- Nói, sau buổi tụ họp đã chạy đi đâu?
Lôi Mị trừng mắt nhìn hắn, hai tay chống nạnh, vẻ mặt khó chịu thẩm vấn gian tình.
- Lão Địch kéo ta đi dạo khắp nơi, ta cũng ngại từ chối.
Lại một lần nữa lặp lại lời nói dối, Đường Tiểu Đông vẫn là mặt không đỏ tim không nhảy.
Vào thời điểm nữ nhân ghen tuông nồng nặc nhất thừa nhận gian tình, đó là tội nặng nhất, chết còn chưa hết tội, không có chứng cớ, đánh chết cũng không nhận mới là vương đạo.
Nếu như Nhu biểu muội chịu giúp hắn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, không có nói cho Lôi Mị, do đó hắn tuyệt không lo lắng.
- Ta là bởi vì nhìn thấy nàng với Vương Ngạo Phong cho nên trong lòng tức giận, mới cố ý nắm tay Vương Liên Hương...
Lời này trái lại tương đối thành khẩn, chính vì hắn tức giận đến nổi cơn tam bành mới cố ý nắm tay Vương Liên Hương, lúc ấy mặc dù là nhằm vào Vương Ngạo Phong, nhưng ít nhiều cũng có chút tâm lý trả thù Lôi Mị.
- Coi như chuyện này bỏ qu
Lôi Mị bán tín bán nghi, đột nhiên lại đổi giọng điệu chua lè hỏi:
- Huynh và Nhu muội quan hệ tốt nhỉ?
- Cũng là... Vừa rồi...
Đường Tiểu Đông thẳng thắn thừa nhận, biểu tình lúc đó của Nhu biểu muội đã muốn nói cho Lôi Mị biết, tiếp tục phủ nhận thì rất dở.
Lôi Mị hừ một tiếng.
- Huynh thật là một tên hoa tâm.
Đường Tiểu Đông dày mặt dụ dỗ nói:
- Mị nhi mới là bảo bối ta yêu thương nhất.
Lôi Mị đỏ mặt lườm hắn, sẳng giọng:
- Buồn nôn quá!
Đường Tiểu Đông vô cùng hùng hồn nói:
- Đây là lời nói xuất phát từ tận tâm can của ta đối với Mị nhi, sao có thể nói là buồn nôn được?
Lôi Mị lườm hắn một cái, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay vòng qua chiếc eo của mình, cả kinh nhảy qua một bên.
- Muốn chết hả...
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc nói:
- Đêm khuya người ta đi ngủ hết rồi, bóng quỷ cũng không có đến một cái, sợ gì chứ, chỉ là muốn ôm nàng đi đường thôi mà.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vnLôi Mị đỏ rực hai má bất an nhìn nhìn bốn phía, hàm răng cắn nhẹ chiếc môi đỏ mọng.
- Thật sao?
Đường Tiểu Đông chỉ vào khuôn mặt của mình nói:
- Nhìn tướng mạo của ta là sẽ biết ta thành thật thế nào rồi.
Lôi Mị bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Tin huynh thì heo mẹ cũng biết leo cây.
Miệng nói là không tin nhưng cước bộ lại dời đến bên hắn, ánh mắt bất an nhìn quanh bốn phía, sợ đột nhiên có người đi qua.
Ôm chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại không xương của nàng, ngửi ngửi mùi thơm cơ thể của xử nữ, Đường Tiểu Đông dục huyết sôi sục, ma thủ há có thể thành thật?
- Huynh... Huynh... Đã nói không được làm bậy rồi cơ mà...
Lôi Mị đỏ mặt xấu hổ gắt gao cầm lấy ma thủ lộn xộn kia
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong lòng, nếu như không có một chút phản ứng, chứng tỏ người nam nhân kia có vấn đề, nhất định là thái giám.
- Mồm mép láu lỉnh.
Lôi Mị sẳng giọng:
- Nói chuyện không ý tứ gì hết, phải phạt.
- Một chiếc môi thơm? Hay là...
Đường Tiểu Đông nhăn mặt, tức thì sau lưng bị Lôi Mị nhéo một cái.
- Mơ tưởng!
- Ta phải phạt huynh... Phạt chàng mỗi ngày làm một bài thơ cho ta.
- Một ngày một bài thơ? Bà cô, nàng muốn ta mệnh yểu à...
Đường Tiểu Đông vẻ mặt đưa đám nói, thơ Đường từ Tống này, hắn chỉ nhớ được hơn hai mươi bài, một ngày một bài thơ thì hắn không cần sống nữa.
Lôi Mị nở nụ cười nói:
- Hôm nay huynh một hơi làm ra hai bài thơ, có phải là có mỹ nữ làm động lực hay không?
Lòng ghen tuông đố kị cực kỳ rõ ràng làm cho Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi, sự ghen tuông của Mị nhi càng lúc càng lớn, đau đầu a.
- Làm thơ dựa vào linh cảm nhất thời, mà loại linh cảm này không phải muốn có là được, hơn nữa còn là chợt lóe qua...
Lôi Mị lườm hắn một cái.
- Toàn là ngụy biện, người ta nói không lại huynh.
Nàng duỗi tay ra dấu.
- Ánh trăng như bạc, gió đêm chầm chậm, côn trùng nỉ non, giai nhân làm bạn, khung cảnh này, chẳng lẽ không có một chút linh cảm nào sao?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Có chứ, trong đầu chỉ có mỗi ý niệm ôm hôn giai nhân.
- Huynh...
m thanh trách cứ xấu hổ xen lẫn với tiếng kêu đau, nàng trăng trông thấy mà thẹn thùng trốn vào tầng mây, trời càng thêm đen.
