Nhìn bên ngoài ánh lửa càng ngày càng sáng lên, Trương Lãng thấp giọng nói:

- Phu nhân, xin yên tâm, tại hạ cũng không có ác ý gì.

Chân Mật mặt lạnh như băng, đẹp giống như một mỹ nhân băng giá.

Nhưng mà ai biết được trong lòng nàng vô cùng bất ổn, tâm thần bất an. Chỉ cảm thấy Trương Lãng như bị bỏng bình thường, che cái miệng hốt hoảng của mình, cánh tay rắn chắc xuyên qua eo của mình, giống như một luồng nóng mãnh liệt xuyên qua, giống như điện giật khiến toàn thân trở nên mềm mại vô lực. Chân Mật rất sợ Trương Lãngsẽ có động tác qúa giới hạn, cái miệng nhỏ nhắn chỉ thốt ra được những tiếng ô ô kháng cự, nhưng lại không thể nói nên lời, đôi mắt phượng hung dữ nhìn Trương Lãng

Trương Lãngtrong lòng đã mềm nhũn rồi, khẽ nói:

- Ta buông tay ra, ngươi đồng ý với ta không được lên tiếng, bằng không chớ có trách ta không khách khí.

Chân Mật nghe thấy gấp gáp vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Quả nhiên Trương Lãng buông tay ra cho Chân Mật tự do.

Chân Mật chỉ cảm thấy không còn gò bó nữa, toàn thân nhẹ nhõm, phản xạ có điều kiện rất nhanh lui về phía sau hai bước, đến bên một cái bàn tròn khác. Lúc này mắt nàng nhìn thấy rõ ánh mắt của Trương Lãngnhư hổ nhìn mình, một ánh mắt lạnh lùng, trên mặt còn mang theo đằng đằng sát khí, bắn tới chỗ linh hồn sâu kín nhất của người thiếu nữ, khiến cho nàng rùng mình một cái. Điều này khiến cho nàng có đủ lý do rằng lời Trương Lãngnói ra có thể làm được.

Thấy dáng điệu điềm tĩnh của Chân Mật, Trương Lãngcảm thấy mình đã phạm một sai lầm rất lớn, sao có thể để cho mỹ nữ sợ hãi lâu như vậy? Vừa định lên tiếng an ủi thì binh sĩ ở bên ngoài lên tiếng giọng cung kính nói”

- Phu nhân, vừa rồi có một tên thích khách chạy thục mạng đến một chỗ rẽ, đột nhiên biến mất, thuộc hạ sợ phu nhân có gì không ổn cho nên mới tới xem. Phu nhân vẫn ổn chứ?

Chân Mật ánh mắt bất an nhìn tl, khuôn mặt lộ ra chút bất đắc dĩ.

Trương Lãnglại sẵn sang ngênh chiến với quân địch, hai mắt giống như mũi kiếm, vừa chớp mắt không chạm đáy đã nhìn chằm chằm vào Chân Mật, ý nói lời của cô sai rồi, tất nhiên sát thủ đào hoa.

Chân Mật bình tĩnh một lúc rồi dùng ngữ khí tương tự, nói với người bên ngoài:

- Ta không có chuyện gì, các ngươi còn không mau đuổi theo thích khách.

Trương Lãngtrong lòng âm thầm tán thưởng, Chân Mật vẫn là Chân Mật, nghe ngữ khí nói chuyện của nàng căn bản không thể nhận ra được điều gì khác thường, hơn nữa khẩu khí lại ẩn chứa uy nghiêm khiến cho người ta phục tùng. Càng khiến cho người ta cảm động chính là bất luận là dùng lời nói biểu lộ như thế nào đều cảm giác được sự hấp dẫn phong tình trong lời nói, khiến người ta mê say. Khó trách Viên Hi, Tào Thực, Tào Phi và các thanh niên tài tử tuấn tú khác đã từng một thời tranh giành Chân Mật, trở mặt thành thù.

Ngoài cửa thống lĩnh vệ binh thở dài một hơi, âm thanh cũng khẩn trương nói:

- Vâng thưa phu nhân.

Sau đó bắt đầu ra lệnh chỉ huy binh sĩ bắt đầu lục soát.

Trương Lãngkhẽ cười trút gánh nặng. cái này hắn đã sớm đoán được kết quả. Nhưng mới bắt đầu mà thôi, phiền toái còn ở đằng sau. Một khi Viên Hi nhận được tin tức, có thể sẽ không dễ bị lừa như đám binh sĩ này. Nếu như hắn quan tâm quay đầu lại, bắt phải xông vào phòng, đến lúc đó rất có nhiều khả năng. Đến lúc đó nói không chừng muốn mình bắt cóc Chân Mật làm con tim thì cũng không phải là kết quả mong muốn thấy.

