Trục xuất khỏi đại quân Cao Lệ khỏi Mạc La, đã hoàn thành thánh mạng, bất quá Tô Định Viễn được quý phi nương nương nhờ vả, nhất thiết phải tiến quân tới Thiên
Diệp, phối hợp tác chiến với binh của Đường Tiểu Đông một mình xâm nhập.
Tô Định Viễn là danh tướng Đại Đường, tay nắm binh quyền, mặc dù là Lý Lâm Phủ khuynh triều dã cũng phải cho hắn năm phần mặt mũi, ra mặt ra mặt nói giúp, vị tất có thể nói động Tô Định Viễn, nhưng một phong thư của Dương quý phi, lại có thể khiến Tô Định Viễn trung tâm đối với Đại Đường xua quân bắc thượng, phối hợp tác chiến với đại quân của Đường Tiểu Đông.
Danh khí của Tô Định Viễn ở quân đội, to đến ngay cả Lý Hưng Chu, Ngũ Thiên Chiếu đều bội phục vô cùng, đại quân người ta công chiếm Tam Phổ uy hiếp Hạ Tu, Ngũ Thiên Chiếu tự nhiên cũng ngượng ngùng tranh công với Tô Định Viễn, đành phải dẫn hạm đội tới Thiên Diệp.
Mẹ, hành động của lão Tô nhanh tới dọa người.
Đường Tiểu Đông nhìn thấy bản đồ trên mặt bàn liền hít một hơi lạnh, lấy tốc độ tiến công thế như chẻ tre của lão Tô, rất nhanh sẽ công chiếm Hạ Tu giết tới Thiên Diệp.
Bản thân cũng không thể ngồi chờ ở trong này, đợi hai mươi lăm vạn liên quân của lão Tô chạy tới sao?
Trọng trấn Thiên Diệp, hắn chỉ chiếm lãnh được mỗi cứ điểm Thiên Diệp mà thôi, thành Thiên Diệp còn chưa công chiếm được.
Mụ nội nó, thế nào cũng phải chiếm lấy thành Thiên Diệp, bao vây hoàng đô thành của Cao Lệ, như vậy mới có vài phần mặt mũi.
Đường Tiểu Đông mới nói ý mình ra, tâm tư của bốn người Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiết Y, Tống Kim và Trần Huyền Lễ đều hoàn toàn nhất trí với hắn, chỉ tập kích chiếm lĩnh một cứ điểm Thiên Diệp, thật sự quá mất mặt rồi.
Thương nghị một phen, ngày mai đại quân tập kết, ép tới dưới thành Thiên Diệp, nhìn tình huống mà sắp xếp.
Dụng cụ công thành hạng nặng được vận đến không ít, nhưng nếu quân Cao Lệ thủ thành liều chết chống cự, cực khả năng không đủ dùng, Đường Tiểu Đông cho Ngũ Thiên Chiếu phái khoái thuyền xuất phát, quay về Định Hải điều đến mười khẩu đại pháo thần uy vô địch, cần phải trong tám ngày vận chuyển đến Thiên Diệp.
Ngày hôm sau, đại quân xuất phát, chạy tới dưới thành Thiên Diệp trú doanh.
Hiện tại, bộ quân kỵ quân của Đường Tiểu Đông cộng với sáu vạn thủy quân của Ngũ Thiên Chiếu, tổng cộng hai mươi vạn binh lực, cũng đủ tấn công thành Thiên Diệp.
Đại quân uy hiếp dưới thành, cửa thành Thiên Diệp mở rộng, rất nhiều quân Cao Lệ từ trong thành dũng mãnh tiến ra, ở dưới thành triển khai trận thế, rất có xu thế quyết thắng thua với Đường quân dưới thành.
Hai quân giằng co, từ trong quân Cao Lệ có một kỵ sĩ chạy ra, quơ thiết thương diễu võ dương oai trước trận, lầm nhầm nói cái quỷ gì đó.
Sĩ binh phụ trách phiên dịch đem nguyên văn lời nói của chiến tướng Cao Lệ dịch ra, chính là đang khiêu chiến tướng lãnh Đường quân.
Mẹ, đã là năm nào rồi, còn chiến tướng giống thời thời Tam quốc đơn đấu như vậy sao?
Mọi người cười khanh khách, Trần Huyền Lễ ở trên ngựa ôm quyền nói:
- Đại nhân, trận chiến đầu tiên hãy cho hạ quan xuất chiến, áp chế nhuệ khí của quân Cao Lệ đi.
Thân thủ của Trần Huyền Lễ gần bằng Tống Kim, do hắn xuất chiến, tất cả mọi người thấy không thành vấn đề.
Trần Huyền Lễ lấy một cây thiết thương, thúc ngựa lao ra.
