Hai phe đội ngũ cách nhau gần ba mươi bước, một ưng vệ bỗng nhiên tiến lên thấp giọng nói với Trương Lãng:
- Chúa công người phía trước chính là sứ giả Ích Châu Trương Tùng Trương Vĩnh Niên nghe đồn người này muốn liên thủ với chúa công mượn đội ngũ Giang Đông áp chế Lưu Biểu, cho hắn toàn lực đối phó với Trương Lỗ.
Trương Lãng kỳ quái hỏi:
- Hắn là Trương Tùng sao? Chẳng lẽ hắn không biết rằng ta với Lưu Biểu kết minh sao?
Ưng vệ kia cung kính nói:
- Người này đúng là Trương Tùng hắn từng tuyên bố chúa công và Lưu Biểu trở mặt là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa khi nói chuyện vô cùng tự tin.
Trương Lãng gật nhẹ đầu lại nhìn về phía Trương Tùng rồi dừng bước lại chúng ưng vệ đằng sau cũng dừng.
Thần sắc của Trương Tùng dường như không tốt lắm mặt mũi của hắn âm trầm vừa đi vừa lầm bầm, thần sắc giận dữ.
Trương Lãng tiến về phía trước mở miệng nói:
- Vĩnh Niên huynh thật là hạnh ngộ hạnh ngộ.
Trương Tùng kinh hãi từ trong trầm tư mà tỉnh lại rồi ngừng chân nhìn về phía Trương Lãng.
Trương Lãng thần sắc tự nhiên khóe miệng cười ha hả mà nói:
- Vĩnh Niên huynh sao đi vội vàng vậy có chuyện quan trọng sao?
Trương Tùng sờ đầu giống như không nhớ nổi người này là ai, thấy thần sắc của Trương Lãng thân mật cũng lộ ra vẻ vui vẻ hoàn lễ nói:
- Tùng gặp chuyện không may mà thôi, aizzz không nói tới nữa chỉ là không biết các hạ là ai?
Trương Tùng nói năng vô cùng lưu loát bắt đầu dò xét Trương Lãng.
Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng cười của hắn so với khóc còn thê thảm hơn, Trương Lãng lại mỉm cười nói:
- Vĩnh Niên huynh, nếu huynh có thời gian thì xế chiều ngày mai ta đi bái phỏng tiên sinh.
Trương Tùng thấy Trương Lãng cố ý lảng tránh tên của hắn thì cảm thấy không thích tuy nhiên nếu như không phải tâm tình của mình xấu thì cũng sẽ truy vấn, lúc này hắn gật đầu nói:
- Vậy thì Tùng xin đợi đại giá.
Trương Lãng mỉm cười ôm quyền nói:
- Tại hạ còn có chuyện quan trọng tại thân xin từ biệt ngày sau gặp lại.
Sau đó hắn đưa mười Ưng vệ đi Trương Tùng không yên lòng ngơ ngác nhìn theo.
Đoàn người Trương Lãng nhanh chóng đi tới biệt quán của Chu Tuấn ở đây là một ngôi nhà lớn ở ngoại ô, Chu Tuấn sau khi lùi về tới Hoằng Nông đã tạm nghỉ ngơi ở nơi này, Trương Lãng dù sao cũng là thân phận sứ giả Giang Đông trước hết để thủ vệ tới thông báo cho Chu Tuấn chỉ chốc lát sau vệ binh đã đi ra đưa đám người Trương Lãng vào.
Tiến vào cửa lớn sau đó xuyên qua sương phòng rất nhanh ở trước đường lớn Chu Tuấn đã chờ.
Trương Lãng vừa vào thì trông thấy mười nho giả ngồi trên ghế trên người không có mặc hoa lệ cẩm y chỉ mặc vải bông bình thường lộ ra sinh hoạt mười phần thanh liêm tiết kiệm nếu không phải trước đó đã xác nhận thân phận thì Trương Lãng cũng không dám khẳng định đây là Chu Tuấn.
Chu Tuấn mặt dài uy mãnh khuôn mặt hình chữ quốc mũi ưng miệng sư tử mày kiếm mắt sáng khiến cho người ta cảm nhận được khí thế vô cùng.
Trương Lãng thầm tán thưởng sau đó dưới sự chỉ dẫn của một môn khách, hắn để cho Ưng vệ ra cửa chờ đợi còn ình dẫn Điển Vi và Hoàng Tự sải bước đi vào.
Chu Tuấn lúc này bỗng nhiên mở mắt hổ ra hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía, tâm thần nhìn về phía Trương Lãng.
Trương Lãng phán khởi tinh thần hắn ngẩng cao đầu ưỡn ngực trấn định lại, dưới ánh mắt sáng quắc của Chu Tuấn hắn vẫn vô cùng kinh ngạc.
