Phong Lưu

Chương 334: Độc tài đại quyền

Khi quý phi nương nương phong tình vạn chủng đeo vòng nguyệt quế đan bằng vàng lên trên đầu Đường Tiểu Đông, toàn trường sôi trào, tiếng hoan hô chấn động vang tận mây xanh.

Vệ sĩ trong cung khiêng đến vạn lượng bạc hoàng thượng ban tặng, Đường Tiểu Đông tiếp nhận giấy chứng nhận do Đường Huyền Tông ngự bút đề tên, dập đầu cảm tạ long ân lồng lộng.

Tiếng hoan hô rung trời một lần nữa vang lên, tiếng hô hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế vút thẳng trời xanh.

Mất hết thể diện, Vương Ngạo Phong tức giận vạn phần, xám xịt rời đi.

Khi Đường Tiểu Đông tiếp nhận vòng nguyệt quế và đại hồng bao của Dương Quốc Trung chuyển đến thì nở nụ cười vô cùng hài lòng.

Chớ xem thường hồng bao này, không phải giống như vạn lượng bạc trắng của hoàng thượng ban cho, trong bao chính là ba mươi vạn lượng ngân phiếu.

Hoàng thượng, quý phi nương nương khởi giá hồi cung, vạn dân quỳ mọp cung tiễn.

Trước khi đi, quý phi nương nương phong tình vạn chủng cười tủm tỉm nói với Đường Tiểu Đông:

- Sáng sớm ngày mai, bổn cung thiết yến trong cung, chúc mừng cho Đường đại nhân.

Dứt lời, vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn lẫn cái mông đầy đặn khiến kẻ khác muốn phạm tội rời đi.

Thời gian đó, vừa vặn là lúc Đường Huyền Tông vào triều sớm, cũng vừa vặn cho hai người yêu đương vụng trộm, mồ hôi, cũng thật biết an bài.

Thắng trận, cả trung tâm ngu nhạc vui sướng, toàn bộ mọi người đều bận rộn, giết heo giết dê tổ chức ăn mừng.

Đối với chuyện bàn quay dành cho dân cờ bạc may mắn thắng cược, Đường Tiểu Đông lười quan tâm, toàn bộ ném cho Dương Quốc Trung toàn quyền phụ trách.

Đổ cục cuối cùng này, Đội Tinh Anh chấp đội bóng Vương gia hai bàn, đã làm cho chín mươi chín phần trăm con bạc chùn bước, đa số đặt đối bóng Vương gia thắng, cũng có rất nhiều người đặt cửa hòa.

Nếu Đội Tinh Anh thắng hai bàn thì trên đổ cục là hòa, đặt cửa này so với tỷ lệ lớn hơn so với đặt Đội Tinh Anh thắng.

Về phần đặt Đội Tinh Anh thắng, thì ai cũng đặt cả, chỉ bất quá tiền cược rất nhỏ, một lượng bạc mà thôi, đặt chính là vận khí, hy vọng bản thân mình có thể trở thành người may mắn kia, trúng được tiền thưởng may mắn.

Dù sao các con bộ đặt hết cả ba cửa, mục đích chính là tiền thưởng may mắn kia, bất quá tiền đặt Đội Tinh Anh thắng vô cùng nhỏ, nhỏ đến thương cảm, đại đa số mọi người chỉ đặt một lượng, không nghĩ tới Đội Tinh Anh lại đại thắng, khiến kẻ khác nôn ra máu.

Tóm lại ván cược cuối cùng này, khấu trừ đi toàn bộ phí tổn, sòng bạc Trường An có hơn ba trăm vạn lượng bạc nhập sổ, kinh doanh lời một số lớn.

Bàn quay bị khống chế, muốn cho ngươi trúng là ngươi trúng, còn nghĩ tới tiền thưởng từ bảy vạn trở lên, không có cửa đâu. Lấy tính cách tham tài bủn xỉn của Dương Quốc Trung, người may mắn chắc chắn chỉ trúng được tiền thưởng một vạn ít nhất.

Cả trung tâm ngu nhạc vui sướng, tiếng hoan hô cười đùa, phi thường náo nhiệt.

Vương gia thì loạn cả lên, tiếng khóc vang trời.

Theo tin bát quái truyền ra, đại công tử Vương Khiếu Vân vì cược thua hơn trăm vạn, không thể bổ khuyết thiếu hụt, bị dồn đến đường cùng phải giả thành cường đạo trộm cướp đội buôn nhà mình, sau khi sự tình bại lộ thì tự sát thân vong.

Thân mẫu của hắn là Lý thị, khóc rống một hồi rồi sau đó nuốt độc tự sát.

