng lúc này cửa thành cuối cùng cũng được phá vỡ, mà binh sĩ của Tưởng Khâm cũng trả giá hàng trăm người thương vong.

Ở bên trong thành tướng thủ thành hét lớn:

- Các huynh đệ cửa thành không giữ được rồi chúng lui về chuẩn bị chiến đấu.

Ầm một tiếng vang lớn, binh sĩ dẫn đầu đã bị Tường Khâm đánh chết một đoàn binh sĩ như tổ ong tiến vào trong thành.

Từng thanh âm đinh tai nhức óc binh khí giao tranh vang lên thỉnh thoảng lại có huyết nhục văng ra tứ tán.

Thủ tướng khàn giọng chỉ huy binh sĩ chiến đấu một binh sĩ hưng phấn kêu lên:

- Có quân trợ giúp rồi chỉ cần chúng ta cố gắng chịu đựng thắng lợi về phía chúng ta.

Thủ thành đưa mắt về phía x a xa lúc này có một đám người đang chạy tới hắn vô cùng hưng phấn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía đám người Tưởng Khâm sắc mặt trầm xuống:

- Có tin mà Lâm tướng quân mang tới không?

Người binh lính gật đầu:

- Có.

Thủ thành nhìn một hồi khuôn mặt ngưng trọng nói:

- Nếu như đợi Lâm tướng quân trở về chúng ta phải chờ tới ba canh giờ nữa.

Ba canh giờ?

Lúc này có một binh lính đầy máu tươi trên người té trước mặt thủ thành mà kêu lên:

- Tướng quân quân địch đã khống chế cửa thành hơn nữa còn bắt đầu xông lên cổng thành các huynh đệ không chịu được nữa rồi.

Tướng giữ thành rút kiếm ra sục sôi mà nói:

- Lập tức huy động toàn bộ binh sĩ cho dù chết trận chúng ta cũng phải đứng vững.

Tưởng Khâm phi ngựa xông lên phía trước trên khôi giáp lúc này đã ngập tràn máu tươi.

- Các huynh đệ theo ta xông lên tường thành giết sạch quân địch đến lúc đó sẽ có phần thưởng.

Tưởng Khâm tràn ngập sát khí, tất cả các binh sĩ đều được kích thích nhiệt huyết mỗi người đều rơi vào trạng thái điên cuồng.

Đến lúc này tố chất của hai quân đã nhìn thấy hết, một bên mệt mỏi đường xa một bên dĩ dật đãi lao thua hẳn là Tưởng Khâm mới đúng nhưng trái lại quân Tưởng Khâm lại đắc thắng.

Tưởng Khâm đã giết muốn đỏ mắt, lúc này hắn quát lớn:

- Các huynh đệ bọn chúng đã không duy trì được chúng ta xuống thành lâu giết sạch bọn chúng đi.

Ở bên cạnh những phó tướng khác cũng vô cùng kích động liên tục khích lệ những binh sĩ bên cạnh bọn họ như hổ sói liều mạng giết địch trái lại quân địch liên tục bại lui đại thế mất sạch.

Nửa khắc đồng hồ.

Một canh giờ.

Nhìn những binh sĩ bên mình không ngừng ngã xuống, địch tướng cơ hồ tưởng rằng đại nạn đã lâm đầu hắn không kìm được mà nghiêm nghị nói:

- Các ngươi rốt cuộc là độ ngũ phương nào, tại sao xâm lấn địa bàn chúa công chúng ta?

Tưởng Khâm giơ thiết thương lên, cất tiếng lạnh lùng nói:

- Mỗ chính là Tưởng Khâm, về phần vì sao đánh Tùy Châu tin rằng ta không nói ngươi cũng rõ.

Thủ thành kia chấn động trong mắt ảm đạm hơn rất nhiều, hắn cười to nói:

- Khá lắm Trương Lãng dùng binh thần kỳ đánh Tùy Châu, chẳng lẽ các ngươi cho rằng có thể thực sự công hãm Tương Dương sao?

Tưởng Khâm mỉa mai cười một tiếng:

- Ai muốn đánh Tương Dương?

Tướng thủ thành kia không rõ ý tứ của Tưởng Khâm liền ngạc nhiên hỏi:

- Vậy sao các ngươi binh đánh Tùy Châu.

Tưởng Khâm lười biếng lạnh nhạt nói:

- Chỉ cần ngươi đầu hàng sẽ biết.