Phong Lưu

Chương 396: Tình thế nguy cấp

Đả thủ bảo tiêu hộ viện gia đinh gia nô của toàn bộ đại hộ có đến sáu nghìn người, cũng đủ tạo thành một đội quân.

Nhìn đoàn quân ăn vận khác nhau trước mắt này, Tống Kim khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt âm trầm.

- Các ngươi phần lớn đều là người Hán Giang người thân nhân của các ngươi đều ngụ ở trong thành, tin tưởng các ngươi cũng biết thành trì một khi bị công phá, hậu quả, ta không muốn nói nhiều, hiện tại, cầm lấy vũ khí của các ngươi bảo vệ quê hương, quyết giết

Uy khấu.

- Giết Uy khấu! Giết Uy khấu!

Mấy ngàn gia đinh gia nô giơ cao đủ loại vũ khí, gầm rú xông lên đầu thành.

Không có thời gian huấn luyện bọn hắn, hết thảy toàn bộ nhìn vận mệnh của bọn hắn.

Đợt công kích thứ hai của Uy khấu cực kỳ mạnh mẽ khốc liệt, quân dân thủ thành liều chết chống cự, trận địa mấy lần thay chủ, trên thành dưới thành ngập tràn thi thể tử trạng khác nhau, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

Sau khi tổn thất không có được sự bổ sung, binh lính càng đánh càng thiếu, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ đã mỏi mệt không chịu nổi, liên tiếp tác chiến, dần dần không thể ngăn cản thế công hung ác của Uy khấu.

Những nhóm tự phát tổ chức hiệp trợ thủ thành không được qua huấn luyện quân sự gì, toàn bộ bằng một sự nhiệt huyết chém giết với Uy khấu. Thương vong của bọn họ so với quan quân lớn hơn nhiều lần, nhưng vẫn như cũ dũng mãnh không sợ giết địch, cận kề cái chết không lùi.

Gậy gỗ bị gãy, liền xông lên ôm lấy Uy khấu, dùng răng cắn, lấy tay móc mắt Uy khấu, cũng có người ôm lấy Uy khấu cùng nhau rơi xuống dưới thành, đồng quy vu tận.

Trả giá thật lớn, Uy khấu ỷ vào nhiều người binh hùng tướng mạnh, còn có sát phạt hung ác dị thường, chậm rãi vững vàng đặt chân trên đầu thành. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Một khi để cho Uy khấu đứng vững chân trên đầu thành, Uy khấu sẽ liên tục không ngừng theo xe lầu thang mây nhảy lên trên thành, giết về bốn phía, mở cửa thành ra, thiết kỵ Uy khấu tất như thủy triều ùn ùn vào, đến lúc đó không còn cách nào có thể ngăn cản được thiết kỵ của Uy khấu nữa.

Thời khắc nguy cấp, một trận rống giết kinh thiên động địa vang tận mây xanh, vô số người mặc quần áo gia đinh gia nổ quơ đủ loại vũ khí xông lên, điên cuồng chém giết những Uy khấu này.

Có cao thủ giang hồ võ nghệ khá cao, cũng có người không biết chiêu thức gì, chỉ biết múa may gậy gỗ liều mạng bổ loạn, vô số người chen chúc thành một đống, chiêu thức tinh diệu gì đều không thi triển được, lực lớn người thắng, nhiều người người thắng.

Có một đội quân đầy đủ sức lực gia nhập, tinh thần quân dân thủ thành đều đại chấn, ý chí chiến đấu như lửa, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tiếp tục chém giết sạch Uy khấu nhảy lên đầu thành.

Đợt tấn công thứ hai của Uy khấu rốt cục bị đánh lui.

Nhìn thấy Uy khấu như thủy triều lui bước, quân dân thủ thành cùng hô to.

Tống Kim đứng trên thành, nhìn quân doanh kéo dài hơn mười dặm của Uy khấu, trong lòng cực kỳ nặng nề.

Uy khấu phát động hai lần công kích này, chẳng qua chỉ vận dụng đến đạo quân ô hợp chưa trải qua huấn luyện chính quy mà thôi, nhưng đã khiến quân thủ thành tổn thất thảm trọng.

Hai lần công kích trước chẳng qua Uy khấu thăm dò và tiêu hao lực lượng quân thủ thành, lần công kích thứ ba mới chân chính là đáng sợ và trí mạng, nếu chống không được là nguy hiểm.

