Phôi Sủng

Chương 52: Hương vị nam tính

Nương theo mùa đông dần đến, oắt con trong bụng Nam Nhược cứ cà cựa không thôi, sẵn sàng chui ra khỏi bụng mẹ.

Một tuần trước lâm bồn, Thẩm Ý Đông đã thủ trước một phòng bệnh VIP.

Công ty không đi, cả ngày ở nhà.

Hôm đó sau khi nói câu kia với Tấn Vị Vị, cô bảo Thẩm Ý Đông về nhà dọn dẹp hai căn phòng, một cái là cho Nam Thượng Thiện, một cái là cho Tấn Vị Vị.

Lúc Thẩm Ý Đông có việc cần đi công tác, Nam Thượng Thiện và Tấn Vị Vị sẽ thay phiên nhau tới chăm sóc cô.

Suốt một tuần này, Nam Thượng Thiện và Tấn Vị Vị đều qua đây, trực tiếp ở lại.

Giữa tháng mười năm nay Nam Thượng Thiện sẽ nghỉ hưu, không cần đứng lớp nữa nên có nhiều thời gian tới chăm sóc Nam Nhược hơn.

Gần như Tấn Vị Vị cũng từ chối đi làm hai tuần, nói muốn ở bên lúc chị sinh em bé.

Nam Nhược bị bọn họ chọc cho dở khóc dở cười, nhưng không nói gì mà nghe theo bọn họ.

Buổi tối đêm Giáng sinh, Tấn Vị Vị đi tới trung tâm thương mại mua một cây thông noel cao lớn mang về đặt trong phòng khách, còn treo rất nhiều đồ lên trên đó nữa.

Số nhiều trong đó chính là quà giành cho cháu trai chưa ra đời.

Nam Thượng Thiện làm xong cơm tối, tạp dề vẫn còn đeo trên người, đi ra, nhìn thấy trong phòng khách bày một cây thông cao chừng một người, khóe môi cong cong.

“Tay nghề thủ công của Vị Vị thật sự tốt, biết làm mấy thứ này.”

Tấn Vị Vị quay đầu lại, “Dượng, nhìn đẹp chứ ạ?”

“Đẹp.”

Cậu rất đắc ý, “Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên của Bì Bì, cháu là cậu đương nhiên nên cho thằng bé một món quà thật to rồi ạ.”

Bì Bì là nhũ danh của bé con trong bụng Nam Nhược.

Sở dĩ gọi là Bì Bì là bởi vì cu cậu thật sự quá bì(*).

(*) Bì có nghĩa là bướng, ương bướng, nghịch ngợm.

Thời kì đầu mang thai Nam Nhược nôn nghén không ngừng, rồi hồi thai nhi được năm sáu tháng thì bắt đầu ngủ không ngon, sau khi bụng lớn hơn thì cu cậu “phi diêm tẩu bích(*)” trong bụng mẹ cả ngày.

(*) Vượt nóc băng tường.

Tấn Vị Vị từng thấy cu cậu dùng chân đạp lệch bụng mẹ mình, còn có thể trông thấy dấu chân của cu cậu rõ ràng nữa.

Thẩm Ý Đông nói cậu quá nghịch, cho nên nhũ danh gọi là Bì Bì.

“Thằng bé còn chưa ra đời đâu, cái gì mà lễ Giáng sinh chứ. Thằng bé vốn chả biết.” Nam Nhược dựa lưng vào ghế sofa, khoan thai nói.

Tấn Vị Vị không thèm để ý, tiếp tục trang trí cây thông noel, “Chúng ta có thể quay video, giữ lại về sau đưa cho bé xem ah. Cho bé biết, cậu bé cỡ nào tốt với bé.”

Nam Nhược cười xòa, không nói gì nữa.

Thẩm Ý Đông giúp Nam Thượng Thiện bê canh ra, đặt lên bàn xong, ném găng tay, đi về phía Nam Nhược.

“Ăn cơm thôi.”

Nam Nhược ngồi dậy muốn đứng lên. Lần đầu tiên, không đủ sức nên ngã bật trở lại.

Thẩm Ý Đông đứng bên cạnh cười cười, bị cô trừng lớn, “Kéo em dậy.”

Anh ngưng cười, khom lưng, luồng hai tay qua nách cô, nâng người cô lên.

Nắm lấy tay cô đi về phía bàn ăn.

Mời vừa đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại siết chặt bàn tay anh.

Anh khó hiểu quay lại thì trông thấy cô hơi khom lưng, lông mày vặn xoắn.

“Sao thế?”

“Á, vỡ nước ối rồi.”