Trong mơ mơ màng màng bị người ta lay tỉnh, mở to mắt, thái dương đã chiếu đến mông.
Kha Vân Tiên lay lay hắn, một tay chỉ ra ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng thần bí.
- Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy hả?
- Chàng đi ra ngoài nhìn sẽ biết.
Đường Tiểu Đông duỗi tay mở cửa phòng, đứng ở trên hành lang nhìn xuống, trong lòng bốc lên ngọn lửa vô danh.
- Kháo, gia hỏa này quả thật là da mặt quá dày, vô sỉ không ai bằng.
Kha Vân Tiên dán ở phía sau hắn che miệng cười trộm, trong lòng nàng tràn trề tình yêu ngọt ngào hạnh phúc, dù cho nam nhân đến đây có đẹp trai cỡ nào cũng không thèm nhìn đến.
Dưới lầu, Vương Ngạo Phong ôn tồn lễ độ phong thái nho nho nhã, vẻ mặt thất vọng, sáng sớm liên tiếp bị đả kích hai lần, làm cho hắn bắt đầu đối với mị lực vô địch bách chiến bách thắng của mình sản sinh ra sự dao động.
Thiên hạ ngày nay, nữ nhân có thể kháng cự được mị lực hấp dẫn của hắn cơ hồ không có, Lý Đằng Giao là một ngoại lệ, nữ nhân này tựa hồ trời sinh có lực miễn dịch với hắn, chỉ có thể giải thích là thẩm mĩ chọn nam nhân của nữ nhân này có chút lạ đời.
Tuy rằng Đường Nhu Đường nhị tiểu thư không phải là người đẹp nhất trong thành Trường An, nhưng tuyệt đối là thuộc loại khuynh quốc khuynh thành, người vừa ôn nhu vừa hiền thục, loại nữ nhân này thích hợp nhất làm thê tử, coi như đặt nàng giữa đống suất ca tài tử cũng không cần lo lắng nàng sẽ hồng hạnh xuất tường (nói chung là ngoại tình).
Vương tôn quý tộc danh môn đệ tử điên cuồng truy đuổi Đường nhị tiểu thư phải nói là nhiều như ruồi, bà mối đạp nát cổng, đầu lưỡi nói đến cuộn cả lại, cũng chưa thể thuyết phục được mối hôn sự này.
Kỳ thật, coi như Đường nhị tiểu thư là khủng long, chỉ bằng thế lực của Thục trung Đường Môn, người tới cửa cầu hôn vẫn đông như thường.
Trong vô số người tranh nhau, cũng chỉ có Vương Ngạo Phong hắn đỗ trạng nguyên, có thể mời được Đường tiểu thư xuất môn du ngoạn giải sầu, ngẫu nhiên sẽ có một hai lần bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn đưa đẩy, hai người ở phương diện âm luật cũng phối hợp tương đối ăn ý, hơi có vài phần cảm giác tri âm tri kỷ.
Tính toán của Vương Ngạo Phong là trước tiên rước Đường Nhu ôn nhu hiền thục vào cửa, sau đó sẽ nạp Lôi Mị làm thiếp, chỉ bằng danh tiếng của Thục trung Đường Môn cùng Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia, trên giang hồ, đại kỳ của Vương gia hắn đi qua nơi nào, những tên lục lâm thảo khấu nơi đó há chẳng khiếp sợ?
Tụ hội ở biệt viện Phượng Minh, Đường Tiểu Đông bỗng nhiên nổi tiếng, độc lĩnh phong tao, hoàn toàn làm lu mờ ánh sáng của hắn, làm hắn vừa đố kỵ vừa hận, trong lòng sát khí càng nồng đậm.
Sáng nay hắn đi ước hẹn Đường Nhu, không nghĩ tới Đường Nhu nói thẳng không che đậy, tỏ rõ trong lòng đã có ý trung nhân, sau này không cần đến tìm nàng nữa, để tránh làm cho người ta hiểu lầm.
Ý trung nhân, tự nhiên là biểu ca của nàng Đường Tiểu Đông, khi Đường Tiểu Đông làm ra bài thơ thứ hai thì hắn đã nhìn ra sự ái mộ và kính nể tràn ngập trong ánh nhìn chăm chú của Đường nhị tiểu thư với Đường Tiểu Đông.
Sở dĩ bỏ qua Lôi Mị mà ước hẹn Đường Nhu, mục đích chính là muốn vãn hồi bại thế, chẳng qua không ngờ tới, Đường Nhu ăn nói tuyệt tình như thế, nửa điểm cơ hội cũng không cho hắn.
Hắn rất hiểu nữ nhân có loại tính cách này, một khi trong lòng đã nhận định, đến chết cũng trung trinh không đổi, hắn bị đả kích lớn chỉ đành thối lui, lại đến ước hẹn Lôi Mị.
Hắn theo đuổi Lôi Mị là yêu thích phát ra từ nội tâm, tuy rằng mỹ nữ bên người như mây, đồng thời thanh danh hiển hách của Giang Nam phích lịch đường Lôi gia cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn nhìn trúng, nếu như có thể bắt Lôi Mị vào trong tay, lại có thể đả kích Đường Tiểu Đông, có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu.
Vốn tin tưởng mười phần, không nghĩ tới Lôi Mị nói chuyện còn tuyệt tình hơn, nàng đã đính hôn, nếu cùng nam tử khác kết giao, không những đối với thanh danh của nàng không tốt, mà càng làm cho phu quân tương lai của nàng mất hứng mà sinh ra xa cách.
Đả kích liên tục hai lần, làm cho hắn tức giận đến muốn hộc máu.
Mỉm cười cáo từ, bước ra khỏi Túy Tiên Lâu thì trong mắt của hắn đã ngập tràn sát khí sắc bén.