Chu Tuấn thu hồi nhãn thần, ánh mắt trở nên nhu hòa, tuy rằng mũi nhọn không bắn ra bốn phía nhưng vẫn vô cùng uy nghiêm hắn không nhanh không chậm đứng lên chắp tay nói:
- Tại hạ bệnh tật tại thân có chỗ tiếp đón không chu toàn, xin thứ tội.
Trương Lãng không dám vô lễ, ở hành lang dừng bước lại rồi nói:
- Chuyện đó không dám ngược lại tại hạ quấy rầy Chu đại nhân nghỉ ngơi cảm thấy vô cùng có lỗi.
Chu Tuấn cười nhạt sau đó phân phó cho người hầu dọn trà rồi mời hắn.
Sau khi Trương Lãng ngồi xuống uống trà Chu Tuấn là người đầu tiên mở miệng:
- Không biết cao tính đại danh của các hạ là gì.
Trương Lãng hít sâu một hơi hắn bình tĩnh nói:
- Tại hạ họ Trương tên Lãng.
Chu Tuấn nhíu mày cố gắng trấn tĩnh mặt mũi kinh dị nói:
- Là ngươi?
Trương Lãng nhìn về phía khuôn mặt cương nghị của Chu Tuấn hắn rất hài lòng về hiệu quả mà mình tạo nên mà nói:- Chính là tại hạ.
Lông mày của Chu Tuấn không những không giãn ra mà còn nhíu lại sâu hơn hắn trầm tư nói:
- Không thể tin được thượng thư Cổ đại nhân lại đoán đúng, Trương Lãng quả nhiên dám dứt bỏ đại đội tiến vào trong Hoằng Nông, hơn nữa còn thần không biết quỷ khong hay, thật là lợi hại.
Trương Lãng cẩn thận nhìn phản ứng của Chu Tuấn, tuy hắn giật mình nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, không giậ mà uy tràn ngập vẻ khí khái, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì trong lòng không khỏi hơi thất vọng.
Chu Tuấn vẫn ôn hòa mở miệng thăm dò:
- Hóa ra là Trương tướng quân không biết sáng sớm tới bái phỏng là có chuyện gì chỉ giáo vậy/
Trương Lãng thầm nghĩ Chu Tuấn là người chính nghĩa cương trực lại trung với hán thất hắn liền di chuyển hai mắt mà nói:
- Chỉ giáo thì làm sao dám tại hạ vừa vào Quan Trung liền ngựa không dừng vó tới bái phỏng Chu đại nhân.
Chu Tuấn hiển nhiên đã nghe nhiều lời còn hay hơn những lời này liền thản nhiên nói:
- Trương tướng quân có chuyện gì xin nói thẳng.
Nói xong thần sắc của y có hơi lãnh đạm.
Trương Lãng không nghĩ ra mình có điểm gì khiến cho Chu Tuấn chướng mắt giống như có thành kiến vậy nhưng hắn vẫn chân thành mà nói;
- Từ khi loạn Khăn Vàng xuất hiện thiên hạ đại loạn chiến tranh liên tục, các chư hầu các nơi tự lập binh, thừa dịp làm loạn công chiếm thành trị, dã tâm bành trướng nay quốc nạn gặp nguy phàm là người có chí sĩ đều bình định ác tạc giúp đỡ hán thất trọng chấn triều cương.
Lời nói này có phần khích lệ nhân tâm, thanh âm của Trương Lãng lại trầm bổng du dương, nhưng Chu Tuấn vẫn bình tĩnh nói:
- Trương tướng quân nói không sai nếu như ở trong triều có nhiều hơn những người trung với hán thất như Trương tướng quân thì ngày trọng chấn Hán thất nằm ở trong tầm tay.
Trương Lãng cho dù mặt dày cũng không tiếp nhận nổi lời tán thưởng này của Chu Tuấn hắn vẫn cười khổ mà nói:
- Chu đại nhân đừng nói vậy Trương Lãng không tài không đức, nếu như không phải nhờ Đào đại nhân ưu ái toàn lực giúp đỡ thì mỗ không biết còn lang thang ở đâu chỉ tiếc là Đào đại nhân bệnh tật khó chữa ngẫm lại cũng một lòng trung can không cách nào nhìn thấy Hán thất trọng chấn thật khiến cho người ta bi thương.
Nói tới đây Trương Lãng thở dài một hơi, trong lời nói tràn ngập vẻ bi thương hiển nhiên hắn cũng có chút thương cảm Đào Khiêm tuy nhiên sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần mà nhìn lại về phía Chu Tuấn, xem xét phản ứng của hắn.