Tần suất tim anh đột nhiên đập nhanh, đỡ cô, để cho cô ngồi xuống, vẫy tay với Tấn Vị Vị, “Mang đồ đã chuẩn bị tới đây, đi bệnh viện.”

Mọi người nhanh chóng đưa Nam Nhược tới bệnh viện, bác sĩ đi qua kiểm tra, miệng tử cung vẫn chưa mở hết, tạm thời chưa sinh được.

Dưới cái nhìn lạnh lùng Thẩm Ý Đông, chỉ có thể làm kiểm tra Nam Nhược trước.

Trước đó bọn họ quyết định không để cho mẹ phải chịu nỗi đau sinh con, nên kiên quyết không sinh mổ.

Sinh mổ sẽ để lại sẹo, mà đối với một người mẫu như Nam Nhược mà nói, quả là một hình phạt đáng sợ, nhất quyết không làm.

Thư kí Trương bị gọi tới, anh ta theo bác sĩ ra ra vào vào.

Thẩm Ý Đông luôn túc trực bên cạnh giường cô, nhìn cô đau khổ không ngừng nhưng cái gì cũng không giúp được.

Tấn Vị Vị ở một bên buồn bực đi tới đi lui, “Chị em còn phải đau tới chừng nào nữa ah?”

Nam Thượng Thiện ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm thành quyền lại muốn giả bộ bình tĩnh động viên cậu: “Sinh con đều sẽ như vậy. Ngày xưa lúc Thanh Nhược sinh Nam Nam, đau tới một ngày một đêm mới sinh con bé ra.”

Tấn Vị Vị ngạc nhiên: “Một ngày một đêm?”

Cái gì Thẩm Ý Đông cũng không nghe xuôi, nằm nhoài bên tai Nam Nhược, liên tục động viên cô: “Không sao cả, có tôi ở đây(*). Tôi sẽ luôn ở cùng em. Không phải sợ, bảo bối…”

(*) Huhu, đây là câu nói t thích nhất trong tiếng Trung đó, “没事, 我在这儿”, khi nói mang theo âm cuốn lưỡi nghe eo ôi là êm tai hiu hiu~~

Phía sau đó, Nam Nhược nghe mà phát phiền, vung tay đập anh một cái, “Đừng ồn nữa.”

Cô cảm thấy cả người cô hệt như bị tháo rời, giữa khớp xương này với khớp xương kia đều xen kẽ cơn đau buốt.

Lại nghe anh thủ thỉ mãi bên tai, tâm trạng càng bực hơn.

Chẳng mấy chốc Thẩm Ninh Viễn và Lưu Vân cũng tới, cùng với bọn họ canh giữ trong phòng bệnh, không dám đi đâu dù chỉ nửa bước.

Có lẽ là do di truyền, quả nhiên Nam Nhược giống hệt lúc Vãn Thanh Nhược sinh cô vậy, đau suốt hai mươi bốn tiếng mới được đẩy vào phòng sinh.

Lại ở trong phòng sinh chịu dày vò thêm bốn tiếng nữa, mới sinh Bì Bì ra.

Tiếng khóc vang cả căn phòng giải phẫu, đánh vào trái tim của mọi người.

Thẩm Ý Đông chỉ liếc bé một cái, chả thèm bước đến bế bé luôn.

Toàn bộ quá trình đều ở sát bên cạnh giường, nắm lấy tay Nam Nhược.

Sinh xong, rất nhanh Nam Nhược đã tỉnh lại, nghiêng đầu hỏi Thẩm Ý Đông, “Đã nhìn con trai chưa?”

Hai mắt Thẩm Ý Đông mang theo hơi nước, “Không nhìn.”

Nam Nhược chớp mắt, hơi mệt, mí mắt cứ muốn cụp xuống.

“Đau quá.”

Thẩm Ý Đông cầm lấy tay cô áp đến bên má, “Tôi biết.”

Hồi lâu sau, Nam Nhược gần như ngủ rồi thì nghe được anh nói, “Nam Nam, sau này chúng ta không sinh con nữa.”

Nam Nhược muốn mở mắt ra nhưng lại không đủ sức. Từ từ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại thì đã trở về phòng bệnh VIP.

Tất cả mọi người đều có mặt trong phòng, kể cả Bì Bì vừa mới chào đời.

Bì Bì nằm bên cạnh cô, lúc này đang liều mạng vẫy vẫy tay.

Nam Nhược nghiêng đầu nhìn bé, cảm thấy tim mình sắp tan luôn rồi.

Cùng ngày hôm đó, có mấy người bà con bên Nam Thượng Thiện tới thăm, còn có dăm ba hàng xóm nữa.

Nam Nhược không nhớ rõ hết mọi người, cũng không cố gắng trò chuyện với bọn họ, chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi.