Chiến tướng Cao Lệ kia kêu oa oa mấy lời làm người ta nghe không hiểu, tám phần là xưng tên gì đó, rồi ba cái gì không giết vô danh tiểu bối lung tung.
Mẹ, sao giống mấy bà tám lắm lời vậy?
Trần Huyền Lễ lười quan tâm, thúc ngựa xông tới, hét lớn một tiếng, đỉnh thương đâm ra. Chiến tướng Cao Lệ kia phản ứng không chậm, trường thương hơi chếch.
Đương một tiếng, hai thương va chạm mạnh giữa không trung, tóe ra một dải hoa lửa.
Một thương này, Trần Huyền Lễ dùng tới tám phần nội gia chân khí, chấn cho hổ khẩu đối thủ vỡ toang, máu tươi chảy ròng. Chiến tướng Cao Lệ mới vừa rồi còn diễu võ dương oai sợ tới mức mặt không còn chút máu, hú lên quái dị, thúc ngựa chạy trốn.
Trần Huyền Lễ giục ngựa đuổi kịp, một thương chém ngã cả người lẫn ngựa.
Đổ mồ hôi, nửa chiêu cũng không đỡ được, còn dám khiêu chiến?
Tướng sĩ Đường quân cùng hô lên, trợ uy cho Trần Huyền Lễ, trống trận đánh ầm ầm, vang thẳng tận trời.
Lại có một chiến tướng Cao Lệ kêu oa oa lao ra, Trần Huyền Lễ lười quan tâm, thúc ngựa quay về trong trận, lắc đầu cười khổ:
- Không có ý nghĩa!
Đương nhiên không có ý nghĩa, quả thực giống một cao thủ võ lâm khi dễ một người thường không biết võ công.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vnĐường Điềm và Lý Đằng Giao ở một bên đều nóng lòng muốn thử, Đường Tiểu Đông nào dám cho hai nàng xuất chiến, vạn nhất có sơ xuất gì, vậy thì phiền toái lớn.
Tống Kim Lý Thiết Y cũng các tướng lãnh lúc trước cũng có dục vọng xuất chiến, chứng kiến tướng lãnh Cao Lệ dễ đánh như vậy, đều mất hứng thú.
Một đĩa thức ăn hương sắc đầy đủ bày ra trước mặt ngươi, đương nhiên hấp dẫn khiến ngươi nuốt nước miếng, nhưng đột nhiên phát hiện trong thức ăn có ruồi bọ lúc nhúc, ngươi không buồn nôn mới là lạ.
Các đại nam nhân không nguyện xuất chiến, đành phải cho nữ nhân tới.
Đường Sương thúc ngựa lao ra, trường kiếm còn đeo trên lưng không ra khỏi vỏ.
Trong trận Đường quân đột nhiên có một tiểu mỹ nhân yểu điệu lao ra, chiến tướng Cao Lệ lộ ra nụ cười dâm tà, miệng nói mấy lời bẩn thỉu gì đó.
Tuy rằng Đường Sương không nghe hiểu đối phương nói gì, bất quá thần thái của gia hỏa kia khiến nàng ghê tởm, quát nhẹ một tiếng, thiết tật lê (chông sắt) kẹp ở đầu ngón tay hóa thành một đạo hàn mang lãnh lệ, nhập vào trong miệng của gia hỏa kia.
Thục trung Đường Môn bằng ám khí cùng độc dược uy hiếp giang hồ, trong chỉ có ám khí của Đường Đại tiên sinh cùng Đường Sương không bôi kịch độc, không phải hai người tự đại, mà là công phu ám khí đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, có độc hay không độc cũng có thể lấy tánh mạng người hiến tướng Cao Lệ kia mở to mắt nói gì đó với Đường Sương, thần tình mê đắm, bị thiết tật lê của Đường Sương bắn vào miệng, xuyên ra gáy, lập tức té xuống chiến mã.
Trong trận quân Cao Lệ có một chiến tướng tướng mạo uy mãnh lao ra, một đôi chùy thép to đến dọa người, chỉ nhìn thôi thì cũng đoán được mỗi một chùy nặng khoảng hơn trăm cân, thật đúng là quá dọa người.
Chiến tướng Cao Lệ kia kêu oa oa, vọt tới gần Đường Sương, vung chùy đập xuống.
Đinh đương từng tiếng, Đường Sương chẳng biết rút kiếm ra khỏi vỏ lúc nào chống đỡ, mỗi một chùy đập xuống giống như bị ngàn cân ép tới.
Mọi người nhìn thấy, sắc mặt đều biến đổi.
Đại chùy nặng mấy trăm cân bằng thép ròng lấy thế thái sơn áp đỉnh đập xuống, lực lượng to lớn, tuyệt đối vượt quá nghìn cân.