Phong Lưu

Chương 14: Súng lục VS phi đao (hạ)

Con ngươi của người thanh niên co lại:

- Ngươi rất cuồng!

- Cũng vậy.

Hai người giằng co, khí cơ liên tiếp đề cao.

Đường Tiểu Đông có thể cảm giác được sát khí lạnh lẽo của đối phương giống như di sơn đảo hải ập tới, áp bách tới mức khí huyết trong cơ thể hắn không hiểu sao cuồn cuộn bốc lên, khó chịu muốn phun máu.

Kháo, giống hệt như miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp, bằng vào khí thế cũng có thể lấy mạng người.

Đư

ng Tiểu Đông có chút cơ linh, biết đối phương sắp xuất thủ.

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, hắn dí mạnh cò súng.

Một tiếng nổ vang điếc tai cùng tới tiếng kêu thảm thê lương vang lên, người thanh niên kia giống như bị một cỗ lực lượng vô hình cường đại đánh mạnh, thân thể cao lớn bỗng nhiên bật ngược phía sau, thanh phi đao kẹp nơi tay không biết đã ném đi nơi nào.

Ám khí thật nhanh, uy lực thực đáng sợ.

Lão giả mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi giết hắn?

- Kháo, hắn muốn giết ta, lão tử đương nhiên…

Đường Tiểu Đông còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác con mắt hoa lên, trong kinh hãi cảm giác được một cơn gió mạnh thổi tới, theo bản năng xoay người né tránh.

Phịch một tiếng trầm muộn, hắn chỉ cảm thấy trước ngực chấn động, lực lượng cường đại đẩy văng hắn đi, theo sát đó là tiếng thét chói tai, Lôi Mị vẫn khoanh tay đứng nhìn nổi giận quát một tiếng, thân thể lóe lên vài điểm hàn tinh, thả người nhào lên, ngón tay ngọc co lại, bắt thẳng mặt lão giả.

Đường Tiểu Đông bịch một tiếng rơi xuống phát sinh một tiếng thống khổ rên rỉ, ngũ quanh đều vặn vẹo thành một đoàn, bất chấp cảm giác khó chịu muốn nổ ngực, hắn giãy dụa đứng lên, súng lục chỉ thẳng vào lão giả, chỉ là hắn và Lôi Mị cuộn lại thành một đoàn, làm hắn sợ ném chuột vỡ đồ, không đám nổ súng, người thành niên còn lại thì ôm chặt cánh tay trái, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ.

Mẹ nó, lão già chết tiệt này dám đánh lén, may mà mặc áo giáp chống đạn, Đường Tiểu Đông nổi giận lôi đình, súng lục vẫn chỉ về phía đối phương, chỉ cần hai bên tách nhau ra, lập tức nổ súng bắn chết.

Đột nhiên kêu khẽ một tiếng, bàn tay như ngọc của Lôi Mị đột nhiên trở nên đỏ bừng như máu, ầm một tiếng đánh trúng ngực lão giả

Lão giả kia kêu thảm một tiếng, bật người văng đi thật xa.

- Phích Lịch Luyện Hồn chưởng! Ngươi… Là Giang Nam Phích Lịch Đường… Lôi gia…

Hắn giãy dụa ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi, biểu tình trên mặt thống khổ, thấy Đường Tiểu Đông cầm một thứ gì đó, họng đen xì chỉ thẳng về phía chính mình, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Lôi Mị hừ một tiếng, quay đầu nhìn Đường Tiểu Đông, bất an hỏi:

- Ngươi… Không có chuyện gì sao…

- Không có chuyện gì… Khụ khụ…

Đường Tiểu Đông phun ra một ngụm máu tươi, ngược lại cảm giác muốn nổ ngực đã đỡ hơn rất nhiều.

Đôi lông mày của Lôi Mị giãn ra, thấp giọng nói:

- Quên đi, giết người như vậy không võ…

Đường Tiểu Đông hung hăng trừng mắt liếc nhìn lão giả, thở phì phì thu hồi súng.

Lôi Mị xoay người nhìn lão giả, trầm giọng nói:

- Giang Nam Thiết Chưởng Bang tự hào là bang phái hiệp nghĩa, Liễu Thanh Hồng Liễu lão gia tử càng là danh hiệp một đời, lẽ nào trong bang đều là một đám chuột nhắt đánh lén?

Gương mặt tái nhợt của lão giả đỏ đậm, lung lay đứng lên, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Tiểu Đông nói:

- Việc hôm nay không liên quan tới Thiết Chưởng Bang, tất cả do một tay lão phu gây nên, muốn tính sổ cứ tìm lão phu!

