Mới chạy đến rìa khu rừng, trong rừng cây đột nhiên xuất hiện hơn mười người cầm đao kiếm, sải bước bức tới.
- Trúng kế rồi!
Người bịt mặt cầm ngô câu kiếm hú lên quái dị:
- Giết ra ngoài!
Hắn xung phong múa may ngô câu kiếm đánh chết một gã hộ vệ của Vương gia, phóng tới một hướng khác, những người bịt mặt khác theo sát phía sau bảo vệ lão đại của bọn hắn, liều mạng phá vây ra bên ngoài.
Hơn mười kỵ binh từ quan đạo vọt tới, còn có một đám cao thủ Vương gia từ trong rừng cây giết ra, vây đám người bịt mặt này chật như nêm cối.
Bốn lão giả mặc hắc bào âm trầm vây quanh Vương Nguyên Bảo tràn đầy sát khí hiện thân.
Người bịt mặt cầm ngô câu kiếm nhìn thấy hắn, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, hắn múa may ngô câu kiếm liều mạng phá vây, nhưng bị một hắc bào lão giả bên cạnh Vương Nguyên Bảo ngăn cản, không thể phá vây.
Đại thế đã mất, người bịt mặt kia thở dài một tiếng, tay cầm ngô câu kiếm đảo lại cắt đứt cổ họng của mình, ngửa mặt ngã xuống.
Có người tiến lên, cởi bỏ khăn che mặt của hắn, lộ ra chân diện mục.
Vương Nguyên Bảo nhìn thấy hai mắt phát lạnh, sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng quát:
- Khiếu Vân!
Một tên bịt mặt trong đám hắc y nhân run lên, trường kiếm trong tay leng keng rơi xuống đất, hai chân mềm nhũn, ngã quỳ xuống đất, run giọng nói:
- Cha...
Những người bịt mặt khác đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, người nhát gan thì vứt bỏ vũ khí trong tay quỳ xuống đầu hàng, cũng có mấy người biết rõ đầu hàng cũng chết, liều mạng trùng sát muốn phá vây, đều bị loạn đao chém ngã.
- Khiếu Vân, vì sao?
Thanh âm của Vương Nguyên Bảo tràn ngập bi phẫn đau đớn, lưng còng xuống, sắc mặt trắng bệch, trông càng thêm già nua.
Vương Khiếu Vân quỳ trên mặt đất đã bỏ khăn đen, lộ ra khuôn mặt không còn giọt máu, trong nhãn tình tràn ngập sợ hãi.
- Cha, Khiếu Vân sai rồi, xin cha hãy tha thứ cho Khiếu Vân lần này đi, cha...
Vương Khiếu Vân quỳ rạp liều mạng dập đầu, chiếc trán đập bộp bộp vào mặt đất, rất nhanh chảy máu.
- Rốt cuộc vì sao? Tại vì sao?
Vương Nguyên Bảo quát hỏi:
- Khiếu Vân, ngươi phải biết, hậu quả phản bội gia tộc là gì?
Người của đại gia tộc, luôn luôn lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, cho dù là hy sinh ích lợi cá nhân cũng không tiếc.
- Ngày thường ngươi sống phóng túng chơi gái cờ bạc cũng không quan trọng, chỉ cần không vượt qua giới tuyến của gia tộc là được, vượt qua giới tuyến của gia tộc, giết không tha.
Vương Khiếu Vân quỳ trên mặt đất vốn đã sợ tơi mức hồn phi phách tán, nghe xong lời của hắn, đột nhiên đứng lên, ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười không ngừng đến khi nước mắt hòa lẫn với máu loãng mới trừng mắt nhìn Vương Nguyên Bảo nói:
- Vì sao ư? Được, ta nói cho ông biết!
- Ta thua hơn một trăm vạn, không có cách nào bổ khuyết thiếu hụt, đành phải ra hạ sách này, ha ha.
Khuôn mặt của Vương Nguyên Bảo âm trầm đáng sợ, cả người run lên, đứa con trai này, thật sự làm hắn quá thất vọng rồi.
- Từ nhỏ đến bây giờ, ông luôn luôn bảo vệ cho hắn, lúc nào cũng chèn ép ta, cũng bởi vì ta quá kém cỏi phải không?
Vương Khiếu Vân cuồng tiếu, nước mắt và máu đầy mặt, vẻ mặt cực kỳ khủng bố.
- Ông biết không? Kỳ thật ta cũng muốn cố gắng làm ra một phen sự nghiệp, hơn nữa ta cũng cố gắng, nhưng ta nhận được cái gì? Điều ta nhận được chỉ là lời răn dạy quở mắng cùng xử phạt của ông, còn hắn, hắn làm sai, ông lại che chở cho hắn. Ha ha ha...