Nam Thượng Thiện giải thích với mọi người, nói rằng con gái cần được hồi phục, sau khi thu dọn xong đồ đạc thì dứt khoát tiễn bọn họ đi.

Người bên phía Thẩm gia tới rất đông, song Thẩm Ý Đông không cho bất cứ một ai bước vào phòng bệnh cả.

Chỉ có lúc ông nội và bà nội tới, thì để bọn họ đi vào nhìn chắt trai mà thôi. Lão gia tử cười đều cái răng giả sắp rơi luôn xuống, dứt khoát khen Thẩm Ý Đông có bản lĩnh.

Nam Nhược nghe được câu này mà muốn cười.

Thẩm Ý Đông đạp gió đạp mưa trên thương trường chưa chắc được lão gia tử khen một câu, nhưng sinh cho ông một chắt trai bảo bối, địa vị ngay lập tức khác xa ngày xưa.

Thẩm Ý Đông ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của cô, véo véo chóp mũi cô.

Xế chiều, Thần Viêm Nghiêu dẫn theo Hoa Linh tới.

Ông lớn Thần Viêm Nghiêu chỉ nói mấy câu văn vẻ, không thèm nán lại với Nam Nhược, chạy đi chơi cùng Bì Bì.

Trái lại Hoa Linh ngồi xuống, trò chuyện với Nam Nhược một hồi.

Cô ta biết trạng thái của Nam Nhược đã ổn nhưng sinh con vốn hao tổn sức lực, vào lúc này cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Vì vậy cũng không nói quá nhiều với Nam Nhược.

Chỉ nói cho cô một tin tốt, “Chúng tôi dự định tháng hai năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.”

Nam Nhược hơi ngạc nhiên, lát sau mới nói, “Chúc mừng.”

Mặt Hoa Linh ngập tràn hạnh phúc, không có quá nhiều lời.

Sau khi ở lại trong bệnh viện một tuần, Thẩm Ý Đông đưa Nam Nhược về nhà.

Vừa về tới nhà Thẩm Ý Đông đã bế Nam Nhược đi vào phòng nghỉ, tất cả mọi người lại bắt đầu vây quanh cô và Bì Bì.

Lưu Vân lo lắng cơ thể cô bị tổn thương, nhất mực bảo phải ở cữ đầy đủ.

Sau khi bọn họ về nhà thì nhanh chóng bảo bảo mẫu và hộ lý chăm sóc trẻ tới, đã có người chuyên chăm sóc Nam Nhược, lại còn có hộ lý chuyên chăm sóc con trai, nửa điểm cũng không để Nam Nhược lo.

Nam Nhược được nuôi như nuôi công chúa trong một tháng, rốt cục cơ thể cũng tốt trở lại, tinh thần xem như không tệ.

Hôm nay Ngô Già dẫn theo Kha Khả tới thăm cô, mua cho Bì Bì mấy bộ quần áo, ba người phụ nữ tụ lại một chỗ, mặc quần áo cho Bì Bì, loay hoay đủ các loại tư thế chụp ra mấy tấm hình đẹp đẽ.

Chơi đến không còn biết trời đất đâu là đâu.

Xong, bảo mẫu mang đồ uống tới thuận tay bế Bì Bì ra ngoài cho Lưu Vân trông.

Kha Khả ngồi trên chiếc ghế sofa đặt bên giường, nhìn xung quanh một vòng, vừa uống cà phê vừa nói: “Quả nhiên sinh con rồi là không còn giống ngày xưa nữa. Trước kia cả hai người đều ở hai thế giới, Thẩm tổng vì chị bài trí mấy thứ đẹp đẽ, toàn là để đón ý nói hùa với chị.”

Nam Nhược ngồi xếp bằng trên giường, đáp: “Bây giờ trên sàn nhà đâu đâu cũng là đồ chơi, ngoài trừ đồ của Bì Bì thì chính là đồ của Bì Bì.”

Ngô Già cười cười hai người trẻ bọn họ, “Vốn dĩ cuộc sống trước và sau khi sinh con, chính là hoàn toàn khác nhau. Thứ mà cuộc sống quay quanh cũng khác nhau, làm sao có thể vẫn giống với cuộc sống trước kia chứ.”

Nam Nhược đồng ý, “Cái này chính xác.”

Kha Khả tự cảm khái, nói với bọn họ, “Em hơi sợ kết hôn. Số Nam tỷ tốt gặp được mẹ chồng và chồng đều tốt, bố và em trai cũng thay phiên nhau chăm sóc chị. Chứ nếu đụng phải loại mẹ chồng độc ác kia í, há phải lo lắng chết rồi sao.”