Lôi Mị hừ lạnh một tiếng, hướng về phía người thanh niên té ngã trên mặt đất, biểu tình thống khổ, tung hai viên dược hoàn, nói:

- Hồng uống, đen bôi ngoài.

Sau đó quay về phía lão giả lạnh lùng nói:

- Dưỡng thương cho tốt, sau này tới báo thù, nhưng các ngươi cũng chuẩn bị đối mặt với trả thù thảm liệt của Thục trung Đường Môn đi!

- Thục trung Đường Môn?

Trên mặt lão giả và người thanh niên trắng bệch không máu, trong mắt lộ rõ thần sắc sợ hãi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Thục trung Đường Môn?

Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, Lôi Mị đã nhắc qua vài lần, mấy chữ này dường như có điểm quen thuộc, tựa hồ đã thấy qua ở đâu, hắn vắt hết óc tìm kiếm, uhm, nhớ ra rồi, trung học từng đọc một ít tiểu thuyết võ hiệp không phải có viết hay sao, Tứ Xuyên có một gia tộc họ Đường, là một võ lâm thế gia, am hiểu độc dược ám khí, phi thường lợi hại.

Sao lại nhấc lên quan hệ với Thục trung Đường Môn rồi? Tuy rằng Đường A Ngưu cũng họ Đường, thế nhưng mấy cây sào cũng chọc không tới, thiên hạ trùng tên trùng họ không thiếu, mồ hôi.

Trở lại Di Tình Viện, Lôi Mị cởi khăn che mặt xuống, nói:

- Cởi y phục cho ta nhìn.

Thấy vẻ mặt của nàng vô cùng lo lắng, Đường Tiểu Đông theo lời cởi y phục.

Trước ngực của hắn đã chuyển thành màu hồng, không có chưởng ấn Thiết Sa Chưởng, lúc này Lôi Mị với má ngọc đỏ bừng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hiếu kỳ vuốt vuốt chiếc áo chống đạn kia. Chưởng lực của Thiết Sa Chưởng cương mãnh bá đạo, tám phần mười là do áo chống đạn này cản trở lại đại bộ phân chưởng lực, Đường Tiểu Đông mới không có thụ thương.

Kiện đoản giáp này vô cùng kỳ quái, nhìn qua rất bình thường, không hề mềm mại giống như chí bảo hộ thân kim ti nhuyễn vị giáp, càng không cứng rắn giống như tượng thiên ma thần giáp.

- Theo như thân thủ của ngươi, vì sao không tránh thoát một chưởng kia?

Nàng nói ra nghi hoặc tận đáy lòng, lấy thân thủ phóng ra ám khí của Đường Tiểu Đông, nhanh tới mức mọi người không hề nhìn thấy hắn xuất thủ như thế nào, theo lý phải là cao thủ cấp bậc tông sư, ngay cả bản thân nàng cũng tự nhận không bằng, sao có thể không tránh được một chưởng của lão giả kia? Tuy rằng Thiết Sa Chưởng của lão giả kia rất cao minh, thế nhưng chỉ miễn cưỡng xếp vào hạng cao thủ nhất lưu mà thôi.

- Ta không biết cái gì là võ công…

Đường Tiểu Đông cười khổ không ngớt, không phải hắn không muốn trốn, chỉ là lão giả này xuất thủ quá nhanh, hắn chỉ dừng lại ở mức hơi né tránh theo bản năng, kết quả cuối cùng vẫn phải ăn một chưởng.

- Ngươi không có võ công?

Lôi Mị trừng to mắt, trừng mắt nhìn giống như quái vật, biểu tình dù đánh chết cũng không tin tưởng.

Thủ pháp phóng ám khí cao minh tới mức mọi người không thể nhìn ra được xuất thủ như thế nào đã đả thương được địch thủ, phần công lực như vậy, tin tưởng trong thiên hạ không tìm được bao nhiêu người, ai tin tưởng hắn không có võ công.

Ngươi giả bộ thì cứ giả bộ đi, sau này bản cô nương tìm mấy cao thủ lợi hại tới, nhìn ngươi còn giả bộ như thế nào

Lôi Mị hừ một tiếng, biểu tình không đồng ý.

Đường Tiểu Đông cười khổ, đầu năm nay rốt cuộc là sao? Nói thực thì chẳng ai chịu tin tưởng, muốn nói dối với chịu tin sao?