Đan Đan là ai?

Dường như đã không còn quan trọng, cho dù Kiều Cẩm chưa kịp giải thích cho cô biết, Phồn Hoa cũng đã có thể đoán được đôi chút. Nghe thấy cái tên kia, cả người của anh cứng lại, cái tay đang vắt ngang eo cô cũng bất giác lùi về. Cô đoán, là sợ "Đan Đan" hiểu lầm.

"Cảm ơn dì."

Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong lúc Phồn Hoa đang hoảng hốt, nghe có chút chói tai, cô chớp mắt, một cô gái dịu dàng tiến vào tầm mắt của mình, cô ấy.... chính là Đan Đan sao? So với Diêu Lam, tuy rằng Đan Đan này không tính là xinh đẹp, nhưng lại có khí chất tự tin, đến mức ngay cả Diêu Lam cũng không sánh bằng.

Kém cỏi, đây là từ duy nhất Phồn Hoa có thể nghĩ đến để hình dung tâm tình của mình lúc này.

"Ha ha, anh sao thế? Nhớ em đến thế sao? Nhìn thấy em nên nói không nên lời rồi hả?" Sau khi nói cảm ơn với mẹ Kiều, Quách Đan đi thẳng về phía Kiều Cẩm, tầm mắt thậm chí còn không thèm nhìn đến Phồn Hoa, nói chi đến việc chào hỏi.

"Sao cô lại đến đây?" Kiều Cẩm vất vả lắm mới buộc bản thân bình tĩnh lại được, nhưng nếp nhăn nơi chân mày vẫn chưa giãn ra.

"Nhớ anh nên tới thôi." Lúm đồng tiền của cô vẫn xinh đẹp như hoa, như thể chưa từng rời khỏi anh, thân phận vẫn luôn là bạn gái chính thức của Kiều Cẩm như trước.

Kiều Cẩm im lặng nhìn cô ta, không khí trở nên xấu hổ. Phồn Hoa ý thức được sự dư thừa của mình, theo bản năng lui về phía sau vài bước, chu môi muốn nói gì đó, lại không tìm được thân phận của mình. Đang khi tiến thoái lưỡng nan, mẹ Kiều bỗng nhiên mở miệng: "Con gái về nhà quá muộn là không tốt."

Trong câu nói nhấn mạnh sự châm chích, ném thẳng vào người Phồn Hoa. Cô uất ức chép miệng, cảm thấy ẩn ý của câu nói kia có lẽ là "con gái ngoan sẽ không quấn lấy đàn ông trễ thế này". Tính khí của Phồn Hoa rất tốt, gần như tất cả mọi việc đều có thể nén giận, nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô không thể chịu được sự sỉ nhục này.

Bị đâm cho đỏ mặt, cô khập khễnh bước ra, nhưng vẫn giữ được lễ phép: "Ngại quá. Dì à, cháu đi trước...."

"Tôi tiễn em." Kiều Cẩm theo phản xạ muốn bắt lấy tay cô, không chỉ vì muốn né cái màn "cửu biệt trùng phùng" này, còn bởi vì không muốn thấy cô trốn tránh nữa.

"Không, không sao, nhớ chăm sóc dạ dày của mình cho tốt, đừng để bị đau bụng nữa... Anh có việc bận, tôi không quấy rầy nữa." Quấy rầy, lúc này đây, Phồn Hoa cảm thấy hai chữ này thật chua sót. Như thể sự tồn tại của cô từ đầu đến cuối luôn là sự quấy rầy, cho dù không có Diêu Lam, cũng không tới phiên cô. Vĩnh viễn bị nhét vào trò chơi ba người, mà cô cứ phải sắm vai bóng đèn chướng mắt, có cô thì có thể điều hòa bầu không khí, cho dù không có cũng chả sao.

"Người bị quấy rầy là tôi và em!" Anh nghiến răng nghiến lợi, hận không thế đánh cô tan xác, để cô không thể trốn tránh được nữa.