“Mỗi một giai đoạn ở đời đều là cuộc sống mà em phải bước qua. Chờ đến khi em tới cái tuổi này rồi, em sẽ hết sợ thôi.”

“Được rồi.” Kha Khả bĩu môi, “Hoa Linh và Thần Viêm Nghiêu kết hôn, Nam tỷ, chị có biết tin này không?”

Nam Nhược gật đầu, “Biết. Cô ấy nói đầu năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.”

“Thật ra trước đây em không thích chị ấy cho lắm. Song từ khi chị ấy và Nam tỷ làm hòa, hỗ trợ lẫn nhau thì em cảm thấy người này vẫn còn tốt chán. Chí ít chị ấy rất chính nghĩa thiện lương. Trông thấy chị ấy hạnh phúc kết hôn, còn rất hâm mộ.”

Ngô Già cốc vào đầu cô ấy, “Không phải vừa rồi mới nói là sợ kết hôn sao? Bây giờ lại hâm mộ ngươi ta kết hôn. Em thay đổi quá nhanh rồi đấy.”

Kha Khả đẩy cô ấy ra, “Cái này không giống nhau ah. Sợ chính là sợ cuộc sống đau khổ, hâm mộ người ta kết hôn chính là hâm mộ chị ấy có thể có được một tình yêu hoàn mỹ của riêng mình.”

Nam Nhược ngước mắt nhìn Kha Khả.

Bỗng nhiên tim đập nhanh, luôn cảm thấy không ổn.

Khả Khả còn cảm khái, “Đến bao giờ thì em mới gặp được bạch mã vương tử của mình ah?”

Ngô Già cười cười: “Tất sẽ gặp được thôi.”

Buổi tối, Thẩm Ý Đông trở về rất muộn.

Lúc đi vào nhà, trên người còn mang theo hơi lạnh, anh không dám như thế này chạm vào Nam Nhược, bèn đi vào phòng tắm tắm nước nóng xong mới kéo chăn ra, nằm xuống.

Nam Nhược đương mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có một luồng hơi nóng dán vào người cô, theo quán tính trở mình.

Mở mắt ra thì trông thấy mái tóc còn ướt nước của Thẩm Ý Đông, nằm nhoài trong ngực anh, nói thầm, “Sao không hong khô tóc đi?”

Thẩm Ý Đông thuận tay sờ sờ mái tóc húi cua của mình, nước bị hất tung, móc tóc ngắn cũn lại lộ ra. Cảm giác ngập tràn hương vị nam tính.

Nam Nhược cười khẽ.

Bàn tay anh đặt trên eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô.

Sau khi mang thai Bì Bì, cơ thể cô không được tốt cho lắm. Giai đoạn sau cả ngày đều không đứng nổi, đau nhức dữ dội.

Cho dù trong tháng ở cữ bọn họ đã cố gắng hết sức chăm sóc cô nhưng tật đau eo mãi vẫn không trị dứt.

Mấy hôm nay chỉ cần cô bế Bì Bì lâu một chút là eo sẽ bị mỏi, anh đau lòng muốn chết. Lúc hai người ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng anh sẽ xoa bóp giúp cô.

Nam Nhược ngủ từ sớm, sau khi bị anh đánh thức, nằm mơ mơ màng màng một lúc, lần này dứt khoát tỉnh sáo.

“Sao về muộn thế.”

Thẩm Ý Đông hôn lên môi cô một cái.

“Không phải qua mấy tháng nữa Thần Viêm Nghiêu làm hôn lễ sao, hôm nay cậu ấy tìm đến anh nhờ anh đi cùng giúp cậu ấy xem đồ cưới. Tối lại gặp phải bọn Trần Trạm, nên ngồi với nhau một hồi.”

Nam Nhược nhào tới, ngửi ngửi người anh, không ngửi ra mùi rượu, nghi ngờ hỏi: “Không uống rượu à?”

Anh cọ cọ trán mình lên mặt cô, “Vợ tôi còn đương cực khổ, làm sao tôi có thể vui vẻ uống rượu được chứ. Suốt một tối tôi chỉ uống coca thôi, bàng quang suýt thì nổ luôn rồi.”

Cô bị anh chọc cho phì cười, đập nhẹ một cái lên ngực anh.

“Nhanh ngủ thôi nào.” Anh giúp cô kéo kín chăn.

Nam Nhược “Ừm” một tiếng, cúi đầu núp trong ngực anh.

Song làm sao cũng không ngủ được.

Nghĩ tới nụ cười xán lạn của Hoa Linh, cô lại nhớ tới dáng vẻ đứng trên tầng mười sáu của Ôn Dịch, trên mặt đầy tuyệt vọng.

Luôn cảm thấy, cuộc đời này chính là thích trêu đùa chúng ta.