Liên tiếp bị đả kích nặng khiến Vương Nguyên Bảo thổ huyết ngã xuống đương trường, giờ phút này nằm trên giường không dậy nổi, hấp hối, toàn bộ thầy thuốc có danh tiếng trong thành Trường An đều được mời đến Vương phủ để khám và chữa bệnh cho lão gia tử.

Trong thư phòng Vương gia, Vương Ngạo Phong đầy đau khổ truyền đạt mệnh lệnh liên tiếp cho quản sự trong phủ, toàn bộ quản sự đều khom người lĩnh mệnh rời đi.

Đại công tử đã chết, lão gia tử ngã xuống, người chủ sự duy nhất của Vương gia chính là vị tam công tử này.

Một lão giả sáu mươi tuổi luôn luôn ngồi trong góc không có lên tiếng, mãi đến khi toàn bộ quản sự đều ra ngoài, hắn mới chậm rãi lên tiếng:

- Ngạo Phong, chuyện của Khiếu Vân...

Ánh mắt của Vương Ngạo Phong đỏ lên, nghẹn ngào nói:

- Tứ thúc, tuy rằng đại ca phạm sai lầm, nhưng dù sao hắn cũng là ca ca ruột của ta, còn có đại nương, nhất định phải hậu táng trọng thể.

Tứ thúc hài lòng gật gật đầu nói:

- Uhm, người chết như đèn tắt, xong hết mọi chuyện, cơ nghiệp của Vương gia, sau này toàn bộ nhờ vào ngươi.

- Kiến thức của điệt nhi còn nông cạn, mong rằng tứ thúc và các vị trưởng bối chỉ bảo điệt nhi nhiều hơn.

Vương Ngạo Phong cúi thấp đầu, vẻ mặt bi thương, cung kính nói.

Tứ thúc gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, chậm rãi ra khỏi thư phòng.

Cửa thư phòng vừa khép lại, Vương Ngạo Phong lập tức ưỡn ngực, thần thái cả người phấn chấn, cùng với biểu tình bi thống vừa rồi, hoàn toàn như hai người khác nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Công Tôn Diễm luôn đứng ở trong góc bước tới, ôm quyền khom người, thấp giọng nói:

- Chúc mừng công tử đạt được ý nguyện.

Vương Ngạo Phong mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Nếu không có ngươi, ta còn thật không nghĩ tới tên quỷ đoản mệnh kia sẽ giở trò, ha ha...

- Đó là chức trách của thuộc hạ.

Công Tôn Diễm lần thứ hai ôm quyền khom người.

Vương Ngạo Phong đối với biểu hiện của hắn phi thường hài lòng.

Trước đây mấy vụ huyết án cướp bóc nhằm vào Vương gia, luôn luôn hoài nghi là Đường Tiểu Đông gây nên, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ chứng cớ gì.

Sau đó, Công Tôn Diễm phát hiện Vương Khiếu Vân cả ngày dẫn theo bạn xấu ăn chơi đàng điếm, chi tiêu phi thường lớn, theo như số tiền hắn nhận được ở Vương gia, căn bản là không đủ dùng.

Hắn nói việc này cho Vương Ngạo Phong biết, Vương Ngạo Phong lập tức bắt tay vào điều tra, quả thật phát hiện chi tiêu mỗi ngày của Vương Khiếu Vân phi thường lớn, liền đem lòng sinh nghi, cùng Công Tôn Diễm xếp đặt.

Mà Vương Khiếu Vân thua đỏ mắt, không thể bổ khuyết thiếu hụt, đành bí quá hóa liều, kết quả sự tình bại lộ.

Đối thủ cạnh tranh duy nhất với hắn đã chết, phụ thân lại bị bệnh, cơ nghiệp của Vương gia, rốt cuộc do hắn chưởng quản, muốn không cười cũng khó.

Sáng sớm, Hỷ Nhi đã tới, chúng nữ khấp khởi thúc giục Đường Tiểu Đông nhanh tiến cung, làm sao biết đây là bản thân quý phi nương nương lòng nóng như lửa đốt, trông chờ mòn mỏi, lúc này mới phái Hỷ Nhi đến thúc giục.

Hỷ Nhi vặn vẹo vòng eo thon nhỏ mê người, đón gió đi trước dẫn đường, Đường Tiểu Đông thì đi theo sau thưởng thức dáng người dụ hoặc kia.

Dọc theo đường các cung nữ tiểu thái giám đụng phải, đều cung kính kêu một tiếng "chào Hỷ Nhi tỷ".

Mặc dù nàng chỉ là tiểu thị nữ, nhưng là thị nữ bên người của quý phi nương nương, địa vị không bình thường, bao nhiêu người trong cung đều lấy lòng nàng, ngay cả đại thần trong triều nhìn thấy, cũng đều cực kỳ khách khí cất lời chào.