Tùy tiện một đoạn tường thành bị Uy khấu đột phá đều là phi thường nguy hiểm trí mạng, nhưng mà trong tay hắn thật sự không có binh để điều a?

Đau đầu, phi thường đau đầu!

Đương nhiên, trong thành còn có một ngàn tinh kỵ được trang bị vũ khí chiến mã mới tinh do Đường đại nhân đặc biệt cho phép thay đổi, đây là lực lượng cuối cùng trong tay hắn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không vận dụng.

Một ngàn tinh kỵ tuy ít, nhưng ở thời khắc mấu chốt đột nhiên xuất kích, đủ để phát ra tác dụng thay đổi càn khôn.

Chuyện làm Tống Kim càng đau đầu lũ lượt kéo đến.

Bởi vì Đại Đường thịnh thế, thiên hạ thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp, ai sẽ nghĩ tới có chiến tranh đột nhiên bạo phát?

Tiết độ sứ Hán Châu Trương Quân Lâm trọng kinh tế coi nhẹ quân sự, binh lực châu vệ vốn không nhiều, trang bị vũ khí tồn kho cũng ít đến thương cảm, các lợi khí thiết yếu cho thủ thành như gỗ lăn đá nghiền mũi tên sắp tiêu hao sạch, số ít máy ném đá cũng tổn hại hầu như gần hết, còn nhân số bị thương vong quá nửa...

Một ngày chống được không?

Sắc mặt Tống Kim âm trầm, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, trên mu bàn tay hiện ra gân xanh, như đàn rắn nhảy lên không thôi.

- Đi dỡ nhà cho ta, dù thế nào cũng phải chống đỡ được một ngày rưỡi.

Kỳ thật không cần hắn ra lệnh, các cư dân cũng đã tự dỡ nhà mình, lấy khối đá làm đá nghiên, xà nhà làm gỗ lăn, đồng dạng ván cửa cũng có thể đè chết người, dù sao đồ nào có thể làm vũ khí đều tận dụng hết.

Quân dân toàn thành đều mang quyết tâm cùng tồn vong với thành trì.

Trong lòng Tống Kim vẫn rất nặng nề, kế tiếp, đợt công kích thứ ba của Uy khấu, hẳn là dùng đến quân đội chính quy được huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đây cũng hẳn là đợt công kích đáng sợ nhất trí mạng nhất.

Có thể thủ được hay không, thật ra hắn không có nửa điểm tin tưởng, cho nên bớt thời gian đi gặp Lôi Vân Phượng, ám chỉ đợt công kích thứ ba của Uy khấu đặc biệt đáng sợ.

Lôi Vân Phượng hiểu được ý tứ của hắn, quân dân thành chỉ sợ chống đỡ không được đợt công kích thứ ba của Uy khấu, muốn nàng chuẩn bị tùy thời tung ra hỏa khí.

Tô Văn ở trong buồng chỉ huy không biết đã đi qua đi lại mấy vòng rồi.

Bó đuốc Trương Cường làm cả rừng núi bốc cháy hừng hực, chiếu sáng cả không trung, ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy.

Trận hỏa hoạn không rõ vì sao này làm trong lòng Tô Văn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, vội vàng phái người đi hỏi thăm.

Thám tử vẫn chưa về báo cáo, một nơi khác tựa hồ cũng dấy lên hỏa hoạn.

Thông qua thiên lý nhãn, có thể xác định địa phương xảy ra hỏa hoạn là thành Hán Châu, lòng hắn càng trở nên nặng nề.

Thành Hán Châu xảy ra sự cố!

Lại nhìn qua bản đồ địa hình phòng ngự của Hán Châu một lần, hắn đánh mạnh một quyền lên bàn.

- Âm mưu, tất cả đều là âm mưu, Uy khấu chết tiệt!

Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng, song quyền nắm chặt, xương kêu lốp cốp.

Sứ đoàn của Uy quốc, vào lúc này tới chơi, hoàn toàn là một đại âm mưu.

Lúc này, thám tử phái đi trở về báo cáo, bên trong thành Hán Châu Uy khấu do Dương Thành Hải cầm đầu khởi binh làm loạn, Hán Châu vệ dưới sự chỉ huy của Tống Kim bình loạn, thế cục cơ bản đã được khống chế.