Cô thật sự không hiểu hay sao? Vừa rồi anh đang chuẩn bị tỏ tình, nên người quấy rầy phải là Quách Đan mới đúng! Cũng có thể, ở trong lòng cô, kỳ thực anh cũng không quan trọng đến thế, không đáng để cô phải phí sức tranh giành?

Ý tứ trong câu nói của Kiều Cẩm rất rõ ràng, cũng khiến Quách Đan từ đầu đến cuối không hề để Phồn Hoa vào mắt bắt đầu cảm giác được mối nguy hiểm. Từ trước đến nay cô luôn cảm thấy người đàn ông này sẽ mãi đứng một chỗ chờ cô, mặc cho cô đến lấy bất cứ lúc nào, dù cho bên cạnh anh không bao giờ thiếu phụ nữ, thì cũng không hề gì, bởi vì trong lòng Kiều Cẩm, ai cũng không thể thay thế được cô.

Nhưng mà, cô gái trước mắt này lại không giống vậy, cô ta vừa không phải là loại Kiều Cẩm thường tiếp xúc, lại càng là người đầu tiên có thể khiến Kiều Cẩm phải hét lên. Quách Đan vờ như chẳng hề dao động, ngay khi đầu ngón tay của Kiều Cẩm chạm phải tay áo của cô gái ka, cô bỗng giơ tay, từ phía sau dùng sức ôm lấy vòng eo của anh, vừa khóc nức nở vừa nghẹn ngào nói: "Em..... Em tìm được nhẫn đính hôn của chúng ta rồi.... Lần này, em sẽ không đánh mất nữa...."

Đúng như dự đoán của cô, Kiều Cẩm quả thật bị lay động, nhất thời cứng đờ, cánh tay giơ lên cuối cùng cũng bỏ xuống, chân như bị khóa chặt trên đất, khó nhích nửa bước.

Anh cảm thấy khi đối mặt với Quách Đan, mình luôn thừa sự bao dung, tha thứ cho sự tùy hứng của cô hết lần này đến lần khác, dường như đã thành thói quen. Thói quen..... Quen đến mức khi anh nghe cô lặp đi lặp lại lời chia tay, cảm giác của anh chỉ còn lại sự hờ hững, như thể đang nghe một câu bình thường như "hẹn gặp lại” cũng không có cảm giác đau lòng nên có khi thất tình.

Quách Đan còn trở về hay không, bọn họ còn có thể hàn gắn với nhau hay không, dần dần, ngay cả những vấn đề này anh cũng lười phải suy nghĩ.

Hiện giờ, anh cũng đã có đủ bình tĩnh để xem xét lại kỹ càng tình cảm mấy năm nay của bọn họ.

Lần duy nhất đau đớn cũng chỉ có lần chia tay đầu tiên, thậm chí nó còn trở thành nhược điểm của anh cho đến tận bây giờ. Lúc đó, anh dùng hết tâm tư để chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, còn cô, đêm trước khi kết hôn lại nói "Không bằng chúng ta chia tay đi, em nghĩ, bánh mì quan trọng hơn tình yêu"...

Kiều Cẩm dần hiểu được, thì ra tình yêu dù có sâu nặng đến mức nào, trước mặt hiện thực vẫn nhỏ bé đến vậy.

Cô muốn gả cho người có tiền, để nửa đời sau cô không phải lo chuyện ăn mặc; anh lại ngây thơ cho rằng sau khi cưới bọn họ có thể cùng nhau cố gắng, sẽ có một ngày anh có thể cho cô tất cả.

Cô nói muốn đi, anh không giữ lại, cô trả lại nhẫn đính hôn, anh thoải mái bước đi.

Lần đầu tiên cô quay đầu, anh đã từng nói: "Muốn anh tha thứ cho em? Tìm nhẫn đính hôn về đây đi."