- Cho đến tận hôm nay, ta luôn hoài nghi ta có phải là con ruột của ông hay không?
Vương Khiếu Vân phun ra từng chữ.
- Công ơn nuôi dưỡng của ông, hôm nay ta trả lại cho ông!
Tay áo khẽ lật, chủy thủy giấu trong tay áo cắm vào trong ngực, thẳng đờ ngã xuống.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn- Khiếu Vân...
Vương Nguyên Bảo đớn đớn hét lên một tiếng, phun ra một búng máu, tiếp theo ngửa mặt ngã xuống.
Người bên cạnh vội vàng đỡ hắn ngồi xuống bên đường, một hắc bào lão giả lấy thủ chưởng đặt ở hậu tâm của hắn, truyền chân khí vào.
Những người bịt mặt đầu hàng đều là thủ hạ tâm phúc của Vương Khiếu Vân, vừa thấy lão bản tự sát, cả đám người nào người nấy mặt xám như tro tàn, cả người run rẩy quỳ trên
đất cầu xin tha thứ.
Hỏi khẩu cung xong, Vương Nguyên Bảo với gương mặt trắng bệch ngồi dưới tàng cây, vô lực phất phất tay.
Cao thủ thủ hạ giơ tay chém xuống, giết chết toàn bộ mười mấy thủ hạ của Vương Khiếu Vân
Trận đấu còn đang tiếp diễn, trong thời gian ngắn liên tiếp thua hai bàn, đối với đội bóng Vương gia là một đả kích rất lớn, Ngạo Phong rốt cục ngồi không yên, không thể không giơ
bài kêu ngừng.
Trận đấu cuối cùng này có liên quan đến danh dự của gia tộc cùng mặt mũi của hắn, trong thời gian ngắn thua liên tiếp hai bàn làm hắn rất tức giận, nghiêm khắc quở mắng cầu thủ thủ hạ, một hơi dùng hết quyền thay người, đổi toàn bộ ba tiền đạo, trông chờ vào ba tiền đạo mới này có thể sáng tạo kỳ tích.
Ba tiền đạo mới vừa ra sân nóng lòng biểu hiện, liều mạng cố gắng, quả nhiên không phụ sự trọng vọng của hắn, trong vòng cấm địa hỗn chiến ghi vào một bàn.
Tỉ số ba hai, Đội Tinh Anh vẫn đang dẫn một bàn.
Bất quá theo như đổ cục mà sòng bạc Trường An, Đội Tinh Anh chấp hai quả, nhất định phải tiếp tục ghi thêm hai bàn mới có thể tính thắng.
Ý chí chiến đấu của đội bóng Vương gia một lần nữa dâng cao, lại tiếp tục ồ ạt tấn công.
Đội Tinh Anh thay đổi chiến thuật thành phòng thủ chắc phản công nhanh, bằng đội hình toàn công toàn thủ đối kháng, song phương khởi xướng tấn công.
Đội Tinh Anh bằng vào phối hợp ăn ý, chuyền bóng chuẩn xác, chặt chẽ khống chế tiết tấu trận đấu, quần cho cầu thủ đội bóng Vương gia trở nên mệt mỏi.
Mê hoặc vòng phòng thủ dày đặc của đối phương tản ra, tiền đạo chạy tới tranh đoạt, bất thình lình chuyền dài cực nhanh, lập tức kéo dãn phòng tuyến của đối phương, trực tiếp đánh tới vòng cấm địa.
Hai huynh đệ Tần Thiên Bảo cùng Tần Thiên Ca phối hợp ăn ý làm cho hậu vệ đối phương thúc thủ vô sách, ngay cả thủ thành cũng bị động tác giả dụ ra, trơ mắt nhìn bóng bay vào lưới.
Người xem đồng loạt hô to hò hét, âm thanh vang tận trời.
Chuyền bóng chuẩn xác làm kẻ khác hoa mắt, phối hợp ăn ý hơn người, tài nghệ cao siêu, tấn công lưu loát như mây bay nước chảy, khiến người ta thấy mà vui tai vui mắt.
Tuyệt vời kịch liệt như thế, đây mới là trận đấu đẳng cấp nhất.
Đội bóng Vương gia bị dẫn bàn vẫn đang liều mạng tấn công điên cuồng, thế nhưng không thể đột phá phòng thủ dày đặc của Đội Tinh Anh, trong lúc tấn công bị Tần Thiên Bảo cướp bóng đánh lén, tiếp tục bị dẫn thêm một bàn.
Tỉ số năm hai được giữ nguyên đến khi chấm trận đấu, Đội Tinh Anh đoạt giải quán quân.