Chân Mật thấy Trương Lãngnhìn mình chằm chằm, trên mặt mang theo tà khí, khóe miệng khẽ nhếch lên cười một nụ cười giả tạo. Điều này khiến cho khuôn mặt hồng hào của nàng trở nên trắng bệch, môi anh đào chăm chú, ánh mắt từ sâu bên trong trở nên bối rối. Ít nhất là bộ dạng mà Trương Lãngnhìn thấy.

- Tốt rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?

Không đấu qua được Trương Lãngđáng ghét nên biểu hiện có chút khiêu khích, Chân Mật rốt cục không nhịn được đành nói. Đại khái vẫn là trấn tĩnh tinh thần.

Trương Lãngnghĩ thầm:

- Không tệ, con quỷ nhỏ này diễn kịch không tệ.

Trên miệng nở nụ cười nhẹ nhõm nói:

- Thế phải xem phu quân của biểu hiện như thế nào, chẳng may hắn nổi giận lên, tại hạ muốn mượn phu nhân để giữ cái mạng nhỏ này.

- Ngươi muốn bắt cóc con gái à?

Chân Mật lạnh lùng nói.

Trương Lãngkhông nhận ra được khẩu khí của Chân Mật đã trở nên lạnh lùng. Trên mặt vẫn điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Không cần nói khó nghe như thế đâu, thật ra Chân phu nhân vẫn rất an toàn đấy thôi, tại hạ cam đoan sẽ không động tới một cái lông tơ của người.

- Nói đi, ngươi có mục đích gì?

Chân Mật bỗng nhiên trấn định lại, tỉnh táo nói.

Trương Lãngbỗng nhiên cảm giác mệt mỏi, không có tí sức lực nào, nũng nịu với đại mỹ nhân, hết lần này tới lần khác nói lên những lời phong tình, thật khiến cho người ta khó chịu, tâm trạng có chút đi xuống nói:

- Không có gì.

Chân Mật cũng không phát hiện ra sự khác thường của tl, chợt kinh ngạc.

Nhưng rất nahnh, Trương Lãnglại ngẩng đầu lên, cười như tan vỡ nói:

- Chân Mật, người Trung Sơn vô cực, sống thời Hán Quang năm thứ năm tháng mười.

Ngày Đinh Dậu, nhà có năm tỷ muội, là thứ nữ, nghe đồn mẹ của ngươi trước hôm sinh ngươi đều nằm mơ mộng thấy một tiên nhân tay cầm ngọc.

Như ý, đứng bên cạnh, đợi đến lúc sắp sanh tiên nhân đi vào phòng, dùng Vương y che thân thể. Sau đó thầy tướng Lưu Lương xem quẻ chỉ nói:

- Chân Mật, mệnh quý nhân.

Chân Mật nghe xong, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:

- Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?

Trương Lãngcười thầy bí nói:

- Lúc ngươi chín tuổi thích viết chữ, mà xem chữ là biết, còn thường xuyên dùng nghiên mực của ca ca ngươi, vì thế ca ca ngươi liền trách ngươi, cho rằng người nên làm những việc như thêu thùa, hơn nữa viết chữ là điều vô dụng đối với nữ nhân. Thế nhưng ngươi lại phản bác nói: phàm là hiền nữ, không có ai không từ kiếp trước có kinh nghiệm, lại có thể học lại được cái gì?

Gương mặt nhỏ nhắn, mắt phượng kinh ngạc, dáng điệu vô cùng mê người.

Trương Lãngkhống chế không nổi bèn tiến lên hai bước, nheo mắt lại mang theo một tia nhìn khiêu khích nói:

- Ta nói có đúng không?

Một mùi mồ hôi nam nhân đổ qua cái mũi thanh thoát của Chân Mật khiến cho tâm thần nàng đại loạn, không tự chủ được lui ra hai bước, bộ ngực non không ngừng phập phồng, âm thanh có chút run rẩy nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Trương Lãnggiật mình trước mê lực của Chân Mật, dần dần bắt đầu không kiểm soát được.

Lại vượt qua một bước dài, trở nên mê mị nói:

- Trả lời vấn đề ta vừa nói.

Chân Mật không ngoài dự đoán người lui lại phía sau, bộ dạng lạnh lùng như băng tuyết nói:

- Công tử xin hãy tự trọng.