Khi đó, là vì Kiều Cẩm đoán tuyệt đối cô sẽ không có hứng thú làm cái việc vừa lãng mạn vừa ngu ngốc này, anh chỉ cố sức làm khó dễ, cũng là cố gắng để bản thân có thể dứt khoát đoạn tuyệt.

Kết quả vẫn không giải quyết được gì, anh vẫn không so đo đến hiềm khích trước kia, hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà, lúc này đây, cô lại nói, đã tìm được nhẫn đính hôn?

Loại chuyện ngốc nghếch hết thuốc chữa này, cô lại làm? Câu nói đơn thuần chỉ vì muốn làm khó dễ kia, cô lại để trong lòng sao?

Sửng sốt hồi lâu, anh xoa dịu những cơn sóng lăn tăn nơi đáy lòng, điểu chỉnh lại tâm tình, mới phát hiện, cô gái mà anh để ý kia đã đi mất.

"Con đi đâu thế?" Mắt thấy con trai trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên gạt tay Đan Đan ra, chạy về phía cửa, chân mày mẹ Kiều nhăn lại, không vui hỏi anh.

"Đuổi theo cô ấy." Anh cũng không quay đầu, muốn đẩy mẹ anh ra.

Chữ "cô ấy" là nói ai, mẹ Kiều và Quách Đan đều biết rất rõ. Nếu đứng ở lập trường của người mẹ, đương nhiên bà sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con trai; nhưng đồng thời bà còn là phụ nữ... Bất đắc dĩ quét mắt nhìn Quách Đan, thấy sắc mặt trắng bệch của cô, mẹ Kiều khó chịu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chuyện của con mẹ không muốn quản, nhưng đừng nghĩ mẹ sẽ thu dọn đống chuyện lộn xộn của con, cũng đừng vô trách nhiệm giống ba con!"

Nghe vậy, bước chân Kiều Cẩm dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn mẹ. Trong trí nhớ của anh, có lẽ đây là lần đầu tiên mẹ nhắc tới ba từ sau khi bọn họ ly hôn. Trước đây, cho dù anh có hỏi, mẹ cũng luôn né tránh. Bởi vậy, anh luôn cho rằng lúc trước là do mẹ có người tình trước, mới khiến cuộc hôn nhân này đi đến hồi kết.

Mà lúc này, câu nói "đừng vô tránh nhiệm giống ba con", làm đảo lộn tất cả những chuyện mà trước giờ anh vẫn nhận định.

"Con có thể không có việc làm đàng hoàng, có thể là một đứa vô tích sự, mẹ cũng chưa từng tham vọng con sẽ hóa rồng, chỉ muốn con vui vẻ. Nhưng là đàn ông thì nhất định phải có trách nhiệm! Mẹ không biết giữa con và Đan Đan đã xảy ra chuyện gì, nhưng con đã nói muốn kết hôn với người ta, thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Cô gái vừa rồi có vẻ là người thật thà, con đừng làm hại người ta!"

"Mẹ...." Kiều Cẩm bất lực, bước chân đã bước ra cửa lại thu về, giật mình phát hiện thì ra giữa mình và mẹ lại không hiểu nhau như thế.

"Mẹ về phòng trước, con và Đan Đan cứ từ từ nói chuyện." Nói xong vài câu, mẹ Kiều cảm thấy sức cùng lực kiệt, thở dài một tiếng, bà giấu đi vẻ mệt mỏi, xoay người về phòng.

Kiều Cẩm nắm quyền, tựa vào cạnh cửa, bị lời nói của mẹ làm cho thức tỉnh.

Không sai, anh không nên làm hại Phồn Hoa; nếu đến bây giờ anh vẫn còn bị lời nói của Quách Đan làm ảnh hưởng, vậy thì chứng tỏ nút thắt này còn chưa được cởi bỏ, trước khi có thể chấm dứt mối tình hoang đường này, anh phải kiềm nén những tâm tư vừa nảy nở của mình.